Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 495: Xé Xác Ngựa Đực 8






Tác giả: Vân Phi Mặc
Thằng nhỏ lập tức tru tréo, "Lão đại, anh quan báo tư thù.
Chị dâu, chị phải làm chủ cho em!"
Tư Trần xách thằng nhóc lên đánh một trận, người xung quanh lại xem náo nhiệt đến vui vẻ, vỗ tay hoan hô ở bên.
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn đám người vui đùa ầm ĩ.
Tư Trần thấy làn váy cô bị rách, hơi xốc góc váy lên, thấy miệng vết thương thì ánh mắt hơi tối lại, "Lão ngũ, mang hòm thuốc qua đây."
Mọi người thấy lão đại nghiêm túc lập tức không vui đùa nữa.
Thằng nhóc nhỏ nhất mang hòm thuốc đưa cho Tư Trần.
Tư Trần ngồi xổm xuống, bắt đầu rửa miệng vết thương rồi băng bó lại cho cô.
"Còn chỗ nào bị thương không?" Tư Trần dò hỏi, ánh mắt quét qua người cô.
Nếu không phải không đúng địa điểm, anh còn muốn tự kiểm tra hết một lượt cho cô.
Bắc Vũ Đường lắc đầu, miệng vết thương trên đùi là do lúc chạy trốn đám người đuổi theo mà có.
"Sao em lại xuất hiện ở đó?" Tư Trần thấp giọng hỏi.
"Trên đường đến sân bay bị đuổi giết, chạy trốn tới đó." Bắc Vũ Đường bình đạm nói.
Những người khác nghe vậy, lập tức có người nhảy ra.
"Ai to gan thế, dám ra tay với chị dâu!" Lão ngũ kêu la, một bộ muốn lập tức đánh người.
Tư Trần nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, lấy một chiếc điện thoại ra, "Lâm Tử, giúp tôi điều tra xem hôm nay có tổ chức nào hoạt động ở Bàn Sơn."
Người bên cạnh nghe lão đại gọi Lâm Tử, có người nói, "Lão ngũ, cậu đừng có mà nhảy nhót nữa.
Thù của chị dâu thì lão đại sẽ đòi.
Cậu mà còn giọng khách át giọng chủ nữa thì cẩn thận bị sét đánh đấy."
Lão ngũ cười hì hì, lập tức mò đến trước mặt Tư Trần, biểu cảm chân thành, "Lão đại, khi nào đi trị đám kia thì nhớ mang em theo nữa.
Em bảo đảm sẽ đánh chúng nó răng rụng đầy đất!"
Bắc Vũ Đường có chút buồn bực, ai lại muốn đối phó với cô nhỉ.
Bắc Vũ Đường thật ra có nghĩ tới Trần Phi Phong, nhưng hắn luôn phát triển ở trong nước, không có cơ hội tiếp xúc với thế lực nước ngoài, khả năng là hắn không cao lắm.
Cô lại nghĩ hai ngày nay mình mua không ít nguyên thạch, có thể là bị đám tổ chức hắc đạo ở địa phương nhìn thấy, muốn bắt mình đi.
Dù sao thì trường hợp như vậy cũng xảy ra nhiều rồi.
Mấy năm trước có thương nhân ngọc thạch đến Bàn Sơn mua sắm bị tổ chức hắc đạo bắt đi, áp chế người nhà dùng khoản tiền khổng lồ để chuộc mà.
Tư Trần thấy sắc mặt cô hơi trầm xuống, nắm tay cô, thấp giọng nói bên tai cô, "Yên tâm, có anh."
Bên kia, Trần Phi Phong vẫn luôn chờ tin tốt được gửi đến.
Khi chuông di động vang lên, nhìn cái tên trên đó, hắn nhếch mi, tâm tình vui sướng nhấn nghe.
"Alo." Trần Phi Phong tâm tình tốt lên tiếng.
