Mê Thất Tùng Lâm

Chương 23:




Tiếng rống trầm thấp của dị thú không ngừng từ trong rừng cây truyền đến, quanh quẩn ở trong bộ lạc.
Những dị thú khác nhanh chóng xuất hiện, những cảnh cửa đá nặng nề nhanh chóng được mở ra, dị thú từ bên trong vọt ra, chạy về hướng sâu nhất của bộ lạc.
Ôn Phong kì quái, không khí ngưng trọng trong bộ lạc làm anh cảm thấy khó hiểu.
Không biết chuyện gì đã xảy ra? Ôn Phong nhìn những dị thú toán loạn xung quanh, lại nhìn về phía Duy Tạp Tư, trong mắt đều là hoang mang.
“Duy Tạp Tư… á!” câu hỏi của anh bị đánh gãy, vì Duy Tạp Tư đột nhiên thô lỗ mà vác anh lên trên vai.
Vảy bạc mịn lấy tốc độ cực nhanh mọc lên, bao lấy thân thể đạm vàng của Duy Tạp Tư, trong phút chốc, hắn như đã mặc thêm một lớp vảy giáp màu bạc.
Co phần móng vuốt sắc bén lên, lòng bàn tay mềm mại đặt trên lưng Ôn Phong, cố định anh lại, sau đó hắn nhún chân lấy đà, bật nhảy, gia nhập bầy dị thú.
Khuôn mặt nhu hòa của Ôn Phong đập vào lưng của Duy Tạp Tư, đầu anh bị lộn ngược xuống sung huyết đỏ bừng, mái tóc đen dài cũng đổi chiều dốc ngược xuống dưới.
Ôn Phong khó chịu nheo mắt lại, anh loáng thoáng suy đoán ra, có lẽ đang có thứ gì đó vô cùng nguy hiểm sắp xuất hiện, vì vậy đáy lòng lại cảm thấy lo lắng. Là mối nguy hiểm gì có thể làm cho bầy dị thú náo loạn đến mức này? Căn cứ vào thời gian dài quan sát, phỏng đoán, những dị thú ở bên kia núi tuyết chắc chắn đang làm công việc canh gác gì đó, chờ đợi ngay giữa sườn núi cao, giám thị sự xuất hiện của kẻ địch.
Duy Tạp Tư ngừng lại trước nhà đá to lớn vững chãi nhất kia, cánh tay thô to lại cố đặt sinh vật trên vai xuống một cách nhẹ nhàng nhất.
Hai chân Ôn Phong chạm xuống mặt đất kiên cố, đầu anh bị sung huyết còn chưa kịp dịu xuống, anh hơi mê muội túm lấy tay của Duy Tạp Tư.
Sau đó, anh mở to đôi mắt đen nhìn ngắm xung quanh một chút, xung quanh nhà đá tập trung rất đông dị thú, con nào cũng được vảy cứng bao bọc, đủ loại màu sắc.
Đây là lần đầu tiên Ôn Phong nhìn thấy nhiều dị thú như vậy, hình như tất cả dị thú trong bộ lạc đều xuất hiện ở đây, tràn đầy ở quảng trường, các con đường, thậm chí còn ở trên đỉnh của nhà đá.
Đại khái ước lượng một chút, anh giật mình, ở đây phải có đến gần một nghìn dị thú. Lớp vảy cứng bóng loáng, dưới ánh sáng mặt trời, phản chiếu đủ loại màu sắc.
Khi Ôn Phong định nhìn ngắm kĩ hơn thì cửa đá to lớn phía sau lưng anh bị mở ra, mùi hôi thối hỗn hợp truyền đến. Ôn Phong sợ hãi mà chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt đen tràn đầy khủng hoảng, nhìn chằm chằm vào không gian tăm tối bên trong.
Trong góc đen có hai bóng dáng mờ mờ, đang run rẩy không ngừng, Ôn Phong còn cảm giác được bọn chúng đang hưng phấn, giống như sắp được giải thoát.
Trái tim anh kịch liệt co rút một chút, nỗi sợ hãi nhanh chóng khuếch tán trong lòng, anh ẩn ẩn đoán được cái gì đó, lùi nhanh về phía sau, nhưng lại bị Duy Tạp Tư cường ngạnh ngăn lại.
Hắn chắn ngay tại bên ngoài cửa đá, ánh sáng xuyên qua hai chân của hắn, bắn vào bên trong nhà đá, làm cho Ôn Phong có thể nhìn thấy rõ mặt đất tràn đầy lông chim, còn có một bãi máu đỏ sậm dữ tợn, cho dù bị phủ rất nhiều lông chim lên trên cũng không thể che giấu được.
Đôi bàn tay to lớn kia đẩy lưng anh, Ôn Phong không kịp phòng bị, lão đảo mấy bước đã đi vào trong nhà đá. Còn chưa kịp đứng vững, anh vội vàng quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy cửa đá to lớn kia nhanh chóng bị đóng lại, khuôn mặt Duy Tạp Tư là thứ cuối cùng mà anh nhìn thấy, che kín vảy màu trắng bạc, đôi mắt màu vàng của hắn chăm chú nhìn anh, có chút gì đó thâm thúy khó hiểu.
