Mê Thất Tùng Lâm

Chương 7:




Khí lạnh nhè nhẹ thổi qua cửa động, quét qua làn da lộ ở ngoài không khí của Ôn Phong, làm cho lông tơ trên làn da trắng nõn kia dựng đứng lên. Ôn Phong dùng bàn tay cứng ngắc theo bản năng sờ sờ sang chỗ dị thú ấm áp bên cạnh, thân thể ngủ say vô ý thức cuộn tròn lại, nhíu chặt mày, anh ngoan cố đối kháng lại nhiệt độ thấp.
Dị thú không biết đã đi từ bao giờ, không còn tấm khiên ấm áp chắn gió, gió lạnh buổi sáng dễ dàng luồn vào trong động đá. Cuối cùng hai hàng mi dày của Ôn Phong run lên một chút, chậm rãi mở ra, mơ hồ để lộ con ngươi màu đen. Ôn Phong bị đông lạnh mà thống khổ tỉnh lại.
Anh dùng bàn tay bị đông cứng kéo tấm thảm da, sau đấy dùng sức quay người, mông mông lung lung lăn mấy vòng, dùng tấm thảm lông màu rám nắng quấn quanh thân thể thành một đống tròn tròn, chỉ còn cái đầu đen là lộ ra ngoài, sau đấy lại ngủ tiếp.
Duy Tạp Tư kiếm ăn trở về, trong lòng ôm một đống hoa quả màu sắc rực rỡ bọc trong một cái lá cây to.
Y ngồi xổm xuống, làm cho thân hình cao lớn hoàn toàn hiển lộ ra, bắp chân cường tráng với những đường cong hoàn mỹ xinh đẹp. Y cúi đầu tạo thành một cái bóng lớn che khuất Ôn Phong.
Sự thay đổi đột nhiên của ánh sáng làm mắt Ôn Phong bị kích thích, mi mắt lay động nhẹ mấy cái, mi nhăn lại, Ôn Phong vô cùng không tình nguyện mà mở mắt ra.
Đôi mắt thú thật lớn đột ngột xuất hiện trước mặt làm Ôn Phong kinh hách, anh theo bản năng muốn bật dậy, lại phát hiện tay chân của mình đều bị trói buộc.
Đôi mắt thú màu vàng đang nhìn anh chằm chằm một cách đầy hứng thú, như thể đang thắc mắc vì sao sinh vật nhỏ bé trước mắt nó lại tự trói mình thành một đống như vậy.
Ôn Phong cúi đầu nhìn về phía tấm thảm da thú đang quấn chặt lấy chính mình, má dần dần đỏ lên.
Anh hơi kích động né tránh ánh mắt trêu trọc của dị thú, cố lăn một vòng đem tấm thảm trải lại trên mặt đất. Động tác tuy không quá kịch liệt, nhưng lại tác động đến vật thể bị nhét vào phía sau, làm cho Ôn Phong cảm thấy hơi đau, không kịp chuẩn bị mà kêu rên lên một tiếng.
Vật thể bị dị thú mạnh mẽ nhét vào trong cơ thể anh hình như lại lớn hơn một chút so với thứ hôm trước, vì vậy hậu huyệt của anh chưa thể hoàn toàn thích ứng được.
Không dám rút thứ kia ra trước mặt Duy Tạp Tư, Ôn Phong chỉ có thể cẩn thận đứng dậy.
Trong mắt Duy Tạp Tư vẫn còn chút giễu cợt trêu tức, hắn lấy một trái cây trong lòng ra, đưa đến bên môi Ôn Phong.
Hoa quả còn tươi mới, vỏ mỏng manh màu đỏ thẫm, mang theo hương khí tươi mát của sáng sớm, toả ra hương thơm ngọt ngào.
Ôn Phong há miệng, để lộ hàm răng trắng bóng, cắn một miếng thật lớn, phần thịt quả mềm mại mọng nước làm cho anh cảm thấy rất thoả mãn, ánh mắt đen láy hơi mị mị, anh giật lấy trái cây từ tay Duy Tạp Tư.
Thú trảo sắc bén cũng thuận theo buông ra, nhưng ngay sau đó, một chuỗi quả màu vàng vỏ mềm lại được đưa ngay đến bờ môi có chút khô nứt của Ôn Phong.
