Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 504: Thế Giới Hiện Thực 19






Tác giả: Vân Phi Mặc
“Tới tới, ta kính Cố huynh một ly.”
Ba người một hơi uống cạn rượu trong ly.
Mỹ nhân bên người thông minh rót thêm rượu ngon cho họ.
“Cố huynh, xá muội khi nào đến Đại Chu?” Đây là mục đích chủ yếu của lần gặp mặt này.
Biết thời gian cụ thể thì còn tiện chuẩn bị lấy lòng vị Cố đại tiểu thư kia.
Cố Thanh tính toán đại khái thời gian, “Một tháng sau sẽ đến kinh đô.”
Bắc Vũ Đường ở bên nghe được lời này, đáy mắt có tia sáng tăm tối lướt qua.
Cố Phiên Nhiên sắp tới Đại Chu.
Bắc Vũ Đường nhớ kiếp trước, lúc này ả không hề tới Đại Chu.
Theo quỹ đạo kiếp trước, một năm sau ả mới đến Đại Chu, mà trên đường đi sẽ gặp Đệ nhất sát thủ chốn giang hồ – Ám Dạ.
Giờ Cố Phiên Nhiên đến Đại Chu trước, không biết ả có cơ hội thuận lợi gặp Ám Dạ, cứu được hắn như kiếp trước hay không.
Trước kia nàng không hiểu vì sao Cố Phiên Nhiên lại mang theo vầng sáng vàng, mãi đến khi đi qua nhiều vị diện, nàng đã đoán được đại khái, vầng sáng vàng kia là khí vận của ả.
Với khí vận nồng đậm kia của ả, chỉ sợ sẽ lại gặp được Ám Dạ mà thôi.
Bắc Vũ Đường muốn phá cuộc gặp mặt của hai người, nhưng địa điểm xảy ra chuyện này quá xa.
Dù nàng chạy đến thì cũng không còn kịp nữa.
Còn một điều nữa khiến nàng không thể đi qua.
Đó là việc này xảy ra sớm một năm, có phải địa điểm cũng sẽ thay đổi không?
Hay là nói, nhân vật có thể trở thành người khác không?
Đó đều là những việc Bắc Vũ Đường không thể nắm chắc.
Bắc Vũ Đường giờ không làm được gì, điều này khiến nàng cảm thấy vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ả va chạm ở bên những kẻ đó.
Sau đó ba người kia nói mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thậm chí còn bắt đầu giở trò với mỹ nhân bên cạnh, chuẩn bị một khắc xuân tiêu.
Bắc Vũ Đường lặng lẽ rời đi, cũng không khiến họ chú ý.
Nàng sắp rời khỏi căn phòng thì một giọng nói từ sau truyền đến.
“Từ từ.” Người mở miệng là Cố Thanh.
Cố Thanh vừa nhấc mắt đã thấy bóng dáng nữ tử này có chút quen thuộc, cứ như đã gặp qua ở đâu rồi.
Bắc Vũ Đường nghe được âm thanh, dừng bước chân, xoay người, hơi cúi đầu, sợ hãi hỏi, “Công tử có điều gì cần phân phó?”
Cố Thanh nhìn nàng, ra lệnh, “Ngẩng đầu lên.”
Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt đầy tàn nhang xấu xí.
Thanh y công tử buột miệng thốt ra, “Không ngờ Di Hồng Viện lại có nha hoàn xấu như vậy.”
ba vị mỹ nhân hầu hạ đều là mỹ nhân nổi danh của Di Hồng Viện, nhìn nha hoàn xa lạ trước mắt thì hơi nhăn mày.
Nha hoàn diện mạo như vậy tất nhiên không thể nào là người hầu ở tiền viện, nhất định là người ở phòng bếp hậu viện, chỉ là sao hôm nay lại gọi nha hoàn như vậy qua hầu hạ chứ, không sợ bẩn mắt quý nhân sao.
Ba mỹ nhân có kinh ngạc, nhất trí nghĩ nàng là người làm ở bếp, một mỹ nhân cười duyên nói, “Có hoa hồng thì cũng phải có lá xanh, như vậy mới thể hiện vẻ đẹp kiều mỹ của hoa.”
Mỹ nhân nói vậy, để quý nhân không hiềm nghi.
Tử y công tử cười ha ha, “Hay, hay.”
Cố Thanh sắc bén nhìn khuôn mặt xa lạ kia, nhìn nàng càng lúc càng căng thẳng và khiếp đảm, cảm thấy mình thật ngốc.

Sao hắn lại coi nữ nhân xấu xí này là nữ nhân kia chứ.