Theo Trần Phi Phong nghĩ, Bắc Vũ Đường chết chắc rồi.
Cô là một thiên kim đại tiểu thư, đối mặt với tổ chức hắc đạo hung tan, chỉ có nước ngoan ngoãn bị bắt.
Điện thoại truyền đến tiếng Hoa sứt sẹo, "Trần tiên sinh, người phụ nữ anh muốn bắt đã chạy trốn vào rừng mưa Hasa."

"Cái gì?!" Trần Phi Phong cảm thấy thật khó tin, họ còn không bắt được người phụ nữ đáng giận kia!
"Trần tiên sinh, anh yên tâm.
Gần đây rừng mưa Hasa không yên ổn, có trùm ma tuý lớn hoạt động ở đó, gặp phải họ, mạng nhỏ của cô ta khó giữ rồi."
Trần Phi Phong cảm thấy đám người này thật vô dụng, nhưng lại không dám nói thẳng ra như vậy, hắn khách khí nói: "Không sao, không bắt được cô ta, coi như cô ta may mắn.
Nhưng mà, rừng mưa không yên ổn, có lẽ cô ta cũng không sống được."
"Đúng vậy, ý tôi là như vậy." Đối phương cười nói, chuyển đề tài, "À, Trần tiên sinh, khoản tiền còn lại khi nào trả?"
Sắc mặt Trần Phi Phong lập tức trầm xuống.
Đồ phế vật đến người còn không bắt được lại muốn đòi tiền, đúng là hiểm độc.
Trần Phi Phong bất mãn trong lòng, nhưng lại không dám nói không trả.
Người dám làm nghề này thì đều là những kẻ đã giết không ít người.
Nếu đắc tội chúng, lần sau đến Bàn Sơn sẽ không còn an toàn nữa.
Vì lâu dài, Trần Phi Phong chỉ có thể ngậm bồ hòn.
"Được.
Hai ngày nữa tôi về nước sẽ lập tức bảo người chuyển khoản cho anh."
"Được.
Chờ tin tốt của Trần tiên sinh."
Ngắt điện thoại, Trần Phi Phong rủa thầm một tiếng.
Chết tiệt! Lũ vô dụng!
Tâm tình tốt của Trần Phi Phong vì một cuộc điện thoại này mà bay sạch.
Nhưng mà nghĩ đến một người phụ nữ như Bắc Vũ Đường tiến vào rừng mưa, chỉ sợ không chết cũng tàn.
Nghĩ vậy, tâm tình của Trần Phi Phong tức khắc tốt hơn nhiều.
Răng rắc, cửa bị mở ra, một người phụ nữ mặc nội y tình thú yêu diễm bước vào, uốn éo tiến về phía Trần Phi Phong, sóng mắt lưu chuyển, mị thái tràn lan, dáng người mạn diệu kia như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng, câu người ta khó chịu.
Trần Phi Phong nhìn cô gái yêu diễm, ánh mắt tức khắc bị thân hình lả lướt hấp dẫn, mắt hơi nheo lại, nở nụ cười xấu xa, chút không thoải mái vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Giờ toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt lên người cô gái.
"Bảo bối, lại đây."
Cô gái kia lắc eo thon, đi đến trước mặt hắn, một tay đẩy hắn ngã lên giường, hai chân quỳ xuống, ngồi trên bụng hắn, ngón tay không ngừng vuốt khắp người hắn.
Cô gái quyến rũ kéo cà vạt của hắn, đặt ngón trỏ vào miệng, lặng yên câu dẫn, khiến ngọn lửa trong mắt Trần Phi Phong càng cháy hừng hực.
Chợt, cô gái nắm lấy tay hắn, đặt vào nơi mềm mại nhất của mình.
......!(Ở đây lược đi một vạn chữ.)
Bên kia, Bắc Vũ Đường an toàn về nước, máy bay dừng ở sân bay quân sự, vừa xuống máy bay, đã thấy có mấy chiếc xe quân dụng chờ sẵn ở ngoài.
