Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 440: Thế Giới Hiện Thực 6






Bắc Vũ Đường mở mắt ra, không còn nhìn thấy nóc nhà tranh lụi bại mà là ngói nhà gạch xanh.
Nàng ngồi dậy, xoa thân thể nằm đến cứng đờ, thay y phục xong ra khỏi phòng.
Bắc Vũ Đường đi vào bếp, nhìn thoáng qua đồ vật bên trong.
Nàng rời đi hai ngày, đồ trong bếp không thiếu quá nhiều.
Biết Tiểu Mặc Nhi thích ăn mì, nhào bột xắt sợi trước chờ bé về thì nấu.
Bắc Vũ Đường chuẩn bị xong hết rồi, bắt đầu quét tước nhà ở, chờ đến khi sắc trời bên ngoài tối dần, Tiểu Mặc Nhi vốn hẳn nên về lại vẫn chưa thấy đâu.
Điều này khiến Bắc Vũ Đường nhăn mày.
Bắc Vũ Đường có chút không yên tâm, buông rẻ lau trong tay rồi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp Hứa đại nương cách vách, "Muội muội, mấy ngày rồi không gặp muội."
"Hai ngày nay cảm thấy không khoẻ nên ở nhà nghỉ ngơi." Bắc Vũ Đường cười nói.
Hứa đại nương nhìn nàng, "Giờ thân thể khá hơn chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi."
Hứa đại nương nhìn cô ra ngoài, không khỏi hỏi, "Trời đã tối rồi, muội định đi đâu vậy?"
"Hài tử chưa về, ta qua nhìn xem."
Hứa đại nương nghe nàng nói đi đón con, cũng không trì hoãn người ta nữa, "Vậy mau đi đi."
Bắc Vũ Đường ra khỏi ngõ nhỏ, đi về phía học đường.
Đến nơi, phát hiện học đường đen nhánh, cũng không đốt đèn, vậy có nghĩa bên trong không có người.
Nếu không có người, vậy có nghĩa Tiểu Mặc Nhi không ở nơi này.
Bắc Vũ Đường biết tính Tiểu Mặc Nhi, bé chắc chắn sẽ không chạy đi chơi, trừ khi gặp chuyện gì.
Bắc Vũ Đường rất lo lắng, nhìn xung quanh, tìm được một quán bán bánh nướng cạnh học đường.
"Vị đại nương này, ta muốn hỏi Trương phu tử đã cho nghỉ từ lúc nào vậy?"
Vị đại nương kia còn có chút ấn tượng với Bắc Vũ Đường, "Muội tới đón bé nhà mình?"
"Đúng vậy." Bắc Vũ Đường gật đầu đáp.
"Con muội hình như bị bệnh, Trương phu tử mang bé đi khám rồi, hẳn là đến hiệu thuốc bên kia." Vị đại nương kia nói.
"Cám ơn đại nương."
Bắc Vũ Đường theo lời nàng ấy, tìm được hiệu thuốc kia.
Nàng tiến vào, nhìn quanh một vòng.
Một tiểu nhị tiến lên hỏi, "Vị phu nhân này muốn bốc thuốc gì?"
"Vừa rồi có phải Trương phu tử đưa một hài tử đến đây khám không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tiểu nhị kia lắc đầu, "Cũng không có.
Hẳn là đến hiệu thuốckhác."
Bắc Vũ Đường nói cám ơn rồi bắt đầu tìm các hiệu thuốc bên cạnh, từng nhà một lượt, vẫn không có ai thấy Trương phu tử và Tiểu Mặc Nhi.
Điều này khiến Bắc Vũ Đường có cảm giác không ổn.
Bắc Vũ Đường vội vàng về học đường của Trương phu tử, vị đại nương bán bánh nướng thấy nàng quay lại thì rất kinh ngạc.
"Muội còn chưa tìm được bé nhà sao?"
"Đúng vậy.

Chưa thấy."
"Vậy hẳn họ không đến hiệu thuốc kia, muội có thể đi tìm thử các hiệu khác." Đại nương đề nghị.
Bắc Vũ Đường lại nỏi: "Đại nương, ta muốn hỏi, nhà Trương phu tử ở đâu?"
Đại nương bán bánh nướng sửng sốt, nghĩ nửa ngày, lại không nhớ ra.
"Kỳ quái, hình như ta không biết nhà hắn ở đâu?"