Aizz, xem ra chấp niệm với nàng ta sâu quá rồi.
Một ngày không tìm được nữ nhân dám trêu chọc hắn kia, hắn không nhả ra được ngụm ác khí này.
Thanh y công tử nhìn qua Bắc Vũ Đường, “Nữ tử này dáng người không tồi, chỉ là diện mạo khiến người ta chẳng muốn ăn nổi.”
Ba người cười ha ha.
Bắc Vũ Đường cúi đầu tự ti, bộ dáng đúng là một nha đầu xấu xí nên có.
Cố Thanh thu hồi ánh mắt, vẫy tay với nàng.
Mới ra khỏi phòng đã gặp phải một quy công, người nọ vừa thấy Bắc Vũ Đường, lập tức gọi, “Ngươi, đi cùng ta.”
Bắc Vũ Đường sửng sốt, rồi gật đầu đi theo quy công kia.
Trên đường, tên quy công kia lại chụp thêm vài nha hoàn, để các nàng đi cùng.
Bắc Vũ Đường bị kẹp giữa.
Nàng chuẩn bị tụt lại phía sau, lặng lẽ rời đi, nào ngờ lại bị một nha hoàn kéo ống tay áo.
“Tỷ tỷ, tỷ đi theo cô nương nào vậy?” Nha hoàn hỏi chuyện có khuôn mặt tròn tròn, trên mặt có chút tàn nhang, ngũ quan đoan chính, không khó coi, có thể nói khá dễ nhìn.
Nha hoàn làm việc ở Di Hồng Viện trên cơ bản chia làm hai loại.
Một là chưa tới tuổi tiếp khách, đi theo cô nương trong viện học tập, cũng hầu hạ cô nương đó.
Một loại khác là diện mạo không xuất sắc, chuyên hầu hạ cô nương trong viện.
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, nhìn cô nương kia, “Không có.”
Nha hoàn mặt tròn nhìn nàng, lập tức lộ ra biểu cảm hiểu rõ.
“Tỷ biết Mộc nhị ca đưa chúng ta đi đâu không?” Nữ tử mặt tròn tiếp tục hỏi.
“Không biết.”
Nữ tử mặt tròn thấy nàng không muốn nói chuyện thì chỉ coi là nàng tự ti, cũng không nói nhiều nữa.
Bắc Vũ Đường thấy nàng ấy không hỏi nữa, đi qua một đoạn hành lang dài, chuẩn bị tụt lại phía sau.
Nàng vừa mới định tụt, nữ tử mặt tròn bên cạnh lập tức phát hiện, “Tỷ đi đâu?”
Không đợi Bắc Vũ Đường lên tiếng, quy công đi đầu đã quay lại, nói với mọi người, “Ồn ào cái gì.
Theo kịp đội ngũ đi.”
Nữ tử mặt tròn lôi kéo Bắc Vũ Đường, “Đuổi kịp nhanh nào, nếu bị Mộc nhị ca bắt được thì toang đấy.”
Bắc Vũ Đường chỉ có thể đi theo.
Đoàn người đi về phía hậu viện của Di Hồng Viện.
Phạm vi hậu viện không nhỏ, đình viện rộng lớn, núi giả nước chảy, đình đài lầu các, nhìn qua khác hẳn tiền viện, dường như đã tới một nơi hoàn toàn khác.
Trên gác mái đối diện có tà âm truyền vào tai mọi người.
“Thật là hay.” Có tiểu nha hoàn trong nhóm tán thưởng.
“Người sống ở gác mái bên đó là Khinh Âm cô nương của Di Hồng Viện.
Hẳn là Khinh Âm cô nương đang đàn tấu, tiếng đàn này đúng là dễ nghe, chẳng trách có nhiều công tử vung tiền như rác chỉ vì nghe được một khúc đàn của Khinh Âm cô nương.”
Bắc Vũ Đường nhìn gác mái bên cạnh, có mấy gác mái khác, hẳn người ở đó đều cùng một cấp bậc với Khinh Âm cô nương.

Quy công dẫn họ đến trước một sân, “Các người vào trong này rồi, nghe lệnh khách quý bên trong, ngài ấy bảo gì thì các người làm đấy, biết chưa?”
Các nha hoàn đều gật đầu.
“Tuyệt đối phải nhớ cho kỹ, nếu ai chọc giận khách quý bên trong, vậy thì chờ bị bán đi làm cô nương ở Giáo phường Cửu Lưu đi.” Tên quy công kia âm lãnh cảnh cáo.
