Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 76: Boss biến thái (1)




Editor: Bạch Diệp Thảo
Bắc Vũ Đường bị đau mà tỉnh, trán cô dường như bị châm, đau đớn từng cơn.
Vừa mở mắt ra, đã thấy chung quanh tối đen.
Rất nhanh, cô phát hiện cơ thể mềm yếu vô lực, cả người giống như bị rút hết sức lực, chỉ có thể xụi lơ nằm một chỗ.
Cô muốn giơ tay, chỗ tay giống như bị rách, sau đó là tiếng kim loại va chạm thanh thuý.
Bắc Vũ Đường hơi nhăn mày, cô muốn mở miệng, lại kinh ngạc phát hiện miệng mình bị nhét gì đó, không phát ra tiếng.
Cô giật giật cơ thể, lại ngạc nhiên thêm một lần, tứ chi của cô bị xích lại bằng xích sắt, cả người giang thành hình chữ đại (大), ngay cả cổ cũng bị buộc bằng vòng da, nối với xích sắt cố định trên giường.
Bắc Vũ Đường trợn trừng mắt!
Mẹ con ơi, tình huống gì thế này!
Nhiều lần xuyên qua thế giới nhiệm vụ như vậy, cô chưa từng gặp tình huống thế này.
Tay chân cô bị xích sắt giam cầm, thân thể cũng bị hạ dược, toàn thân mềm yếu vô lực.
“Hệ thống, tình huống này là sao?”
[Đinh! Ký chủ muốn bắt đầu tiếp thu tin tức nhiệm vụ sao?]
“Tiếp thu đi.”
Bằng không thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
[Bắt đầu truyền…]
Hệ thống còn chưa nói từ ‘tống’, đã nghe thấy tiếng ‘lộp bộp’, cửa phòng bị mở ra.
Bắc Vũ Đường kinh ngạc!
Không khéo như thế chứ! Cô vừa định tiếp thu tin tức thì có người tới.
Dù Bắc Vũ Đường không muốn, chuyện nên xảy ra vẫn xảy ra.
‘Thịch, thịch’ tiếng bước chân chậm rãi về phía cô, tin tức hệ thống truyền tống cũng nối gót nhau mà tới. Lượng tin tức khổng lồ giống như thuỷ triều ồ ạt tràn vào đầu cô.
Vốn đã đau nứt đầu, Bắc Vũ Đường bị lượng thông tin này ụp đến, càng là dậu đổ bìm leo.
Bắc Vũ Đường đau trắng bệch mặt, trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Đúng lúc này, cô cảm nhận được có một đôi tay chạm vào mặt cô, cơ thể cô run rẩy theo bản năng, sợ hãi chủ nhân của đôi tay kia, càng kháng cự sự động chạm của hắn.
“Đau không?” Giọng nói trầm trầm, rất dễ nghe.
Nhưng vào tai Bắc Vũ Đường lại làm cô khủng bố hơn bất cứ âm thanh nào khác.
Tất cả đều là phản ứng tự nhiên của nguyên chủ nhân thân thể này.
“Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh, anh sẽ yêu thương em.” Giọng nói thuần hậu của người đàn ông chậm rãi truyền vào tai cô.
“Em đang run sao?”
“Là vì sợ anh sao?”
Nói xong câu đó, giọng người đàn ông đã lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Đột nhiên, da đầu Bắc Vũ Đường tê rần.
Người đàn ông kia nắm lấy tóc cô giật mạnh, giọng hắn lạnh lẽo, “Không phải anh đã nói không được sợ anh rồi sao? Em chỉ có thể yêu anh vô điều kiện, hiểu không?”
“Nếu em lại không ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không nhịn được mà đông lạnh em vĩnh viễn để bảo tồn.”
Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng tiếp thu xong, đau đầu cũng biến mất, tư duy của cô khôi phục bình thường, quyền khống chế thân thể này cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về cô.
