Mê Thất Tùng Lâm

Chương 5:




Cột nước rơi xuống, nhiệt độ lạnh như băng, Ôn Phong đứng ở dưới dòng nuớc, hai tay ôm lấy phần ngực đơn bạc, rùng mình.
Tuyết trên đỉnh núi tan thành nước, róc rách chảy xuống, chạm vào làn da ấm áp, làm nổi lên từng đợt da gà.
Dòng nước lạnh lẽo dội vào mái tóc đen, đến lúc chảy ra đã là nước đen, Ôn Phong nhắm chặt hai mắt, cố thích ứng với nhiệt độ thấp.
Đầu đang cúi thấp bỗng ngẩng mạnh lên, cằm và cổ tạo thành một đường cong hoàn mỹ, mái tóc có bọt nước trong suốt vẩy ra.
Mười ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vò vò tóc, vuốt tóc đen ra sau đầu, lộ ra cái trán bóng trơn nhẵn, Ôn Phong quay đầu nhìn dị thú, nó vẫn đứng ở một bên, không hề có ý định rời đi.
“Cũng không biết đường mà tránh đi một chút.” Ôn Phong khẽ than thở một chút, sau đó chầm chậm cởi áo, trong lòng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Dị thú đứng ở hòn đá lớn bên cạnh, chiếc đuôi thô lớn đặt trên mặt đá, hai cánh tay cường tráng nhàn nhã khoanh trước ngực, tròng mắt thú màu vàng trầm mặc nhìn chăm chú vào con mồi đang biểu diễn thoát ý trước mắt.
Ôn Phong cởi cả chiếc quần dài ướt sũng, vắt mạnh một cái rồi ném xuống gần bên chân dị thú với cái áo. Sau đó anh cởi giầy, bàn chân trần thật cẩn thận đứng trên mặt đá trơn, từ sâu trong yết hầu toát ra một tiếng thở nhẹ sảng khoái.
Cột nước trắng bóng đánh vào phần ngực nhẵn nhụi của anh, nước chảy qua hai điểm phấn nộn. Ôn Phong đứng im dưới dòng nước mát, sau đó nhẹ nhàng tẩy rửa thân thể.
Bàn tay, ngón tay kì đi những vết bẩn trên vai, ngực, tay trượt xuống, dừng ở phần thắt lưng, nghĩ nghĩ, Ôn Phong cắn răng, quay người ngăn đi tầm mắt của dị thú, cởi hẳn chiếc quần lót ướt sũng ra.
Một nhúm lông đen nho nhỏ lộ ra ở trong không khí, anh đưa tay đến giữa hai chân, dùng nước nhẹ nhàng cọ rửa.
Dị thú đứng ở sau lưng Ôn Phong, chiếc đuôi rắn chắc của nó quật qua quật lại, tạo thành những vệt sước dài trên đá, híp mắt lại, ánh mắt của nó tập trung vào hai cái mông trắng trắng cong cong của Ôn Phong.
Quân lót của Ôn Phong thuần màu đen, được anh giặt sặch trong nước, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mặc lại. Xoay người, anh nhặt lên quần áo ở bên chân dị thú, vò sạch từng thứ một, chiếc quần lót tam giác nho nhỏ ướt sũng, dán tại trên người, bó chặt để lộ rõ ra đường con khêu gợi.
Ánh mắt dị thú vẫn hơi híp lại, màu vàng đồng tử bắn ra hứng thú dào dạt.
____
Mặt trời lên cao, diễm lệ đỏ ửng, toát ra ánh sáng chói mắt.
Trên mặt tảng đá lớn phơi một bộ quần áo ướt, hơi nước ẩm ướt dưới ánh nắng mặt trời rất nhanh bốc hơi. Ôn Phong vẫn chỉ mặc mỗi chiếc quần lót tam giác, thoải mái mà lắc lư trước mặt dị thú, tóc mềm mại nhẹ nhàng khoan khoái, làn da sạch sẽ khô mát, một tia ngượng ngùng cuối cùng đã bị anh vô tình mà vứt bỏ.
Anh hì hục lôi tấm da thú ra phơi dưới ánh nắng mặt trời, sau đó dùng sức dũ dũ tấm da, làm bay ra vô số bụi nhỏ.
Ép buộc một trận, Ôn Phong nhìn tấm thảm đã sạch sẽ hơn rất nhiều, liền bước lên trên, bình yên nằm xuống.
Lông tơ ấm áp dễ chịu, anh thả lỏng thân thể, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Dị thú ngồi ở đỉnh núi đá, ánh mắt lợ hại nhìn về phía rừng rậm xa xa, mắt thú lạnh như băng, không buồn tha bất kì một cử động lạ nào. Bộ lông màu vàng trên đỉnh đầu mang theo cảm xúc mềm mại sáng bóng, gió nhẹ thổi qua hơi phất phơ.