Đại nương nghĩ mình rất quen thuộc với hắn, giờ mới phát hiện nhà người ta ở đâu cũng không biết.
Đại nương thấy Bắc Vũ Đường sốt ruột, không khỏi trấn an, "Muội đừng vội, Trương phu tử không tệ, hắn biết chăm sóc hài tử, sẽ không sao.
Ta hỏi giúp muội xem những người khác có biết không."
Đại nương bán bánh nướng nhiệt tình hỏi xung quanh, nhưng hỏi hết một lượt vẫn không ai biết nhà Trương phu tử ở đâu, điều này khiến dân quê đều nghi hoặc.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, càng thêm bất an.
Bắc Vũ Đường nói cảm ơn đại nương bán bánh nướng rồi vội vàng rời đi.
Nhân lúc bốn bề vắng lặng, nàng lặng yêntrèo tường vào học đường kia.
Nàng đẩy cửatiến vào học đường, bàn ghế chỉnh tề sạch sẽ.
BắcVũ Đường nhìn qua, không có gì đặc biệt, cũng không có gì khác thường.
Từ lớp học ra, Bắc Vũ Đường tiến vào nhà ở bên cạnh.
Căn nhà kia là nơi Trương phu tử thường dùng để nghỉ ngơi, trên án bày giấy và bút, trong phòng xếp từng kệ sách.
Cả căn nhà không khác gì thư phòng bình thường.
Bắc Vũ Đường bắt đầu sờ soạng trong phòng, khi cô chạm vào một đồ trên kệ sách, kệ sách từ từ dịch chuyển.
Bắc Vũ Đường nhìn kệ sách dịch chuyển, đôi mắt lạnh lùng nheo lại.
Phía sau kệ sách lộ ra một mật đạo, Bắc Vũ Đường khom người tiến vào.
Mật đạo cũng không dài, chỉ đảo mắt đã đến cuối, mà cuối mật đạo xuất hiện ánh nến mờ mờ, mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau.
Bắc Vũ Đường căng thẳng, bước nhanh qua ngã rẽ, thấy Trương phu tử đang đè lên Tiểu Tử Mặc, mà Tiểu Tử Mặc đang ra sức phản kháng.
"Đừng giãy giụa, tiểu bảo bối." Trương Tử Hề hoàn toàn không ngờ dược mất tác dụng nhanh như vậy.
Nếu là trước đây, đến khi hắn xong việc, đứa trẻ vẫn sẽ không tỉnh lại.
Nhưng lúc này lại xảy ra ngoài ý muốn.
Tiểu gia hoả này lại tỉnh lại trước, quần áo còn chưa cởi xong!
Nhưng mà, cho dù thằng bé đã tỉnh, Trương Tử Hề cũng không định buông tha bé.
Đứa bé này thật sự quá đẹp, là đứa bé đẹp nhất hắn gặp mấy năm nay, cũng là đứa bé khiến hăn động tâm nhất.
Trương Tử Hề đã hỏi thăm rõ ràng, hai người cô nhi quả phụ, dù có chuyện gì cũng không có chỗ tố oan.
Hắn chắc chắn có thể khống chế được tiểu gia hoả này, biến bé thành cấm luyến của hắn.
Trương Tử Hề duỗi ma trảo về phía Tiểu Tử Mặc, tuy Tiểu Tử Mặc đã tỉnh, nhưng dược hiệu còn chưa hết.
Cả người bé mềm yếu vô lực, không thể dùng Hàn Băng Chưởng đối phó tên khốn kia.
Bắc Vũ Đường vừa thấy thì nhìn thấy cảnh này, sao có thể không đoán được tình huống này là sao, đáy mắt thanh lãnh dậy sóng, Hàn Băng Chưởng cách không đánh ra, đập vào trên người Trương Tử Hề, đồng thời ngân châm trong tay cũng bắn ra.
Trương Tử Hề đặt hết sự chú ý trên người Tiểu Mặc Nhi, hoàn toàn không đoán phía sau sẽ xuất hiện một người.
Ngân châm bắn trúng huyệt đạo của hắn, khiến hắn ngã xuống.
Khi hắn ngã xuống, Bắc Vũ Đường đã xuất hiện trước mặt họ.
Tiểu Tử Mặc thấy Bắc Vũ Đường, kích động đến rưng rưng, nhưng bé kiên cường không khóc, càng không cho nước mắt rơi.