Giáo phường Cửu Lưu là kỹ viện hạ đẳng nhất, khách nhân ở đó đều đến từ tầng lớp thấp nhất, điều kiện rất kém, tú bà ở đó cứ như quỷ hút máu vậy.
Mỗi ngày tú bà sẽ bắt các cô nương tiếp rất nhiều khách, nhiều cô nương đã chết vì làm lụng quá vất vả như vậy.
Mọi người nghe quy công nói vậy thì đều vực tinh thần.
Quy công gõ cửa viện, sau đó có người mở cửa ra.
Quy công nịnh nọt nói với nam tử thanh niên, “Công tử, người ngài muốn ta tìm đều ở đây.”
Nam tử thanh niên nhìn qua hắn đến đám cô nương sau hắn, mày hơi nhíu lại.
“Ta cần tìm một người, không phải một đám người.” Nam tử trầm giọng nói.
Quy công lập tức giải thích, “Đây đều là những cô nương sạch sẽ trong viện, công tử có thể chọn một cô nương hợp ý để hầu hạ.”
Những cô nương vừa nghe là đến hầu hạ vị khách quý này, có người lo lắng, có người lại vui sướng.
Bắc Vũ Đường nghe vậy, không khỏi thở ra một hơi.
Với diện mạo lúc này của nàng, nàng an toàn tuyệt đối.
Bắc Vũ Đường cúi đầu nghĩ, vì vấn đề thân phận, nàng không thể biểu hiện quá bình tĩnh, như vậy rất dễ lòi.
Nam tử thanh niên nhìn thoáng qua các nàng, lãnh đạm ra lệnh, “Ngẩng hết đầu lên.”
Mọi người đều xếp thành hàng, ngoan ngoãn ngẩng đầu.
Nháy mắt khi ngẩng đầu, Bắc Vũ Đường đã thay biểu cảm khiếp đảm sợ hãi.
Nam tử thanh niên thanh lãnh nhìn qua các nàng, mà tên quy công cũng nhìn qua theo, khi nhìn thấy Bắc Vũ Đường, lòng bỗng lộp bộp.
Mẹ ơi, sao trong đội lại có nha hoàn khó coi thế kia!
Quy công có chút sợ hãi, mặt hàng như vậy mà đưa qua đây, nếu chọc giận khách quý, vậy hắn có mười cái đầu cũng không đủ cho người ta chặt.
Nam tử thanh niên thấy khuôn mặt nổi bật kia, ảnh mắt sửng sốt một giây, nhìn khuôn mặt khiếp đảm lại cố gắng chống đỡ thì hờ hững thu hồi ánh mắt, dời mắt lên nữ tử thanh tú khác.
Chỉ là khi nhìn thấy những khuôn mặt đỏ bừng, mày lại nhíu lại.
Nãy nghe hầu hạ khách quý, vốn có hai nha hoàn còn không quá vui, nhưng thấy khách quý khí vũ bất phàm, khuôn mặt tuấn lãng thì cả đám đều đổi ý.
Nam tử như vậy, quả là hình tượng lang quân như ý.
Các nàng đều là cô nương ở thanh lâu, lần đầu thấy một lang quân tuấn mỹ như vậy, tự nhiên là sẽ mơ khá đẹp.
Quy công thấy nam tử mãi chưa chọn được, lòng lộp bộp, xem ra đều không hài lòng.
Đang lúc hắn định đi tìm thêm đợt khác, nam tử thanh niên đã hờ hững chỉ về một người, nói, “Nàng ta đi.”
Quy công nhìn qua, lại nhìn thấy cô nương xấu nhất kia.
Bắc Vũ Đường trừng mắt nhìn hắn, lần này không phải diễn kịch mà là thật sự giật mình.
Má, ánh mắt nam nhân này có phải có vấn đề gì không, một đám mỹ nhân như hoa như ngọc không cần, cố tình chọn một người xấu như nàng, khẩu vị nặng thế!
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình.
Nam tử thanh niên làm lơ sự kinh ngạc của họ, ra lệnh cho Bắc Vũ Đường, “Ngươi, vào với ta.”
Bắc Vũ Đường ra vẻ khiếp đảm cúi đầu, nháy mắt khi cúi đầu, khoé môi nàng giật giật.
Đáng chết, đúng là đen đủi.
Sớm biết như vậy, nàng đã không biến mình thành xấu thế này.
Đậu má, gặp phải người khẩu vị nặng, đúng là cmn đen đủi!
Bắc Vũ Đường đi theo nam tử thanh niên vào sân, chân trước vừa bước vào, cửa sau lưng đã tự động đóng lại.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được rõ ràng người phía trước đã âm thầm dùng nội lực đóng cửa lại.