Anh bất đắc dĩ mà thở dài, nhận mệnh nuốt hết trùm quả màu vàng từ trên tay của Duy Tạp Tư.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Duy Tạp Tư đã không còn thích ngồi nhìn chằm chằm xuống rừng cây dưới chân núi nữa, mà ngược lại lại cố chấp mỗi ngày đều phải trêu đùa anh một chút.
Ôn Phong cảm thấy Duy Tạp Tư xem anh như một con sủng vật, không có việc gì cũng muốn trêu đùa một chút.
Ngày ở trên núi diễn ra nhàn nhã thích ý, thậm chí có chút nhàm chán, tự bản thân phải tìm việc mà tiêu khiển, cho nên hầu hết thời gian Ôn Phong đều cố gắng phối hợp với Duy Tạp Tư.
Ăn đến loại quả thứ tư, Ôn Phong đã cảm thấy đầy đầy bụng, vì vậy anh từ chối chỗ hoa quả được đưa đến bên môi, khoát khoát tay với Duy Tạp Tư. Duy Tạp Tư đem chỗ hoa quả đưa hết cho Ôn Phong, khuôn mặt hắn vẫn không thay đổi, nhưng bộ dáng lại có chút ủ rũ, chiếc đuôi dài uể oải lăn trên mặt đất.
Thân thể cao tráng rời khỏi thạch động, làm cho một luồng không khí lạnh thừa cơ thổi vào, Ôn Phong rùng mình, trên làn da non mềm nổi lên từng đợt da gà. Ôn Phong dùng hai tay xoa xoa phần da thịt tiếp xúc với gió lạnh của mình, đi ra khỏi thạch động.
Trên núi đá hoang vắng, gió thổi mạnh mẽ, mang theo một chút lành lạnh của mùa thu. Không biết từ lúc nào mà thời tiết đã chuyển lạnh.
Ôn Phong đi vào thế giới này được ba tháng, lần đầu tiên anh đón nhận sự thay đổi của khí hậu.
Một trận gió lạnh thổi qua, khoang mũi cảm giác ngưa ngứa, Ôn Phong cúi gập người, hắt xì một cái.
Day day phần mũi khó chịu, anh quyết định quay lại trong động, lấy mấy cái thảm da ở góc động ra trải lên mặt đất. Ôn Phong vừa giết thời gian, quyết định sẽ làm hai cái giường lông thú, còn may thêm một cái áo khoác lông tơ. Có mục tiêu mới, Ôn Phong lại tự làm mình bận lu bù lên.
Duy Tạp Tư ngồi ngay ngắn phía trên cửa thạch động, ánh mắt màu vàng óng nhìn về phái rừng cây xa xa.
————— Ta là một tháng phân cách tuyến ————-
Mùa đông trên núi đá, so với dự tính của Ôn Phong đến sớm hơn rất nhiều, ngắn ngủi một tháng, mặt đá tảng đã bị tuyết trắng bao trùm.
Bầu trời màu xám xịt, bông tuyết trong suốt bay lả tả, trên con đường đá bằng phẳng cũng xuất hiện một miếng băng mỏng loang loáng, mấy cây đông trùng hạ thảo hai bên cửa động cũng đã bị tuyết trắng bao trùm, cành cây cứng cỏi chống đỡ sức nặng của tuyết, tạo thành một hình cong cong.
Thạch động không lớn, mặt đất lạnh lẽo được trải thêm ba tầng da thú dày, Ôn Phong quỳ gối trên mấy tấm da thú, tự dùng một cái chăn lông tơ bao kín lấy cơ thể của mình.
Gió lạnh theo cửa động rộng mở mà xâm nhập vào, Ôn Phong cố gắng hít hít cái mũi đỏ bừng của mình, ánh mắt đen đen nhìn chằm chằm ra ngoài động, tha thiết mong Duy Tạp Tư mau mau trở về, để bịt kín cái cửa động chết tiệt này.
Trên mặt phiến đá cứng rắn không được thảm lông bao trùm cũng đã mấy vũng đọng nước đông cứng, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết đứng ở trên đấy lạnh như thế nào. Ôn Phong chui trong thảm lông, không muốn nhúc nhích nửa bước.