Khi họ vừa xuống khỏi máy bay, giữa một đám đàn ông mặc đồ nguỵ trang xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp, khiến người ở dưới liếc qua đã để ý đến sự tồn tại của cô.
Bọn họ dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá cô, cô có khuôn mặt thanh tú, nhưng khí chất của cô khiến họ hoàn toàn xem nhẹ diện mạo của cô.
Cô đứng giữa nhóm bộ đội đặc chủng tràn ngập huyết khí lại không chút đột ngột, thậm chí khí thế của cô còn không kém gì họ.
Tư Trần dẫn theo Bắc Vũ Đường đi thẳng lên một chiếc xe quân dụng, ân cần mở cửa xe cho cô rồi lại đóng cửa lại.
Họ rời đi rồi, đám người chờ ở sân bay đều trợn tròn mắt.

Đám lão ngũ đã sớm quen, nhìn lão đại là biết bị chị dâu bắt chẹt ròi, chị dâu bảo ảnh đi hướng đông, ảnh chắc chắn không dám đi hướng tây.
Lão ngũ cười tủm tỉm nhìn những người vẫn đang khiếp sợ, "Bị doạ ngu người rồi đúng không? Mọi người không nhìn lầm đâu, người vừa rồi chính là lão đại đại danh đỉnh đỉnh vạn năm FA của chúng ta đấy."
"Lão ngũ, cậu chết chắc rồi.
Tôi đã ghi âm câu này lại, gửi cho lão đại ngay đây."
Lão ngũ nghe thế lập tức xù lông, "Cậu dám! Mau đưa di động cho tôi!"
Đậu má, nếu lão đại nghe được lời mình nói, chắc chắn sẽ bị rút gân lột da mất!
Đám người lão ngũ nháo đến gà bay chó sủa ở sân bay, họ đi rồi, toàn bộ bộ đội đều biết cây vạn tuế vạn năm không nở hoa, cuối cùng cũng đã nở hoa rồi.
Một truyền mười, mười truyền trăm, toàn bộ bộ đội đặc chủng đều đã biết chuyện này, ngay cả Tổng tư lệnh tối cao cũng nghe được, phản ứng đầu tiên chính là Không thể nào.
Cây vạn tuế ra hoa, quả thực là một hòn đá ném vào mặt hồ lặng yên, dậy lên ngàn tầng sóng.
Tư Trần là đương sự đang dẫn theo Bắc Vũ Đường ra khỏi bộ đội, đi vào nội thành.
Hai người rửa mặt xong, Bắc Vũ Đường lại nhìn thấy Tư Trần, anh đã rực rỡ hẳn lên.
Diện mạo của anh không thể bắt bẻ, đôi mắt sâu thẳm đầy nhu tình, cánh môi hơi mỏng cong cong một nụ cười nhẹ.
Tư Trần nắm tay Bắc Vũ Đường, "Em muốn ăn gì?"
Bắc Vũ Đường hơi trầm ngâm, "Ăn đồ nướng nhé."
Bắc Vũ Đường đi toilet, người nào đó nhanh chóng lấy di động gọi một số, đối phương cũng rất nhanh nghe máy.
"Anh Trần?" Chu Tiếu kinh ngạc vạn phần, gần như phải nhìn lại một lần mới xác định được là Tư Trần gọi.
"Ừ." Tư Trần không quản đối phương có kinh ngạc hay không.
Chu Tiếu vừa nghe giọng nói lãnh đạm kia đã xác định được là Tư Trần thật, vô cùng kích động, "Anh Trần, sao anh lại nhớ đến gọi điện cho em vậy?"
"Đừng dài dòng, hỏi chú một chuyện, trong thành phố, quán nướng nào ăn ngon?" Tư Trần nắm chắc thời gian hỏi.
"Quán nướng? Bình thường em không đi ăn món này, tự hạ thấp giá trị bản thân lắm.