Gần chỉ như vậy, Bắc Vũ Đường đã hiểu, nàng không có khả năng trốn được khỏi tay người này.
Nhưng nếu mà uỷ thân như vậy thì càng không thể được!
Giờ cần tuỳ cơ ứng biến, xem nên xuống tay thế nào.
Bắc Vũ Đường đã có quyết định, trấn định đi theo sau nam tử.
Đến trước cửa một sương phòng, nam tử thanh niên kia dừng bước, xoay người nhìn Bắc Vũ Đường, “Ta chọn ngươi đến không phải để làm gì ngươi, mà là cần ngươi chăm sóc một người.
Chờ xong việc, ta sẽ trả khế ước bán thân lại cho ngươi, hơn nữa còn cho ngươi một khoản thù lao phong phú.”
Điều kiện hậu đãi như vậy, cô nương nào trong thanh lâu cũng sẽ động tâm, mang ơn đội nghĩa người trước mắt.
Nam tử thanh niên đột nhiên đổi giọng, mạnh mẽ nói, “Ngươi phải nhớ cho kỹ, đừng nên có tâm tư nào không nên có, bằng không mạng nhỏ của ngươi không giữ được đâu.”
Bắc Vũ Đường vui sướng nhìn hắn, trịnh trọng gật đầu, “Nô nhất định sẽ làm thật tốt.”
Nam tử thanh niên thấy nàng thức thời như thế thì cũng vừa lòng.
“Công tử, nô phải hầu hạ vị nào?” Bắc Vũ Đường thật cẩn thận hỏi.
Nam tử thanh niên đẩy cửa ra, dẫn nàng vào trong phòng.
Vừa tiến vào phòng, đã ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt trong không khí, càng vào trong, mùi thuốc càng nồng.
Nam tử thanh niên nhìn chủ tử nằm hôn mê không tỉnh trên giường, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
Trước khi họ đến cứ điểm ở phủ Lâm Châu, không biết xảy ra sai sót ở đâu mà những người đó lại đuổi theo.
Nhìn chúng xếp thành vòng, hiển nhiên là đã chuẩn bị đẩy thiếu chủ vào chỗ chết.
Đám người họ xông phá vây, những người khác dẫn toàn bộ đám người đuổi giết rời đi, chỉ để lại mình hắn chăm sóc thiếu chủ.
Tình huống của thiếu chủ không nên di chuyển, chỉ có thể tìm một chỗ gần đó che giấu, mà thanh lâu rồng rắn hỗn loạn là nơi tốt nhất.
Bắc Vũ Đường an tĩnh đi theo sau Ảnh Nhất, không nhìn loạn, chỉ là dư quang nhìn thoáng qua người trên giường một cái.
Hẳn đó là người bệnh nàng sắp phải chăm sóc.
Biết nhiệm vụ của mình chỉ là chăm sóc một người, nàng thở ra một hơi.
Tuy nhiệm vụ đơn giản, nhưng Bắc Vũ Đường không định thật sự ở lại chăm sóc người này.
Ảnh Nhất xoay người nói với Bắc Vũ Đường, “Mấy ngày kết tiếp ngươi ở đây chăm sóc người này.”
“Được......” Bắc Vũ Đường vừa mở miệng, còn chưa nói xong, một đồ vật đã bất ngờ bay vụt vào miệng nàng.
Tốc độ đó quá nhanh, nhanh đến mức Bắc Vũ Đường hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại.
Bắc Vũ Đường biến sắc, “Ngươi cho ta ăn gì?”
Đối với phản ứng của nàng, Ảnh Nhất đã nhìn quen rồi, bình tĩnh nói: “Đây là một độc dược tên là thất nhật dương.
Người trúng độc này, nếu không có thuốc giải, nhất định toàn thân phát ngựa, khiến người ta cào rách da mình, ước chừng bảy ngày bảy đêm sau mới có thể tắt thở.”
Sâu trong mắt Bắc Vũ Đường là lạnh lẽo, trên mặt lại là hoảng sợ vô cùng, giọng nói cũng nức nở, “Ta...!Ta không muốn chết.”
“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết.
Chỉ cần trong thời gian này ngươi chăm sóc người này thật tốt, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi giải dược áp chế thất nhật dương.
Đến khi chúng ta rời đi, giải dược và thu lao sẽ đưa cả cho ngươi.” Ảnh Nhất thấp giọng nói.
“Tất cả những việc xảy ra trong này, không được lộ ra một chữ với người khác.