Người đàn ông phát hiện cô đã bình tĩnh lại, cơ thể không còn run rẩy, dường như vừa lòng với phản ứng của cô.
“Đây mới là cô gái ngoan của anh.”
Bắc Vũ Đường mở mắt ra, cuối cùng thấy rõ người tới.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, ngũ quan lập thể thâm thuý, đôi môi mân chặt, đôi mắt thâm tuý u ám tựa như vực sâu đen tối, liếc mắt không nhìn đến đáy.
Người trước mắt là một người đàn ông phi thường anh tuấn xuất sắc không thể nghi ngờ, nếu bỏ qua ánh mắt hung ác nham hiểm tràn ngập lệ khí kia, hắn tuyệt đối là một người đàn ông làm phái nữ động tâm.
Bắc Vũ Đường an tĩnh đánh giá hắn, tứ chi không thể nhúc nhích, miệng không thể nói, chỉ có đôi mắt có thể tự do hoạt động.
Kha Diệc Dương thấy ánh mắt cô nhìn mình rất bình tĩnh, không phải là sợ hãi lẫn chán ghét, hắn rất vừa lòng.
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô, ôn nhu nói: “Vậy mới ngoan. Chỉ cần em nghe lời, anh sẽ yêu thương em.”
Bắc Vũ Đường không thể nói chuyện, chỉ có thể chớp chớp mắt.
Cô thuận theo dường như đã lấy lòng hắn.
Kha Diệc Dương lấy quả cầu nhét trong miệng cô ra, miệng Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng được thả tự do, có lẽ là do bị bịt miệng quá lâu, khoé môi và hàm dưới bị đau.
Kha Diệc Dương bưng chén sứ trong tay bón đến bên miệng cô, Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn không phản kháng uống hết chén cháo. Chờ đến khi hết, Kha Diệc Dương mềm nhẹ lau dấu vết còn lại bên môi cô.
“Liễu Liễu thật ngoan.” Kha Diệc Dương ôn nhu sủng nịch nói.
Nói xong, hắn cúi xuống hôn nhẹ một cái lên trán cô.
“Dưỡng thương cho tốt.”
Bắc Vũ Đường không đáp lại, hắn cũng không để bụng.
Tâm tình của hắn dường như rất tốt, nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng.
Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, Bắc Vũ Đường mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng có thời gian sửa sang lại cốt truyện của vị diện này.
Cô nhắm mắt lại, bắt đầu xem xét.
Nửa giờ sau, Bắc Vũ Đường chậm rãi mở to mắt.
Cuối cùng cô cũng hiểu mình sắp phải đối mặt với cái gì, cũng hiểu đối tượng của mình lúc này rất khó đối phó.
Thân thể Bắc Vũ Đường tiến vào lần này không phải là con của nhà giàu có hay quyền thế gì, mà là con của một gia đình khá giả bình thường. Cha là chủ quản nhỏ của một xí nghiệp nhỏ loại trung, mẹ là giáo viên tiểu học.
Trong nhà còn có một em trai nhỏ hơn nguyên chủ mười tuổi, gia phả đơn giản không phức tạp. Trước khi Bắc Vũ Đường gặp Kha Diệc Dương, cô giống như những cô gái khác, tìm một công việc, sau đó đến tuổi kết hôn sinh con, rồi bình đạm trôi qua cả đời.
Nhưng mà, ông trời để cô ấy gặp Kha Diệc Dương.
Đó là một người đàn ông ôn nhu giàu có, diện mạo soái khí, cực kì có mị lực. Kha Diệc Dương nhất kiến chung tình với Bắc Vũ Đường, rất nhanh đã nhiệt liệt theo đuổi Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường sau đó chấp nhận hắn, trở thành vợ của hắn.
Trong mắt mọi người, Bắc Vũ Đường là người vợ được Kha Diệc Dương sủng lên trời, là đối tượng mọi người hâm mộ đố kỵ. Chồng chuyên tình yêu chiều cô ấy, lại đẹp trai, lại là lão tổng của tập đoàn.