Anh kéo lông tơ lên cao một chút, che đi cả mũi, chỉ để lộ ra hai tròng mắt đen láy, Ôn Phong kiên cường cùng gió lạnh đấu tranh.
Trên vách đá, cuồng phong gào thét, bông tuyết bay toán loạn, có mộtsinh vật to lớn màu vàng đang di chuyển rất nhanh.
Dị thú rất nhanh tiến lên, chui vào trong thạch động ấm áp, mắt thú màu vàng đối diện với đôi mắt đen của Ôn Phong dừng lại một chút.
Duy Tạp Tư nhặt mảnh thảm da thú bị gió thổi bay lên, yên lặng buộc hai sợi dây thừng ở hai đầu thảm vào hai mỏm đá nhô ra ở cửa động.Thảm lông nặng và dày, có thể chặn lại mấy cơn gió lạnh buốt, đồng thời cũng che khuất ánh sáng, động đá nhanh chóng trở nên mù mịt u ám.
Ôn Phong chôn sâu thân thể mình trong đống thảm lông, chỉ còn đôi mắt đen là cố trợn lên, dõi theo hình dáng to lớn của Duy Tạp Tư di chuyển trong động. Bóng đen cao lớn ngồi xổm xuống, cạch cạch hai cái, ánh lửa xanh xanh đỏ đỏ ở trong động loé lên, tường đá lạnh lẽo bị đổ lên thứ màu sắc ấm áp.
Ôn Phong hít hít cái mũi, cố cử động thân thể bị cuốn trong đống thảm lông mà trở nên mập mạp, ngồi dậy ngốc nghếch hơ lửa. Lửa đỏ bùng lên, củi cháy phát ra âm thanh tí tách, nhiệt độ ấm áp lan toả.
Chiếc đuôi màu bạc linh hoạt của Duy Tạp Tư vươn đến bên cửa động, ở góc tấm thảm lông khẽ nhếch lên một chút, để cho không khí có thể chui vào. Hắn thuần thục đặt cái nồi bằng xương lên đống lửa, đem thịt nghiền nát bỏ vào nồi nước đun lên.
Chỉ một lát sau, nồi nước sôi ùng ục có mấy miếng thịt nhẹ nhàng quay cuồng.
Ôn Phong hai tay ôm lấy bát nước canh, không khí nóng hầm hập bay lên còn có mùi thức ăn bên trong. Anh cong cong miệng thổi thổi, môi phấn nộn trơn bóng chầm chậm ăn xong bát canh thịt.
Ăn no, Ôn Phong vuốt ve phần bụng nóng hừng hực, thoả mãn nhắm mắt, từ từ chui vào trong thảm lông tơ. Ăn xong, anh lại cảm thấy mệt mỏi.
Da thú thảm bên cạnh anh bỗng lõm xuống, Ôn Phong mông lung mở mắt, nhìn thấy là Duy Tạp Tư, lại nhắm mắt lại.
Tiếp theo, anh kinh ngạc phát hiện cả thân thể anh cùng với thảm lông tơ đều bị bế bổng lên. Duy Tạp Tư ngồi khoanh chân, đem ôm phong ôm vào trong lòng ngực, cách một lớp chăn lông dày, Ôn Phong vẫn có thể cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ của hắn.
Tiếng cuồng phong gào thét, xuyên qua mao thảm ở cửa động truyền đến, bên trong thạch động ấm áp có ánh lửa màu da cam chiếu rọi. Dị thú ôm lấy Ôn Phong, chiếc đuôi dài sau lưng chậm rãi qua lại, và trong đôi mắt thú lạnh băng không biết từ bao giờ lại có thêm một chút ánh sáng ấm áp lắng đọng.
————- ta là hơn một tháng sau phân cách tuyến ————–
Cây cối dưới chân núi đã rút đi màu xanh, chớp mắt chuyển sang một mảng lá vàng rụng bay toán loạn, trên vách đá, bão tuyết càng ngày càng lớn, thế giới dần biến thành một màu trắng xoá.
Lớp tuyết thật dày đọng trên mặt đá, thỉnh thoảng lại có một đám tuyết rơi xuống ầm ầm, làm cho toàn bộ quả núi đều như rung chuyển.