Anh Trần, em biết có một quán......" Chu Tiếu còn đang nói, bên tai đã truyền đến tiếng tút tút.
"Này này này, anh Trần!" Chu Tiếu nắm điện thoại, nhìn điện thoại đã ngắt máy, câm nín.
Tư Trần lại gọi điện, lần này mất một lúc lâu mới có người nghe, bên kia đang rất ồn ào.
Đầu bên kia quả là một thiếu gia ăn chơi trác táng, giờ đang trái ôm phải ấp, xung quanh là đám bạn ăn chơi trác táng nổi danh tỉnh Z.
Người đàn ông anh tuấn nhìn thấy cái tên hiển thị trên di động, không khỏi xoa mắt, xác định mình không nhìn lầm, bên trên đang hiển thị là anh Tư Trần.
Clgt? Lông hồng rơi từ trên trời xuống à? Sao anh Tư Trần lại đột nhiên gọi điện cho cậu chứ?!
Chẳng lẽ mình đắc tội ông anh đó à?!
Người đàn ông anh tuấn lo trái nghĩ phải, xác định mình không đắc tội với ông anh kia, mới dám nhấn nghe.
"Bọn mày im lặng đi, tao cần nghe điện thoại."
Người bên cạnh lập tức trêu ghẹo, "Ai ôi, giai nhân nào gọi điện mà khiến mày trân trọng thế?"
Người đàn ông anh tuấn trợn trắng mắt trừng họ, bừng bừng hứng thú: "Là Đại ma vương Tư Trần."
Lời vừa nói ra, toàn bộ người trong phòng đều chen chúc qua, vây quanh cậu chàng.
Người đàn ông anh tuấn nghe máy ngay một giây trưuóc khi Tư Trần ngắt máy,cậu còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Tư Trần.
"Bạch Tuấn, thành phố mình có quán nướng nào ngon?"
Bạch Tuấn sửng sốt, không rõ tại sao Tư đại ma vương không quan tâm đến vấn đề ăn uống lại tìm quán ăn, "Anh, anh muốn ăn đồ nướng?"
"Hỏi chú cái gì thì chú trả lời đi, đừng dài dòng." Tư Trần nhìn đồng hồ, lát nữa Đường Nhi ra rồi, anh cần tìm được địa điểm.

Bạch Tuấn thật sự không biết trong thành phố có quán nướng nào ngon, dù sao họ rất ít đi ăn đồ ăn này.
"Anh, anh chờ một lát, em hỏi giúp anh."
"Cho chú nửa giây." Tư Trần lại nhìn thoáng qua đồng hồ.
Bạch Tuấn lập tức hỏi những cô gái bồi rượu trong phòng, "Ai biết trong thành phố có quán nướng nào ngon nhất, chồng tiền này chính là của người đó."
Những cô gái trong phòng nhìn chồng tiền dày kia, đôi mắt toả sáng.
"Em biết, em biết, trên đường Phượng Khởi có một quán nướng tên là Thanh Thanh ăn ngon nhất.
Nó đã từng được lên TV một lần." Cô gái phản ứng nhanh nhất nói.
Bạch Tuấn lập tức nói với người bên kia điện thoại, "Anh, trên đường Phượng Khởi có một quán nướng tên là Thanh Thanh, ăn ở đó ngon nhất."
"Ừ.
Anh biết rồi." Tư Trần nhìn thấy Đường Nhi đã ra khỏi toilet.
Trước khi anh ngắt máy, bên tai Bạch Tuấn nghe được một giọng nữ.
Quả là phát hiện lớn mà!
"Vừa nãy tao nghe thấy được bên cạnh Tư đại ma vương có tiếng con gái!" Bạch Tuấn vẻ mặt như mình phát hiện ra một vấn đề rất lớn.
"Có gì kỳ quái đâu.