Nói đến Bắc Vũ Đường, người chung quanh không ai không nói cô gả cho người chồng tốt, là tu nhiều kiếp mới có phúc phận này.
Bắc Vũ Đường vốn tưởng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng một ngày, cô tìm được một tấm ảnh trong thư phòng của Kha Diệc Dương, trong ảnh có một cô gái giống cô tám chín phần.
Cô gái đó và Kha Diệc Dương thân mật dựa vào nhau, trong ảnh, Kha Diệc Dương nhìn cô gái kia bằng ánh mắt sủng nịch yêu thương.
Phát hiện này làm Bắc Vũ Đường hoảng hốt.
Đáy lòng cô có tiếng nói, nó nói cho cô biết cô cũng không hạnh phúc như vậy.
Cô âm thầm điều tra cô gái trong ảnh, rất nhanh đã biết thân phận của cô ta.
Cô ta là mối tình đầu của Kha Diệc Dương, tên là Dương Ức Liễu.
Dương Ức Liễu chính là thiên kim tiểu thư tập đoàn Dương thị, sinh ra trong danh môn. Kha Diệc Dương và Dương Ức Liễu là thanh mai trúc mã, người ngoài rất xem trọng họ, cho rằng họ sẽ tu thành chính quả.
Nhưng mà, chuyện không may đã xảy ra.
Dương Ức Liễu ra biển chơi, ngoài ý muốn đã chết rồi. Chuyện này làm Kha Diệc Dương yêu cô ta sâu nặng suýt nữa điên. Kha Diệc Dương suy sút một năm, mới bước ra khỏi bóng ma của Dương Ức Liễu.
Vốn là thiếu niên như ánh mặt trời, cũng bắt đầu trở nên tối tăm, hỉ nộ vô thường từ đó.
Mọi người biết hắn thay đổi, không dám đề cập đến chuyện liên quan đến Dương Ức Liễu trước mặt hắn, cho nên khi Bắc Vũ Đường ở bên Kha Diệc Dương, cũng không biết Kha Diệc Dương có mối tình đầu.
Sau khi biết Dương Ức Liễu, biết họ yêu nhau, Bắc Vũ Đường dù là ngu ngốc, muốn lấy cớ lừa gạt chính mình cũng không làm được.
Trước cô không hiểu vì sao hắn đặt nhũ danh ‘Liễu Liễu’ cho cô.
Khi đó hắn trả lời, vì cô lớn lên giống bồ liễu, làm người ta yêu thương, nên mới lấy xưng hô ‘Liễu Liễu’.
Lúc đó cô thiên chân tin là thật, thậm chí còn cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Cô không hiểu vì sao cô nhất định phải mặc những bộ đồ ren như công chúa, giờ cô đã hiểu, bởi vì loại quần áo này là phong cách Dương Ức Liễu thích.
Cô không hiểu vì sao cô nhất định phải đi học trà nghê, tranh minh hoạ, thậm chí là vũ đạo, cô cho rằng đó là hắn sủng ái cô, vì cô càng dễ dàng dung nhập vào xã hội thượng lưu.
Hiện thực lại cho cô một bàn tay vang dội.
Trà nghệ, tranh minh hoạ, vũ đạo, tất cả đều là những thứ Dương Ức Liễu am hiểu nhất.
Có quá nhiều, quá nhiều thứ không phải sở thích của cô, nhưng toàn bộ bị áp lên người cô. Lúc đó, vì yêu, vì nhu tình của hắn, vì sự yêu chiều vô điều kiện của hắn, Bắc Vũ Đường chưa bao giờ nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là hắn muốn tốt cho mình.
Nhưng sau khi biết được sự tồn tại của Dương Ức Liễu, tất cả chân tướng đều bày ra trước mặt cô.
Người hắn yêu căn bản không phải là cô, mà là Dương Ức Liễu.
Bắc Vũ Đường cô chỉ là một thế thân của Dương Ức Liễu mà thôi.