Cuồng phong mãnh liệt, bông tuyết hỗn loạn, một khối thảm lông nho nhỏ ở cửa động đã không thể ngăn cản được, Duy Tạp Tư đành lấy một tảng đá lớn lấp cửa động lại, mỗi lần đi ra sẽ đem tảng đá đặt sang một bên.
Bên trong động, những vách tường đá đều được phủ kín bởi thảm lông, ở giữa động còn có một đống lửa rất lớn đang cháy tí tách, nhưng vẫn như cũ không thể làm cho nhiệt độ ngừng giảm xuống.
Vì muốn giữ lại nhiệt độ trong động, Duy Tạp Tư đã hạn chế đi ra ngoài tới tối thiểu, mỗi lần đi ra đều cố gắng mang thật nhiều vật về.
Những lớp lông thú phủ lên người Ôn Phong ngày càng nhiều, nhưng sinh vật yếu ớt trong lòng vẫn không ngừng run lên vì lạnh, cánh tay tráng kiện của Duy Tạp Tư ôm chặt lấy Ôn Phong, lần đầu tiên trong cuộc đời, Duy Tạp Tư biết đến thứ cảm xúc gọi là nôn nóng.
Ôn Phong cảm nhận được thân thể của mình càng ngày càng cứng ngắc, run rẩy không ngừng, anh mở mắt hờ hờ, con ngươi mông lung nhìn thấy những tấm thảm lông trên tường cũng đã đóng một tầng băng dầy.
Có lẽ anh sẽ chết ở đây đi? Tuy rằng đã chuẩn bị rất nhiều thảm da thú, nhưng đối mặt với nhiệt độ rất thấp như vậy thì tác dụng của những miếng da thú này quá nhỏ bé.
Thân thể cứ một trận nóng một trận lạnh, phổi khò khè rung động, đau đớn, ngay cả hô hấp cũng dần dần trở nên khó khăn, Ôn Phong run rẩy không ngừng, cảm giác ngay cả nội tạng của anh cũng phải đóng thành băng.
“Duy Tạp Tư… nếu như ta.. chết… ngươi hãy đem ta… chôn trên đỉnh núi… trôn vào trong băng…” răng nanh va vào nhau lập cập lập cập, lưỡi cũng run run, thần trí trở nên mơ hồ, Ôn Phong câu được câu không, cố gắng công đạo hậu sự của mình.
Đôi mắt thú sâu thẳm yên lặng nhìn vào sinh vật trong lòng. Sinh vật kia quá yếu ớt, sinh mệnh đơn bạc cứ như vậy dần dần sói mòn, khuôn mặt tuấn của tú Duy Tạp Tư nhăn lại, mang theo giãy dụa kịch liệt.
Ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng cuồn cuộn dâng lên cảm giác khủng hoảng, thứ cảm giác xa lạ chưa bao giờ có này làm cho Duy Tạp Tư cảm thấy sợ hãi, cho dù trong trường hợp đối mặt với kẻ địch cường tráng hơn, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy khủng hoảng như vậy.
Hắn hông muốn, CŨng sẽ không cho phép sinh vật trong lòng mình biến mất!
Chiếc đuôi to dài đập mạnh về phía vách tường đá, đá tảng cứng rắn bị đập vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, rơi xuống ầm ầm. Duy Tạp Tư nhanh chóng trấn định lại, tìm được một lí do an toàn cho cảm xúc phập phồng kịch liệt của mình.
Khuôn mặt cương nghị của Duy Tạp Tư một lần nữa trở lại bằng phẳng vô cảm, mắt thú lạnh băng mang theo kiên nghị, hắn vừa quyết định làm một việc trọng đại, một việc sẽ vi phạm chức trách của hắn.

Ôn Phong mơ hồ cảm thấy hàn khí ngày càng xâm nhập vào trong cơ thể, da thịt tiếp xúc với không khí lạnh, đầu anh ngày càng nặng, kêu ong ong không ngừng, phế phổi khò khè khô rát, ngực lại giống như có cái lưỡi không ngừng liếm.
Mông mông lung lung, anh cảm thấy có thứ chất lỏng âm ấm chảy vào trong miệng, đôi môi thâm tím vì lạnh gian nan mở ra một khe hở nhỏ, để cho từng giọt từng giọt chất lỏng mang theo nhiệt độ ấm áp chảy vào trong miệng mình, rồi nhanh chóng lan toả ra toàn thân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.