“Khốn khiếp! Duy Tạp Tư, đừng để ta ở trong này!” Ôn Phong rống to, xông lên.
“Ầm!” một tiếng, cửa đá đóng kín lại, Ôn Phong còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
“Khốn khiếp!” anh đá mạnh vào cửa đá một cái, phát tiết sự phẫn hận trong lòng.
“Duy Tạp Tư, nhớ mặt ta đấy!”
Áp chế sự sợ hãi, anh quay người dựa lưng vào lớp cửa đá dày, đôi mắt đen mở to, chân chuyển động một chút, cố gắng càng cách hai người chim điên cuồng kia càng xa càng tốt.
Khi mắt anh thích ứng được với bóng tối trong nhà đá, anh di chuyển đến một mặt tường đá, trên đấy có xếp một loạt những lỗ nhỏ thông khí, không khí mới mẻ cùng với chút ánh sáng ít ỏi vào nhà đá qua những lỗ nhỏ này.
Lưng anh cách một tầng quần áo mỏng manh áp sát vào tường đá cứng rắn gồ ghề, anh từ từ ngồi xuống, ôm lấy đầu gối của mình, dày vò đợi cửa đá được mở ra.
Trong nhà đá rất im lặng, hai người chim kia có lẽ định để dành khí lực cho việc sắp xảy ra, nên rất yên tĩnh, không có chút phản kháng điên cuồng nào nữa.
Trong không gian u ám, Ôn Phong có cảm giác chỉ có một mình anh tồn tại nơi đây, hô hấp thả lỏng hơn một chút, nhưng trong đầu anh, hình ảnh máu me hôm dị thú nhỏ kia được sinh ra lại tái hiện không ngừng.
Gối trán lên hai đầu gối, anh nhắm mắt lại, cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng xuống.
Anh chán ghét nơi này, đấy là điều không thể phủ định, anh thực sự thực sự không muốn ở lại nơi chết tiệt này nữa, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Đột nhiên, một tiếng vang trầm đục từ trên trần nhà đá truyền xuống, hình như có dị thú nhảy lên trên nóc, không chỉ một con.

Bên ngoài nhà đá, gần một nghìn dị thú cao lớn, toàn thân che kín vảy bọc, nghiêm túc mà bảo vệ nhà đá này. Những đôi mắt thú hơi hơi sáng lên, chiếc đuôi dài đè thấp, thân thể hơi khuynh về phía trước, chờ thời cơ đến là bật lên.
Xa xa trên đỉnh núi tuyết trắng xóa, một đàn người chim khá lớn không biết xuất hiện từ bao giờ, cánh chim to lớn mang theo màu sắc diễm lệ. Chúng bay thẳng về phía bộ lạc của dị thú nơi trung tâm núi rừng. Thanh âm sắc nhọn vang lên liên tục.
Bầy người chim nhanh chóng xẹt qua cây cối, qua vài giây ngắn ngủi, đã có những người chim xuất hiện ở ngay trên đầu của bộ lạc dị thú.
Những người chim kia kêu to một tiếng, sau đấy vươn những móng vuốt sắc bén ra, thu gọn cánh, lao thẳng xuống dưới. Tốc độ của chúng nó rất nhanh, xẹt một đường trong không trung.
Những dị thú cũng dũng mãnh nghênh đón người chim, thân hình cao lớn nhún xuống lấy đà, sau đó bắn mạnh lên, chuẩn xác mà đối đầu với người chim trong không trung, va đập vô cùng mạnh làm cho cả hai loài cũng rơi xuống nóc nhà đá gần đấy.
Nóc nhà cứng rắn bằng đá tảng bị đập mạnh, xuất hiện một vết nứt to, mảnh vụn văng ra khắp nơi.
Móng vuốt sắc nhọn của người chim xuyên thủng một cánh tay của dị thú, người chim dãy khỏi sự kìm kẹp của dị thú, đập cánh liên tục, bay thẳng lên trời cao.
Những người chim khác ở trên không cũng quan sát kĩ từng dị thú bên dưới, chuẩn bị lao xuống tấn công.
So với dị thú, người chim không có lực công kích quá lớn, nhưng mà chúng nó dáng điệu uyển chuyển, lại linh mẫn nhanh nhẹn, nếu để chúng trốn được lên trời cao thì dị thú chỉ có mỗi cách chờ đợt tấn công tiếp theo của chúng, mới có cơ hội để phản kích.
Muốn ngăn chặn người chim, cách tốt nhất chính là làm bị thương chiếc cánh lớn của chúng nó. Nhưng muốn làm như vậy cũng rất khó, vì người chim cũng coi cánh là bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể, lúc nào cũng bảo vệ.
Nơi trung tâm của bộ lạc dị thú, tiếng dị thú gầm rú hỗn loạn xen lẫn với tiếng kêu to nhức óc của người chim, máu tươi bắn ra tung tóe, tình thế hỗn loạn lại có xu hướng nghiêng về phía người chim.