Sau khi biết chân tướng này, Bắc Vũ Đường tan vỡ. Hạnh phúc của cô thì ra đều là giả dối.
Cô có ngạo cốt của mình, có tôn nghiêm của mình, sao có thể chịu đựng việc mình bị coi thành thế thân của người khác, tồn tại thay người ta?
Cùng ngày, Bắc Vũ Đường tìm Kha Diệc Dương ngả bài, muốn ly hôn với hắn.
Đối mặt với chất vấn, lửa giận của Bắc Vũ Đường, Kha Diệc Dương cực kì bình tĩnh, thậm chí còn thản nhiên nói cho cô, cô là thế thân của Dương Ức Liễu.
Chính tai nghe người mình yêu thương thừa nhận, một khắc đó, Bắc Vũ Đường vạn niệm câu hôi, không muốn ở bên hắn thêm một khắc nào nữa. Cô chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Kha Diệc Dương bắt lại.
Bắc Vũ Đường phẫn nộ giãy giụa, bên tai lại là tiếng kể lãnh đạm của Kha Diệc Dương, “Em là vợ của anh, cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh anh, đừng mong đi đâu hết, càng đừng hòng rời xa anh.”
Bắc Vũ Đường không để lời hắn nói trong lòng, nhưng rất nhanh cô đã biết, hắn nói được thì làm được.
Kha Diệc Dương nhốt Bắc Vũ Đường trong phòng, khoá cửa sổ, mỗi ngày đều đúng giờ đưa cơm tới cho cô. Bắc Vũ Đường tuyệt thực để phản kháng, lại bị Kha Diệc Dương thô lỗ rót vào miệng.
Cô càng phản kháng, hắn càng khống chế lợi hại hơn.
Sau khi Bắc Vũ Đường bình tĩnh lại, cuối cùng một lần tìm được cơ hội, trốn khỏi nhà giam, tìm được cha mẹ, nói cho họ Kha Diệc Dương là tên biến thái.
Không ngờ rằng cha mẹ không những không tin, mà còn cảm thấy cô không hiểu chuyện, còn gọi điện báo cho Kha Diệc Dương. Khi Kha Diệc Dương mang cô về biệt thự, Bắc Vũ Đường bị Kha Diệc Dương đánh một trận đòn hiểm.
Cô đến giờ vẫn không thể quên, khi đó hai mắt hắn đỏ bừng, giống như một dã thú phát cuồng muốn hung hăng cắn xé cô.
Một ngày đó, Bắc Vũ Đường bị hắn đánh không xuống giường được, dưỡng một tháng mới tốt lên.
Mà từ ngày đó, Kha Diệc Dương bắt đầu dùng xích sắt giam cầm tay chân cô, hơn nữa còn bỏ thuốc vào trong đồ ăn, ăn xong, toàn thân sẽ trở nên vô lực.
Mấy ngày bị cầm tù này, chỉ cần Bắc Vũ Đường không thuận theo ý hắn, không sắm tốt vai Dương Ức Liễu, hắn sẽ đánh cô, xong việc, hắn lại ôn nhu âu yếm cô, thậm chí còn không màng ý nguyện cường bạo cô.
Bắc Vũ Đường ngày đêm bị hắn tra tấn, làm cô nhìn thấy hắn sẽ sợ hãi theo bản năng, mà cô sợ hãi làm hắn càng bạo nộ, vì cô sợ hãi không giống Dương Ức Liễu.
Cuối cùng có một ngày, Bắc Vũ Đường phát hiện mình có thai. Mà từ lúc ấy, Kha Diệc Dương sửa lại thái độ thô bạo lúc trước, đối xử ôn nhu với cô, nhưng vẫn dùng xích sắt khóa cô như trước.
Bác sĩ khám thai cho Bắc Vũ Đường bị Bắc Vũ Đường cầu xin nhiều lần, cuối cùng bị đả động, lấy cho cô chìa khoá vạn năng. Bắc Vũ Đường thừa dịp Kha Diệc Dương đi công tác, nhân cơ hội trốn đi.