Lỗ tai nhỏ giấu ở bộ lông ngắn màu vàng hơi hơi chuyển động, bỗng một âm thanh kì quái truyền vào lỗ tai dị thú, sôi ùng ục ùng ục, dị thú hạ tầm mắt, tròng mắt thú màu vàng mang theo khó hiểu.
Ôn Phong nằm ở trên tấm thảm da, thân thể trắng nõn thon dài, anh họat động tứ chi, từ từ ngồi dậy, đôi mắt đen nửa nhắm nửa mở, còn hơi mông lung.
Ngẩng đầu lên, thấy dị thú xuất hiện ở cửa động, Ôn Phong cảm thấy đói bụng, từ sáng đến giờ anh chưa nếm qua chút gì, ôm bụng, dạ dày rỗng tuếch.
Nháy mắt, dị thú không thấy, ngay sau đó, nó lại đột ngột xuất hiện trước mặt anh. Con ngươi đen vì kinh ngạc mà mở to, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Ôn Phong tỉnh táo lại.
Cổ tay anh bị túm lấy, hai chân dần rời khỏi thảm lông, dị thú thoải mái mà nhấc bổng Ôn Phong lên.
Một bàn tay thú mềm mại đặt lên phần bụng của anh, lớp vảy bóng loáng mang đến cảm giác lạnh lẽo, móng vuốt còn sắc bén tỏa ra hàn quang, Ôn Phong hơi sợ hãi, không dám giãy dụa, nhìn nhìn về phía khuôn mặt dị thú một cách khó hiểu.
Bàn tay dị thú mở ra, cách lớp da mỏng ở bụng, đúng vị trí dạ dày của anh mà ấn ấn một chút, sau đó nó hơi chần trờ mà thu tay lại, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Đem Ôn Phong thả lại tấm thảm lông, dị thú nhanh chóng nhảy lên hòn đá, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Ôn Phong đứng trên tấm thảm, sửng sốt mà ngốc một vài giây, sau đó chậm rì rì đi đến chỗ phơi quần áo.
Mặc tốt quần áo, ôn phong lại đi đến bên vách đá tìm tòi. Anh tìm những khe đá hẹp, moi ra những nắm đất bùn, sau đó lướt qua đống đá lởm chởm, cố gắng mang về hang động.
Đứng thẳng giữa đống đá, Ôn Phong nâng mu bàn tay chà lau mồ hôi trên trán, anh thực sự cảm thấy được sự mệt mỏi vì thiếu thốn công cụ lao động của mình.
Chọn bùn đất, cẩn thận mang về cửa động, chất thành hai đống nhỏ, lấy nước vẩy lên trên, dùng một hòn đá nhỏ quấy một chút, Ôn Phong ngồi bệt xuống đất, uống hết sạch chỗ nước còn lại.
Hôm nay tạm thời làm đến đây đã, “Ăn một lần cũng không béo được”, Ôn Phong đã chuẩn bị tinh thần trường kì kháng chiến.
Từ phía núi đá hoang vắng, có tiếng động vật kêu gào mơ hồ truyền đến, Ôn Phong tò mò, hướng phía vách đá đi đến. Một sinh vật thật lớn màu vàng bỗng từ dưới vách đá nhảy ngược lên, làm anh giật mình kinh ngạc, phản xạ lùi lại mấy bước.
Dị thú đi săn thắng lợi trở về, đi thẳng về phía Ôn Phong, sau đó thô bạo ném con mồi trên vào cùng với một đống cây khu đông trùng hạ thảo và cũi gỗ xuống đất. Thân thể cường tráng của dị thú ngồi xổm xuống, nhặt một đoạn củi gỗ, bắt đầu nhóm lửa.
Con mồi bị thương, phát ra tiếng gào thê thảm, chân sau hơi run run, cố gắng thoát khỏi những trói buộc trên người.
Ôn Phong tò mò đánh giá con mồi hôm nay. Thân thể nó béo tốt, được bao bọc bởi một lớp vảy dày màu xanh lục, màu xanh đậm còn có hoa văn oánh lượn quấn quanh, nếu không nhìn rõ thì sẽ không thấy được.
Khóe mắt hơi nhíu nhíu, Ôn Phong đánh bạo, ngồi xổm xuống, hướng về phía con mồi.
Lớp vảy theo hô hấp của con mồi mà phập phồng lên xuống kịch liệt, một mảng xanh mơn mởn rất đẹp mắt, hơn nữa nhìn qua cũng rất rắn chắc, Ôn Phong không tự chủ được mà gật gật đầu, quyết định muốn giữ lại lớp vảy này.