Tuy nói Tư đại ma vương ở bộ đội, nhưng tốt xấu gì ở đó cũng có nữ mà." Có người không quan tâm lắm.
Bạch Tuấn liếc trắng người nọ một cái, "Ngu thế! Mày từng thấy Tư đại ma vương quan tâm đến vấn đề ăn uống bao giờ chưa? Hôm nay khác thường như vậy, hơn nữa bên cạnh anh ấy còn có tiếng con gái, tao cực kỳ nghi ngờ, bên Tư đại ma vương có gian tình."
"Chẳng lẽ mày định nói Tư đại ma vương có bạn gái hả?" Đám ăn chơi trác táng xung quanh đều có vẻ mặt vô cùng kinh dị.
"Rất có thể đấy.
Nếu không thì chúng ta cược đi." Bạch Tuấn đề nghị.
"Được đấy.
Mở cược, mở cược nào."
Một đám người bắt đầu cược, sau đó nhanh chân đến quán nướng Thanh Thanh ở đường Phượng Khởi.
Lúc này, Tư Trần đã dẫn theo Bắc Vũ Đường đến trước quán nướng Thanh Thanh.
Quán nướng này làm ăn rất tốt, khi họ đến thì bàn đều đã đầy, hai người chỉ có thể cầm bảng số chờ bên ngoài.
"Xem ra cửa hàng này không tệ." Bắc Vũ Đường nhìn cửa hàng làm ăn tốt như vậy, thấp giọng nói.
Tư Trần gật đầu, "Ừ."
Tư Trần đi lên trước hỏi, "Còn bao lâu nữa thì có thể đến lượt?"
Em gái nhìn thấy anh đẹp trai, mắc cỡ đỏ mặt thấp giọng nói, "Hẳn là khoảng 40 phút nữa."
Tư Trần nói cám ơn một tiếng.
"Đường Nhi, em ở đây chờ anh một lát." Tư Trần nói.
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Tư Trần rời khỏi khu chờ, ra khỏi quán nướng, đến mua món kho ở quán ăn bên cạnh, lại đến siêu thị mua mấy món cô thích ăn, đến khi anh quay lại quán nướng, hai tay đã cầm hai túi.
Bắc Vũ Đường nhìn hai túi lớn trong tay anh, rất kinh ngạc.
Vừa rồi nah bảo anh ra ngoài một lát, cô còn tưởng có chuyện gì, thì ra là đi mua đồ.
Tư Trần mở món kho ra, "Còn 40 phút nữa mới đến lượt chúng ta, em ăn ít lót bụng trước đi.
Nếu không ăn món kho, ở đây còn ít đồ nữa."
Bắc Vũ Đường nhìn anh mở hai túi thức ăn, tuy không nói gì, nhưng cô lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Cảm giác được người che chở, được để ý, thật sự sẽ khiến người ta cảm thấy rất hạn phúc.
Anh chưa bao giờ biết nói lời ngon ngọt, bởi vì anh luôn dùng hành động của mình để cô cảm nhận được sự ngọt ngào thật sự.
Bắc Vũ Đường gắp một miếng bò kho đưa đến bên miệng anh, Tư Trần khẽ nhếch mi, há miệng.

Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều cặp đôi đến đây, càng nhiều đang xếp hàng ở đây.
Lúc này, không ít cô gái nhìn thấy hành động của bạn trai nhà người ta, lại nhìn bạn trai mình chỉ biết cúi đầu chơi game, quả là đau lòng.
Đúng là người so với người sẽ tức chết!
Một cô gái nhìn như loli hung hăng véo bạn trai mình.
Người bạn tra đang đánh game hăng say, đột nhiên bị vét, di động suýt thì rơi xuống đất.
Bạn trai đang định phát hoả, ngẩng đầu thì thấy bạn gái vẻ mặt âm trầm, hai mắt bốc lửa nhìn mình, sợ quá không giận nổi nữa.
Bạn trai thật cẩn thận hỏi, "Bảo bối, em sao vậy?"