Nếu để ta phát hiện ngươi tiết lộ chuyện ở đây ra ngoài dù chỉ một chút, ta sẽ không cho ngươi thuốc giải, mà người nhà của ngươi cũng sẽ bị liên lụy.” Ảnh Nhất uy hiếp.

Bắc Vũ Đường rụt cổ, sợ hãi gật đầu, “Nô...!Nô tỳ sẽ không tiết lộ điều gì.”
Ảnh Nhất vừa lòng với biểu hiện của nàng, nếu lúc này nàng quá bình tĩnh, chỉ sợ đầu của nàng đã không giữ được.
“Công tử, giờ cần nô tỳ phải làm gì?” Bắc Vũ Đường thật cẩn thận hỏi.
Ảnh Nhất ra lệnh, “Đi lấy ít nước ấm qua đây.”
Bắc Vũ Đường sáng mắt, “Vâng.”
Bắc Vũ Đường ra khỏi phòng, môi cong một độ cong châm biếm.
Muốn dùng độc khống chế nàng à, quả là nằm mơ.
Bắc Vũ Đường chuẩn bị rời đi, căn bản không lo lắng với độc trên người mình.
Nàng mới chạm đến cửa viện, sau lưng đã nhiều thêm một người.
Ảnh Nhất lặng yên đứng sau nàng, sâu kín nói.
“Ngươi đi đâu?”
Bắc Vũ Đường run người, giống như bị hắn dọa, khuôn mặt nhỏ trắng bệch nhìn hắn, “Nô...!Nô tỳ ra ngoài lấy nước ấm.”
Ảnh Nhất chỉ nhà ở cách vách, “Bên kia có phòng bếp nhỏ, trong lu cũng đủ nước.”
“A...!Vâng.” Bắc Vũ Đường ngây ngốc gật đầu, giải thích, “Nô...!Nô tỳ đi nấu nước.”
“Từ từ.” Ảnh Nhất gọi nàng lại.
“Không có sự cho phép của ta, không thể tự ý rời khỏi sân này nửa bước.” Ảnh Nhất ra lệnh.
“Vâng.” Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn gật đầu.
Người này tính cảnh giác rất mạnh, võ công lại cao, muốn thoát đi dưới mí mắt hắn, không dễ dàng.
Trừ khi hắn chủ động cho nàng đi, bằng không thật sự không thể rời khỏi nơi này nửa bước.
Bắc Vũ Đường vào bếp, bắt đầu nhóm lửa nấu nước.
Hai khắc sau, Bắc Vũ Đường mang theo một thùng nước ấm vào trong phòng.
“Công tử, nước đun xong rồi.”
“Đặt ở đó đi.” Ảnh Nhất chỉ một bên.
Bắc Vũ Đường đặt thùng gỗ còn đang bốc hơi nước xuống, nhìn qua người trên giường một cái, chỉ nhìn thấy một bóng người, không thấy rõ người trên giường, không biết là nam hay nữ.
“Ngươi đi ra ngoài đi.” Ảnh Nhất ra lệnh.
“Vâng.”
Bắc Vũ Đường còn tưởng hắn còn định sai mình lau người cho người trên giường, xem ra hắn không có ý này.
Hắn định tự mình động thủ.
Bắc Vũ Đường đi ra khỏi phòng, nhìn cái sân trước, quay đầu nhìn ngôi nhà đằng sau, cuối cùng ép suy nghĩ bỏ trốn xuống.
Nửa canh giờ sau, Bắc Vũ Đường lại xách hai xô nước vào, mỗi lần nước đổi ra đều mang theo máu, hiển nhiên là người trên giường bị thương rất nặng.
Một canh giờ sau, cửa viện bị người gõ, công tử thanh niên trong phòng nói vọng ra.
“Đi mở cửa, lấy đồ vào.”
“Vâng.”
Bắc Vũ Đường mở cửa viện ra, người bên ngoài là quy công lúc trước.
Quy công thấy nàng còn đứng ở đây thì hơi nghi hoặc.
Xem ra vị công tử trong phòng còn chưa xuống tay với nha đầu này.
“Mộc nhị ca, giao đồ cho ta đi.” Bắc Vũ Đường nói.
Quy công muốn nịnh bợ người bên trong, cười nói, “Đồ hơi nặng.
Ta giúp ngươi mang vào đi.”
Nhìn ra được người bên trong rất cảnh giác, tất nhiên không muốn có người ngoài tiến vào, nàng cười từ chối, “Mộc nhị ca, không cần đâu.
Công tử không thích bị người khác quấy rầy lắm.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.