Con mồi nằm im trên đất, không còn kêu gào nữa, nhắm mắt lại, chỉ để hở thành một đường thẳng nhỏ, ở phần bụng có một lỗ lớn, máu tươi không ngừng tràn ra. Ôn Phong muốn được sờ, xác nhận lớp vảy sắp trở thanh của mình này cảm giác như thế nào, vì vậy mà lớn mật tiến gần thêm một chút, vươn cánh tay ra. Một tiếng tru khủng bố vang lên, con mồi đang nằm im bỗng mở ra miệng với những chiếc răng nanh rậm rạp, hung mãnh công kích về hướng bàn tay của Ôn Phong.
Ôn Phong hoảng sợ, trừng lớn hai mắt, trơ mắt nhìn hàm răng sắc nhọn kia đâm về phía bàn tay mình mà không kịp trốn tránh.
“BỐP!”
Một vòng ngân quang xẹt qua, đầu con mồi vỡ nát, chất lỏng sền sệt hỗn hợp máu óc văng ra, bắn cả lên ngươi anh.
Cố ổn định lại nhịp tim đang đập điên cuồng, Ôn Phong lau đi những vết bẩn trên mặt, ngoan ngoãn quay trở lại ngồi bên cạnh dị thú. Mà dị thú ngôi bận bận rộn rộn chuẩn bị, đầu chưa từng ngẩng lên một chút, giống như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, một đống lửa được đốt lên trên nền đá cứng, lách tách lách tách.
Dị thú ném vào đống lửa thêm hai khúc gỗ nữa, chiếc đuôi dài phía sau chuẩn xác quấn lấy con mồi kéo lại, trảo thú sắc bén cắt một phát, phần đùi béo mập của con mồi được cắt ra, cắm ở trên đống lửa. Sau đó, thú trảo sắc bén vô cùng linh hoạt, cắt ra từng mảng vảy màu xanh lục của con mồi, vất xuống dưới chân của Ôn Phong.
Ôn Phong ngồi xếp bằng dưới đất, trong mắt hiện lên vui sướng, cuối cùng cũng như ý nguyện chiếm được những chiếc vảy mà mình yêu thích. Những chiếc vảy lạnh lẽo mang theo cảm xúc trơn trơn, chuyển động trên bàn tay Ôn Phong, loang loáng ánh sáng, đẹp làm cho Ôn Phong không dời được ánh mắt.
Những chiếc vảy như vậy có thể dùng làm dụng cụ hỗ trợ, cũng có thể đem đi đào đất, thậm chí có thể dùng làm vũ khí. Đem những chiếc vảy từng cái từng cai xếp gọn gàng trên mặt đất, Ôn Phong quyết định đợi đến khi ăn xong sẽ đem những chiếc vảy đến chỗ nguồn nước rửa một chút, thuận tiện rửa luôn những vết bẩn trên người.
Chuẩn bị thịt nướng xong, dị thú không cho thêm củi vào đống lửa nữa, chỉ im lặng ngồi ở một bên, tròng mắt thú màu vàng nhìn về phía rừng rậm dưới chận núi, hoàn toàn không có ý định ăn uống.
Ôn Phong miệng ăn thịt nướng thơm thơm, mắt thì đảo quanh trên người dị thú.
“Này, ngươi tên là gì?”
Trong lòng anh bỗng dâng lên chút cảm xúc khác lạ, rất muốn biết tên của dị thú này, tuy rằng anh cũng không chắc dị thú có tên hay không.
Trả lời Ôn Phong là sự trầm mặc, trong dự kiến.
Trên vách đá trống trải chỉ có tiếng nhai nhai nuốt nuốt của mình, Ôn Phong buồn bực, cầm thịt nướng trong tay, vụt đứng lên đi ngăn trở tâm mắt của dị thú:
“Này, ta hỏi ngươi đấy!”
Đến khi tròng mắt thù vàng óng tập trung vào người mình, Ôn Phong lại hơi khẩn trương.
“Dù sao… ta cũng phải biết cách xưng hô với ngươi chứ, đúng không?”
“Ta gọi là Ôn Phong.” Ôn Phong lấy ngón trỏ chỉ vào bản thân. “Ôn Phong.” Anh nhắc lại một lần.
“Còn ngươi? Ngươi tên là gì?” Lấy ngón tay chỉ hướng dị thú, Ôn Phong vắt hết óc, cố gắng biểu đạt ý tứ cảu chính mình.
Một trận gió nhẹ nhàng thổi phất qua, thối tắt ngọn lửa cuối cùng. Mặt nóng thiếp vào cái mông lạnh, Ôn Phong suy sụp ngồi xuống, cầm miếng thịt trong tay nhét nốt vào mồm, miệng phồng lên, cố gắng nhai nhai, như phát tiết bực bội.
“%$#@.” một thanh âm trầm thấp bỗng vang lên, rất từ tính. “Cái gì?” Ôn Phong kinh ngạc ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy nở rộ ra ánh sáng chói lọi, mà ngay cả bản thân anh cũng không để ý.
“Duy Tạp Tư?” Ôn Phong không xác định lặp lại âm tiết kì lạ mà dị thú vừa phát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.