Bắc Vũ Đường nhìn bé bị cởi một nửa xiêm y, ngọn lửa trong mắt càng cháy mạnh.
Bắc Vũ Đường nâng bé dậy, Trương Tử Hề ở bên cũng đã đứng lên, nhìn thấy Bắc Vũ Đường, đáy mắt hiện lên nét kinh ngạc.
Trương Tử Hề đánh đòn phủ đầu, "Mộc phu nhân, ngươi làm gì vậy, ta đang xem bệnh cho Mặc Nhi."
Bắc Vũ Đường cười lạnh, đi về phía hắn.
Trương Tử Hề bị khí tràng nàng phát ra doạ sợ, cảm giác như từng luồng khí lạnh toát đang quấn lấy mình.
Hắn không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì? Ngươi sẽ biết nhanh thôi." Bắc Vũ Đường lạnh lẽo nói.
Trương Tử Hề sợ hãi, hắn không phải cao thủ võ lâm, chỉ là một thư sinh văn nhược có ham mê đặc thù mà thôi.
"Ngươi, ngươi đừng tới đây!" Hắn không tự giác lùi về sau, hai chân hai tay vừa bị Bắc Vũ Đường đâm trúng đau đau.
Bắc Vũ Đường tiến lên, vừa ra tay, một quyền đã đánh vào mắt trái của hắn, tiếng hét thảm thiết của hắn vang lên.
Đây là bắt đầu, tiếng hét thảm thiết sau đó vang lên liên tục không dứt.
Mười lăm phút sau, Trương Tử Hề thoi thóp ngã trên đất, khoé môi chảy máu, cả mặt đều sưng như đầu heo.
Giờ Trương Tử Hề nhìn thấy Bắc Vũ Đường là sợ, càng sợ nàng lại đánh hắn.
Bắc Vũ Đường không để ý đến hắn nữa, đi đến bên Tiểu Tử Mặc.
Bé đã mặc lại đồ, chỉ là khuôn mặt nhỏ vẫn tái nhợt.
Bắc Vũ Đường ôm bé, bắt mạch cho bé, xác định bé đã ổn mới thoáng thở phào.
"Mẫu thân." Tiểu Tử Mặc mở to đôi mắt đen nhìn cô, có sợ hãi, có quyến luyến, càng có nhiều hưng phấn.
Bắc Vũ Đường ôm bé, sờ mặt bé, áy náy nói, "Mẫu thân đã tới chậm."
Tiểu Tử Mặc lắc đầu, "Không có."
"Lần này đều do mẫu thân, không chọn cho con một phu tử tốt." Bắc Vũ Đường hoàn toàn không ngờ Trương phu tử có sở thích luyến đồng.
Nàng từng điều tra tính cách hắn, lại không tra rõ ràng, đều do nàng quá sơ ý, khiến Tiểu Tử Mặc lâm vào nguy hiểm.
Tiểu Tử Mặc lại nói, "Mẫu thân, là Mặc Nhi quá ngốc nên mắc mưu.
Sau này Mặc Nhi sẽ không như vậy nữa.
Nếu không phải Mặc Nhi uống ly trà bỏ dược, Mặc Nhi có thể bảo vệ tốt chính mình, là Mặc Nhi quá ngốc."
"Không trách con."
Bé tin phu tử của mình vốn không sai, sai là sai ở phu tử là người tâm thuật bất chính, không ai ngờ một phu tử vẻ ngoài văn nhã, được người xung quanh tán tụng lại có ham mê này.
Vốn dạy võ công để bé có năng lực bảo vệ bản thân lúc gặp nguy hiểm, nhưng lại xem nhẹ những thứ khác.
Đã đến lúc dạy bé nhận biết và chế độc.
Mệ dược không thể dùng nội lực bức ra, chỉ có thể chờ nó dần dần tan đi trong cơ thể.
"Mặc Nhi, con muốn xử lý người này thế nào?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tiểu Tử Mặc nhìn về phía Trương Tử Hề, Trương Tử Hề đang hy vọng nhìn bé.
"Mẫu thân, mật thất này có vẻ tồn tại đã lâu, hẳn đã làm không ít chuyện xấu ở đây.

Tất nhiên là có nhiều đứa trẻ giống con lọt vào độc thủ của hắn.
Nếu chỉ đánh hắn một trận, không đủ bù đắp sai lầm hắn phạm phải."