Cô gái loli hung hăng trừng ông bạn trai ngu ngốc của mình, nhìn bạn trai người ta đi, sợ bạn gái mình đói, đi mua món kho, đi mua đồ ăn vặt, còn ân cần chăm sóc, càng bực bội ở chỗ, người ta còn đẹp trai như vậy!
Lại nhìn bạn trai mình, vốn còn cảm thấy khá đẹp, nhưng so sánh với người ta, cmn xách giày cho người ta còn kém ấy!
Ghê tởm hơn là, tên ngu ngốc này không những bề ngoài kém người ta, ngay cả săn sóc cũng không bằng được một góc của người ta.
"Anh có thể đi chết rồi." Cô gái loli tức giận nói.
Bạn trai vẻ mặt ngây ngốc nhìn bạn gái đột nhiên thần kinh.
Cậu chàng lại đột nhiên nghe được bên cạnh cũng xảy ra chuyện tương tự, nghe bạn gái người ta dạy dỗ bạn trai phải học hỏi người nào đó.
Cậu chàng nhìn theo hướng người nọ chỉ, thấy một cặp đôi đang hồn nhiên quên mình bón cho nhau ăn, chỉ cần nhìn, không cần tới gần, cũng cảm nhận được bầu không khí phấn hồng ngọt ngào giữa hai người.
Cuối cùng, cậu chàng thấy một đám bạn trai đều bị bạn gái đá đi mua đồ.
Những người bạn trai đó trước khi đi rất u oán nhìn chằm chằm đầu sỏ gây tội ngồi trong góc kia.
Đầu sỏ gây tội Tư Trần đang hạnh phúc híp mắt lại, không giấu được ý cười.
Chờ đến lượt họ, hai người đã ăn được lửng dạ.
Vì mình đã vất vả chờ vài chục phút, hai người theo phục vụ vào quán nướng.
"Anh chọn đi." Bắc Vũ Đường gập menu lại.
Tư Trần gọi món đều là những món Bắc Vũ Đường thích.
"Anh còn nhớ rõ ràng như vậy." Bắc Vũ Đường mỉm cười nói.
Tư Trần không nói gì, chỉ nhìn cô, dùng ánh mắt nói cho cô đáp án.
Cùng lúc đó, đám người Bạch Tuấn vội vội vàng vàng đuổi đến quán nướng Thanh Thanh, nhìn tiệm làm ăn phát đạt, đang định đi vào lại bị phục vụ ngăn cản.
"Nếu các vị muốn dùng cơm thì cần phải xếp hàng.
Mời đi nhận số của mình." Người phục vụ nhìn cách ăn mặc của mấy chàng trai này thì đã biết là người có tiền.
Khi họ xuất hiện, khu vực chờ đã có khá nhiều người.
"Cần phải chờ bao lâu?" Một vị thiếu gia trong nhóm hỏi.
"Một giờ." Người phục vụ trả lời đúng sự thật.
"Má! Một giờ thì còn cái gì nữa đâu!"
Bạch Tuấn vui vẻ thoải mái lấy di động ra, "Gọi điện là được.
Chủ cửa hàng này là ai?"
Một đám đều lắc đầu, ai biết ông chủ cửa hàng này là ai chứ? Nếu hỏi ông chủ mấy khu xa hoa ở trong thành có khi đám này còn nói được.
Có người ra ý tưởng, "Bảo Cục trưởng Vương gọi cho ông chủ cửa hàng này đi."
Đám người lăn lộn một trận rồi cuối cùng cũng vào được quán nướng trước, lén la lét lút ngồi cách Tư Trần không xa, âm thầm quan sát.
Khi họ thấy Tư đại ma vương ân cần bón một người ăn, cả đám đều suýt rớt mắt.
"Mẹ ơi, kia thật sự là Tư đại ma vương à?!"
"Hẳn ông anh đó sẽ không bị quỷ bám chứ?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.