Đào tẩu khỏi biệt thự Kha gia, cô cầu cứu cha mẹ, hơn nữa còn đem những vết thương trên người mình cho họ xem. Cha mẹ Bắc rất khiếp sợ, Bắc Vũ Đường muốn báo nguy, lại bị họ ngăn cản.
Bọn họ không màng Bắc Vũ Đường cảnh cáo, một lần nữa gọi điện cho Kha Diệc Dương. Kha Diệc Dương biết cô lại trốn, cực kỳ tức giận. Kha Diệc Dương tới Bắc gia, khóc lóc than thở nói mình uống say, vô ý đánh Bắc Vũ Đường.
Thái độ nhận sai của Kha Diệc Dương rất tốt, hơn nữa còn bảo đảm với họ tuyệt đối không đánh Bắc Vũ Đường nữa, cha mẹ Bắc lại tin. Không màng Bắc Vũ Đường khóc gào, nhét cô vào xe của Kha Diệc Dương.
Cô lại một lần chạy trốn đã hoàn toàn chọc giận Kha Diệc Dương.
Kha Diệc Dương sống sờ sờ đánh gãy hai chân cô, làm cô không thể chạy đi được nữa, hơn nữa còn lắp camera khắp biệt thự, không lúc nào là không giám thị cô. Lúc ấy Bắc Vũ Đường đã bị hắn tra tấn thành chim sợ cành cong.
Chỉ cần nghe tiếng bước chân, cô sẽ run bần bật.
Mỗi ngày tra tấn, không chỉ thân thể, mà còn cả tinh thần cũng bị.
Khi Bắc Vũ Đường sắp lâm bồn, cả người cô đã gầy đến da bọc xương, sắc mặt vàng như nến, dù Kha Diệc Dương bồi bổ thế nào cho cô cũng vô dụng.
Mà ngay lúc này, một người xuất hiện, một người vốn nên đã chết.
Người này không phải ai khác, mối tình đầu của Kha Diệc Dương – Dương Ức Liễu.
Dương Ức Liễu xuất hiện, cô ta một lần nữa trở lại bên người Kha Diệc Dương. Đối với việc Kha Diệc Dương đã cưới Bắc Vũ Đường, cô ta rất tức giận. Vì làm bạn gái vui vẻ, Kha Diệc Dương muốn xử lý Bắc Vũ Đường và đứa bé trong bụng cô.
Bọn họ đứng trước mặt Bắc Vũ Đường, thảo luận xem nên xử lý cô như thế nào.
Bắc Vũ Đường nghe người mình yêu thương nhất nói ra những lời lạnh lùng như vậy, trái tim đã chết lặng vẫn đau đớn.
Dương Ức Liễu ôn nhu thiện lương nói muốn giữ lại đứa bé trong bụng Bắc Vũ Đường.
Một khắc đó, Bắc Vũ Đường lại cảm kích cô ta giữ đứa bé của cô.
Mãi đến khi lâm bồn, mãi đến khi người phụ nữ ôn nhu thiện lương kia, cười ôn nhu lại nói những lời làm cả người cô phát lạnh.
“Mày yên tâm, mày lập tức có thể được giải thoát rồi.” Dương Ức Liễu mỉm cười nhìn gương mặt tương tự mình chín phần, đáy mắt tràn đầy chán ghét.
Nhìn những người khác có một gương mặt giống mình như đúc thật là làm người ta chán ghét.
“Sau này con của mày sẽ gọi tao là mẹ. Tao sẽ đối xử với nó như con ruột, nuôi nấng nó thật tốt.”
Bắc Vũ Đường nghe cô ta nói vậy, cô an tâm.
Giờ cô đã là người không ra người, quỷ không ra quỷ, trên đời này không còn gì đáng để cô lưu luyến.
Chết, cũng là một loại giải thoát.