Tiểu Tử Mặc nói vô cùng rõ ràng, nói xong câu cuối, còn nở nụ cười lãnh khốc, "Chúng ta có thể gậy ông đập lưng ông."
Ý tưởng này đúng ý nàng.
"Được."
Trương Tử Hề nghe đoạn đối thoại của hai người, khẽ run lên, họ muốn làm gì?!
"Các người thả ta đi! Sau này ta không dám nữa! Ta đảm bảo! Ta có thể thề với trời!" Trương Tử Hề hoảng sợ nhìn hai mẹ con.
Đối phó với loại khốn nạn này, Bắc Vũ Đường chưa bao giờ nương tay.
Bắc Vũ Đường đi lên, nàng càng tới gần, đồng tử Trương Tử Hề càng phóng đại, kinh sợ nhìn nàng.
Nâng tay chém xuống, một chưởng đập hắn ngất xỉu.
Mật thất nằm dưới lòng đất, tìm dây thừng là việc khá dễ dàng, buộc chặt tứ chi hắn, đặt ở đây.
Bắc Vũ Đường đưa Tiểu Tử Mặc về nhà trước, mang thuốc bột nàng đặc chế ra.
Nàng đang định rời đi, Tiểu Mặc Nhi đã khôi phục sức lực cũng đi theo.
"Mẫu thân, con và mẫu thân cùng đi."
Bắc Vũ Đường vốn không muốn để bé đi, để bé tiếp xúc với những thứ này, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt kiên định của bé, nàng gật đầu đồng ý.
"Đi thôi."
Tiểu Tử Mặc đi theo Bắc Vũ Đường về lại mật thất ở học đường.
Trương phu tử nằm trên mặt đất vẫn duy trì tư thế khi họ đi, Bắc Vũ Đường một tay nâng hắn lên, hai người rời đi từ cửa sau của học đường.
Lúc này, sắc trời đã tối, học đường không nằm ở phố chính náo nhiệt, xung quanh rất yên tĩnh, không một bóng người.
Bắc Vũ Đường khiêng túi vải ra khỏi học đường, một lớn một nhỏ lặng yên đi trong hẻm nhỏ không người.
Mục tiêu của họ là miếu cũ ngoài thành, nơi đó là nơi khất cái tụ tập.
Bắc Vũ Đường thổi khói mê vào trong, miếu cũ vốn ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại.
Khi họ đi vào, toàn bộ khất cái đã ngã trái ngã phải nằm trên đất.
Bắc Vũ Đường thả túi vải xuống, lột túi ra, lộ ra khuôn mặt thảm thương của Trương Tử Hề.
Lúc này hắn vẫn đang hôn mê.
Bắc Vũ Đường bẻ miệng hắn ra, rót xuân dược loại mạnh cho hắn.
Ném hắn ở ổ khất cái xong, trước khi hai người rời đi, Bắc Vũ Đường ném thuốc giải mê dược lại.
Mười lăm phút sau, những khất cái mơ màng tỉnh lại.
Có mấy người tỉnh lại phát hiện có gì đó đang sờ mó mình.
Đến khi mở mắt ra, họ thấy được một nam nhân đầu sưng như đầu heo, xiêm y nửa lộ, thân mình trắng nõn gầy yếu vặn vẹo, không ngừng vuốt ve họ.
Mấy khất cái ngẩn người, như là bị nam nhân đột nhiên xuất hiện doạ sợ, lại như bị hành động của hắn doạ tới.
Đến khi hồi thần, một khất cái ghét bỏ một tay đẩy Trương Tử Hề ra, hai người khác cũng cảm thấy kinh khủng, cảm thấy nam nhân trước mắt quá ghê tởm.
Trương Tử Hề sớm bị dục vọng che mờ lý trí, không còn ai vuốt ve, cơ thể khó chịu không thôi, như có muôn vàn con kiến đang gặm cắn, khiến hắn rất khó chịu, rất rất khó chịu.
Y phục trên người hắn đã sớm vì giãy giụa mà rách rơi.
Khất cái trong miếu cũ thấy Trương Tử Hề một mình vặn vẹo thân thể trắng bóng ở đó.
Một khất cái nhìn vòng eo vặn vẹo của hắn, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay về phía Trương Tử Hề.
Hắn chạm vào, Trương Tử Hề phát ra âm thanh thoải mái.
