Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 211: Cha con nhận nhau (9)




"Tưởng Tuệ, buông tha đi." Đường Bạch Dạ nói, "Chúng ta ngồi xuống, nói chuyện một chút."
Tưởng Tuệ rưng rưng nhìn anh như muốn khóc, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng thương, như bị người vứt bỏ, Đường Bạch Dạ nhớ lại Tưởng Tuệ đúng là đã theo anh mấy năm, cũng giúp anh không ít, anh thực sự không muốn lúc tách ra, hai người sẽ hận thù nhau.
Qua nhiều năm như vậy, Tưởng Tuệ đối với anh như thế nào, trong lòng anh rõ ràng.
"Vì sao?"
"Anh không thích hợp cho việc kết hôn, cũng không thể chỉ trung thành với một người phụ nữ." Đường Bạch Dạ nói, "Nhiều năm như vậy, là hạng người gì, trong lòng em cũng rõ ràng, em biết, hôn nhân như vậy không có hạnh phúc."
"Giữa chúng ta chỉ có lợi ích, không có tầng lợi ích này, hôn nhân của chúng ta tính là cái gì?"
"Tưởng Tuệ, em là công chúa của thành phố S, thông minh hơn người, vừa có năng lực, vừa có bối cảnh, em muốn dạng nam nhân nào đều có, không cần thiết lãng phí tâm tư ở trên người một nam nhân như anh."
"Anh Đường Bạch Dạ từ trong ra ngoài đều là một màu đen, đã sớm hư thối, không thích hợp với em, thế giới của anh, em đừng nên đi vào."
Đường Bạch Dạ chưa bao giờ tâm sự với Tưởng Tuệ như thế, anh và Tưởng Tuệ là vị hôn phu vị hôn thê trên danh nghĩa, lại rất ít nói chuyện, anh thương yêu cô, sủng cô, diễn trò cũng được, phát ra từ nội tâm cũng được, chỉ là tuân thủ lời hứa của mình.
Khác, cái gì anh cũng không cho Tưởng Tuệ được.
Đây là ngay từ đầu, anh và Tưởng Tuệ đã nói trắng ra.
"Bảy năm chúng ta ở cùng một chỗ, Đường, bảy năm, tại sao anh có thể nói không cần là không cần?" Tưởng Tuệ lệ rơi đầy mặt, ánh mắt cũng tràn ngập oán giận, "Bảy năm nay, em không tin anh không có một chút tình cảm đối với em."
Đường Bạch Dạ nói, "Tình cảm là tình cảm, tình yêu là tình yêu."
"Anh nói tình yêu đối với anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao, anh không quan tâm." Tưởng Tuệ nói, nắm tay lại thật chặt, "Đây đều là do anh nói, là anh cho em hi vọng, để em có thể gửi gắm, là anh nói không có tình yêu, chúng ta cũng có thể sống cùng nhau cả đời."
Đường Bạch Dạ nhìn Tưởng Tuệ, "Vì sao em lại chịu đựng cuộc sống như thế, nhiều năm như vậy, em còn không nhìn rõ sao? Dù cho có kết hôn, anh cũng có người phụ nữ khác ở bên ngoài."
"Em không quan tâm." Tưởng Tuệ nói, nước mắt đã nhỏ xuống, "Em không quan tâm, thực sự, em không quan tâm anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, em vẫn luôn biết, em chỉ hi vọng chúng ta có thể tạo ra một ngôi nhà. Em là Đường phu nhân của anh, anh mệt mỏi, có thể trở về nhà, em mệt mỏi, có thể dựa vào anh, em..."
"Tiểu Tuệ, đây không phải là yêu." Đường Bạch Dạ thở dài, bực bội đến cực điểm, "Đây không phải là yêu, chỉ là dục vọng chiếm hữu của em thôi."
"Hôn nhân như vậy, em sẽ không hạnh phúc."
Tưởng Tuệ nói, "Cho tới bây giờ anh cũng không có suy nghĩ cho hạnh phúc của em, bây giờ lại quan tâm làm cái gì, em cảm thấy em có thể hạnh phúc, đây là chuyện của em, quyết định của em, hạnh phúc hay không, em nói được, anh không nói được."
Đường Bạch Dạ nhìn cô, hết sức bất đắc dĩ.
Quá cố chấp.
Anh chưa bao giờ biết Tưởng Tuệ cố chấp như vậy.
Anh biết công chúa của thành phố S, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hào phóng, có thể tiến có thể lui, tuyệt đối là một cô gái biết chuyện thức thời, chỉ là có chút kiêu căng nho nhỏ, cô từ nhỏ đã bị người chiều hư, có chút kiêu căng nho nhỏ cũng không phải là khuyết điểm.
Vì sao, trở nên cố chấp như vậy.
"Một thời gian trước, anh rõ ràng, nguyện ý kết hôn với em, vì sao anh lại thay đổi?" Tưởng Tuệ cười lạnh, bi thương nhìn Đường Bạch Dạ, "Đường, anh đã thay đổi, anh thực sự đã thay đổi."
"Trước đây anh không phải như vậy, không có yêu, vì Đường thị, anh cũng nguyện ý lấy em."
Đường Bạch Dạ nghĩ thầm, đúng vậy, anh đã thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.