Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 233: Chuyện người phụ nữ tự sát tám năm trước (8)




"Loại sức quyến rũ này con mới không cần." Hạ bảo bối nhanh chóng cho thấy thài độ chính mình không cần, bé tuyệt đối không muốn làm yêu tinh, bé tiết lộ một tin tức, "Mẹ có thể là người phụ nữ trong bát quát đó."
Đường Bạch Dạ nhíu mày, sắc mặt lập tức trầm xuống, Hạ bảo bối rất hài lòng với thần sắc của Đường tiên sinh "Lúc rảnh rỗi cha có thể nhìn tay trái của mẹ."
Xem ra, giữa cha cùng mẹ sẽ có cuộc chiến nảy lửa đây.
Hạ bảo bối đứng lên, kêu tiểu bảo cùng tiểu bối, "Tiểu bảo, tiểu bối, đi ngủ, ngày mai lại đi căng gió."
Đường Bạch Dạ đứng ngoài gõ cửa, không thấy Hạ Thần Hi lên tiếng trả lời, anh nhíu mày, mở cửa, phòng ngủ không ai, trái lại phòng tắm có tiếng nước, Đường Bạch Dạ đóng cửa, ngồi ở trong phòng Hạ Thần Hiđợi cô.
Trong phòng Hạ Thần Hi, tất cả đều là sắc màu ấm Đường Bạch Dạ chú ý tới trên bàn trang điểm của Hạ Thần Hi có một bình nước hoa CDFahrenheit thảo nào trong phòng tất cả đều là mùi hương anh quen thuộc.
Đây là loại nước hoa anh thường dùng, trên người luôn luôn có mùi hương này, lần trước ở đây nhưng không chú ý đến, cũng không nhìn kỹ, không nhìn thấy người đàn ông nào,phụ nữ dùng nước hoa đàn ông, có chút kì quái.
Trừ lọ nước hoa đàn ông này, trên bàn trang điểm của Hạ Thần Hi còn có một loạt nước hoa, chân ngã, điềm tâm, thuốc độc tất cả đều có, cô cũng có đồng hồ Dior màu trắng bề ngoài bằng gớm, còn có một cái đồng hồ kim cương Dior màu lam, người này xem ra rất thích đồng hồ Dior.
Trên bệ cửa sổ của cô có một bình cắm một bó hoa bách hợp, còn rất mới, lần trước anh tới cũng thấy một bó hoa bách hợp, Hạ bảo bối thường xuyên mua cho cô một bó hoa, vẫn luôn bảo trì mới mẻ, hai mẹ con nhà này rất biết hưởng thụ cuộc sống.
Hạ Thần Hi ra, lau tóc của mình, thấy Đường Bạch Dạ ở trong phòng cô, hơi ngẩn ra.
"Đường tiên sinh, nếu anh có lời muốn nói với tôi, tôi không ngại anh ở phòng khách gọi một tiếng." Hạ Thần Hi giọng điệu nhàn nhạt, người này cả tuần này không nói gì với cô, lúc này cũng bày ra khuôn mặt giống như cô thiếu nợ anh.
Bây giờ lại muốn làm cái gì?
Đường Bạch Dạ chợt kéo tay trái Hạ Thần Hi qua, Hạ Thần Hi không phòng bị kịp, ngã ở trong ngực anh, đang muốn đứng dậy, bị Đường Bạch Dạ ngăn chặn, "Không cho phép nhúc nhích!"
Anh nhìn tay trái của cô, trên cổ tay có một vết cắt, thoạt nhìn đã rất lâu xa, cắt rất sâu, dấu vết mặc dù phai nhạt không ít, Hạ Thần Hi vẫn luôn mang đồng hồ, nhưng lại mơ hồ nhìn ra được, đây là gì dấu vết gì.
Cực ít có người phát hiện cổ tay của cô có vết cắt, vết cắt đã nhiều năm, nên rất mờ, nếu không nhìn kỹ, thật nhìn không ra.
Mi tâm Đường Bạch Dạ nhíu chặt, Hạ Thần Hi nghĩ rút tay về, lại bị anh gắt gao nắm, Đường Bạch Dạ ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Hi, trong ánh mắt chứa một chút phức tạp, thâm thúy, thâm trầm .
Cô nhìn không hiểu.
"Vết cắt này làm sao mà có?"
"Không nhớ rõ." Hạ Thần Hi qua loa, "Chuyện đã qua, tôi không nhớ, anh cũng biết, có thể không phải không nhớ, chỉ sợ tôi không quan tâm."
Đường Bạch Dạ nhìn cô, sắc mặt cực kỳ khó coi, đột nhiên nói một câu, "Nữ sinh cấp ba của tám năm trước không phải là cô chứ?"
"Cái gì?" Hạ Thần Hi nhất thời không biết anh đang nói cái gì.
Cuộc đời Đường Bạch Dạ rất ít giải thích như vậy, anh cũng không biết vì sao hắn muốn giải thích, "Bảo bối hỏi tôi một bát quái, tám năm trước có một học sinh cấp ba, vì tôi mà tự sát, sau đó xuất ngoại đi nước Mỹ."
"Khẳng định không phải tôi." Hạ Thần Hi cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhanh chóng trả lời.
Vì một người đàn ông mà tự sát, thật sự là quá ngu xuẩn.
Đường Bạch Dạ nhíu mày, cười lạnh nhìn Hạ Thần Hi, cô vậy mà chắc chắn như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.