Ôn Phong tuy bị nhốt trong nhà đá, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự chấn động kịch liệt xung quanh, tiếng kêu chói tai sắc nhọn của người chim không ngừng truyền đến.
Hai người chim suy yếu kia cũng nhận ra sự có mặt của đồng loại, cũng cố giãy dụa tứ chị, vươn dài cổ, hưng phấn mà kêu to.
Ôn Phong khổ sở vô cùng, chỉ có thể rúc vào một góc nhỏ, thống khổ bịt tai lại. Duy Tạp Tư đem anh vất ở nơi này, chẳng lẽ muốn biến anh thành một kẻ điếc sao?
Bốn phía đều là tường đá, tiếng kêu cao tần của người chim không ngừng quanh quẩn trong nhà đá này. Đầu của Ôn Phong kêu ong ong, đau nhức vô cùng, ngay khi anh nghĩ màng tai của mình sắp vỡ vụn, thì ánh sáng chói chang đột nhiên bắn đến.
Nóc nhà bên phải của Ôn Phong bị đập vỡ, xuất hiện một lỗ thủng rất to.
Mặt Ôn Phong đã xanh mét, theo bản năng, anh tiến về phía lỗ hổng kia, muốn chạy ra khỏi nơi thống khổ vô cùng này.
Đột nhiên, một cánh tay thú chọc vào, móng vuốt dài nhỏ khác hẳn với bàn tay to của dị thú, đâm thẳng vào cánh tay đặt cạnh lỗ hổng của Ôn Phong.
Ôn Phong phát ra âm thanh kêu to thống khổ vô cùng, sau đó anh bị móng vuốt kia kéo ra khỏi nhà đá, bay lơ lửng trong không trung.
Làn da mỏng manh của anh vốn không có thứ vảy cứng rắn bảo vệ, bị thứ móng vuốt dài nhỏ kia xuyên thủng, móng vuốt xuyên qua lớp cơ thịt, móc thẳng vào xương của anh.
Ôn Phong bị treo trong không trung, cơ thể run rẩy vì đau đớn, máu tươi ồng ộc tuôn ra từ miệng vết thương, chảy trên làn da trắng nõn của anh, rơi xuống đỉnh đầu, loang lổ trên khuôn mặt tái nhợt.
Người chim cúi đầu nhìn sinh vật quái dị trong tay mình, sự nghi hoặc kinh dị tràn đầy trên khuôn mặt tinh xảo của nó, tốc độ vỗ cánh cũng thong thả hơn rất nhiều.
Từ dưới mặt đất đột nhiên truyền đến tiếng rít gào hung ác, bên trong còn kèm theo phẫn nộ tức giận.
Duy Tạp Tư dùng sức, xé toác chiếc cánh cứng cỏi trong tay mình, sau đó đá mạnh vào người chim nằm bẹp dưới chân. Người chim kia bị đá bay đi, đập mạnh vào một nhà đá gần đó, đá vụn văng ra khắp nơi.
Chiếc đuôi to dài sau lưng Duy Tạp Tư banh thẳng tắp, hắn thịnh nộ, cố sức bật cao, thân thể bùng nổ mà nhảy cao hơn mười thước. Nhưng cho dù hắn có cố gắng như thế nào, hắn cũng không thể chạm đến Ôn Phong trên trời cao được. Thất bại… thất bại…. thất bại…. trong đôi mắt thú vàng kim của Duy Tạp Tư xuất hiện sự khủng hoảng, thậm chí là tuyệt vọng quay cuồng….
Sinh vật kia sắp rời khỏi hắn?
Máu tươi chảy xuống khuôn mặt kích động nhắn nhó của hắn, máu tươi run run uốn lượn xuống, còn mang theo độ ấm quen thuộc của cơ thể mềm yếu kia.
Thời gian như dừng lại, thân thể trầm trọng của hắn vì trọng lực mà rơi xuống, càng ngày càng cách xa Ôn Phong trên trời cao, bờ ngực cứng rắn của hắn không hề phập phồng, quên đi cả hô hấp.
Duy Tạp Tư từng nghĩ đến, một ngày nào đó hắn sẽ mất đi Ôn Phong, nhưng không phải bằng cách này, bị một sinh vật nào đó mang anh rời khỏi tầm tay của hắn, đến một nơi mà hắn không thể chạm vào được…
Sinh vật kia chỉ có thể thuộc về hắn, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể thuộc về hắn, là một vật thuộc sở hữu của hắn! Hắn không cho phép bất cứ sinh vật nào khác mang anh đi, hắn không cho phép!!
Mắt thú màu vàng kịch liệt khuếch trương, cơ thể gồng lên căng cứng, dưới lớp vảy bạc, có thể nhìn thấy những mạch máu to, ẩn ẩn có dấu hiệu sắp nổ tung.
Việc mất đi Ôn Phong làm cho Duy Tạp Tư giống như sắp phát cuồng, máu sôi lên, thân thể kích động đến mức sắp mất đi khống chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.