Dương Ức Liễu thấy cô nở nụ cười giải thoát, trong lòng không thoải mái, mỉm cười nói: “Mày có biết vì sao mày lại giống hệt tao không?”
Bắc Vũ Đường đang định nhắm mắt lại nhìn về phía cô ta, không hiểu ý cô ta là gì.
“Bởi vì chúng ta là song bào thai cùng trứng.”
Bắc Vũ Đường trợn mắt, không thể tin nhìn cô ta.
“Đừng kinh ngạc như vậy. Mày và tao là chị em cùng cha cùng mẹ, chỉ là mệnh của mày không tốt lắm. Mẹ sinh hạ chúng ta xong, bà tìm người tính mệnh, mệnh mày mang sát, sẽ tai hoạ người nhà. Mà mệnh tao mang quý, chú định là người đại phú đại quý.”
“Bà sai người ném mày vào sông để mày chết đuối, không ngờ mạng mày cứng, được người ta cứu, còn được nhận nuôi.”
“Nếu không phải vô ý nhìn thấy mày, có lẽ tao cũng không biết tao có một em gái song sinh.”
“Vốn tao cũng không định làm gì mày, nhưng bất hạnh là tao phát hiện mình vô sinh, cả đời không thể sinh dục, mà đồ thiên sát cô tinh như mày lại sống tốt. Đều do mày trời sinh đã sát người, làm hại tao không thể sinh con, là mày cướp đi quyền làm mẹ của tao.”
Nói tới đây, Dương Ức Liễu ôm hận ý nhìn cô.
Bắc Vũ Đường bị lời cô ta làm kinh sợ, rất lâu không thể hoàn hồn.
Thì ra cô là con gái Dương gia, là đứa trẻ bị Dương gia vứt bỏ.
Nếu bị thân nhân vứt bỏ làm Bắc Vũ Đường khổ sở, vậy chuyện sau đó làm cô cực kỳ phẫn nộ.
“Tao vô sinh, tao cũng không muốn mất Diệc Dương. Tao chỉ có thể ép dạ cầu toàn giả chết rồi đưa em gái mình đến bên người anh ấy. Mỗi lần âm thầm nhìn thấy anh ấy ôn nhu săn sóc chiếu cố mày, mày biết tao hận thế nào không? Diệc Dương là của tao, lại vì mày cướp đi khả năng sinh dục của tao, làm tao không thể không đẩy anh ấy đến bên mày.”
Dương Ức Liễu mỉm cười nhìn cô, nụ cười đó vẫn đẹp như trước, nhưng giờ khắc này, trong mắt cô, nó như điệu cười của ma quỷ, âm lãnh đến đáng sợ.
Dương Ức Liễu vừa lòng với phản ứng của cô, “Chắc mày còn không biết, ba mẹ đều biết mày còn sống. Quyết định lúc trước đều được họ đồng ý. Chỉ còn chờ mày sinh đứa bé của Diệc Dương, nhiệm vụ của mày cũng hoàn thành.”
“Em gái tốt của tao, chị gái đối xử với mày không tệ nhỉ. Chết còn cho mày làm quỷ minh bạch, không phải mơ màng hồ đồ chết đi.”
Vì sao……
Bắc Vũ Đường muốn hỏi, nhưng giương miệng, lại không thể phát ra âm thanh.
Cô không cầu họ dưỡng dục, nhưng vì sao họ lại đối xử tàn nhẫn với cô như thế?
Chẳng lẽ cô không phải con của Dương gia bọn họ sao, dòng máu đang chảy trên người cô không phải của Dương gia bọn họ sao?
“Mày yên tâm đi. Tao sẽ nuôi con của mày thành người.” Dương Ức Liễu mỉm cười thắng lợi nhìn cô, nhìn cô không cam lòng nhắm mắt lại.
Chết cũng không nhắm mắt!
********
Shiro: Có ai nhớ mình không nào, lại ngoi lên với mọi người rồi nè (つ✧ω✧)つ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.