Người nọ thấy hắn không phản kháng, còn hưởng thụ, động tác càng thêm lớn mật.
Khất cái khác trong miếu nghe được tiếng thở dốc của Trương Tử Hề, nhộn nhạo khó nhịn.

Một đám sán lại gần, trường hợp dần mất khống chế, cuối cùng, dù là Trương Tử Hề ăn xuân dược, cũng đã bắt đầu phát ra âm thanh đau đớn.
Suốt một đêm, Trương Tử Hề không có chỗ nào tốt, chỗ kia càng là máu tươi đầm đìa, thảm không nỡ nhìn.
Trương Tử Hề bị đau tỉnh, tỉnh lại cảm thấy cả người không có chỗ nào không đau, đặc biệt là hoa cúc đằng sau, đau đến nhíu mày.
Hắn rất mau ngửi được mùi thúi, hương vị đó còn phát ra từ người hắn.
Hắn vừa mở mắt đã thấy được bộ dáng vô cùng thê thảm của mình, càng làm hắn hoảng sợ đó là giờ hắn đang ở miếu cũ.
Khất cái trong miếu ban ngày đều ra ngoài hành khất, cũng không có người.
Trương Tử Hề muốn đứng lên, mấy lần thử đều ngã xuống, đau không đứng dậy được.
Hắn muốn tìm y phục, nhưng phát hiện xung quanh chẳng có y phục của mình, lúc này cả người hắn trần truồng, căn bản không thể dời đi.
Trương Tử Hề kéo thân thể bị tàn phá tìm khắp miếu một vòng, cũng không tìm được gì có thể che giấu, hắn chỉ có thể ở lại miếu cũ, chờ trời tối rồi lặng lẽ trở về.
Chỉ là trời tối, những khất cái cũng quay lại, hai người trong đó đang mặc y phục của hắn.
"Trả y phục cho ta."
Khất cái cười vui, "Y phục này chính ngươi hôm qua đã tặng chúng ta, sao lại đòi rồi."
Trương Tử Hề thấy họ không chịu, chỉ có thể dụ dỗ, "Ta có thể mua chứ?"
"Ngươi ra bao nhiêu bạc?"
"Một lượng bạc." Trương Tử Hề khẽ cắn môi.
Khất cái khác nghe được, cười ha ha, "Một lượng bạc trả y phục cho ngươi? Ngươi mơ à? Giờ có người ra mười lượng bạc để mấy ngày tới chúng ta chăm sóc ngươi đó."
Ánh mắt người nọ xẹt qua thân thể trắng bóng của Trương Tử Hề, khiến sắc mặt Trương Tử Hề xanh mét.
"Ta cũng ra hai mươi lượng." Trương Tử Hề hung hăng cắn răng nói.
Khất cái kia nói: "Đối phương cho chúng ta mỗi người mười lượng bạc.
Nếu ngươi có thể cho mỗi chúng ta hai mươi lượng bạc, chúng ta sẽ thả ngươi đi."
Sắc mặt Trương Tử Hề hoàn toàn đen.
Mỗi người hai mươi lượng, mười mấy người phải mất hàng trăm lượng.
Hai mươi lượng bạc đã là số tiền cao nhất hắn có thể ra, hàng trăm lượng bạc thì hắn hoàn toàn không có khả năng.
Khất cái nhìn là biết hắn không có.
"Ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi.
Không phải ngươi rất thích *** sao, giờ ở lại đây không phải càng tốt." Khất cái cười âm tà.
Trương Tử Hề đen mặt, hắn thích chơi người khác chứ không phải là bị người khác chơi.
Mấy ngày kế tiếp, Trương Tử Hề bị tra tấn không còn hình người, đến khi chạy ra được khỏi ổ khất cái, đã là năm ngày sau.
Vừa ra, hắn suốt đêm rời khỏi trấn Bạch Vân.
Tối làm hai bát mì lớn ăn.
Ăn cơm chiều xong, Bắc Vũ Đường không kéo Tiểu Tử Mặc tản bộ trong viện mà nói với bé, "Mặc Nhi, bắt đầu từ mai mẫu thân sẽ dạy con cách nhận biết các loại độc thảo, dược thảo, chế độc, luyện độc, giải độc.
Con có muốn học không?"
Tiểu Tử Mặc gật đầu.
Về chuyện tìm phu tử, Bắc Vũ Đường tạm thời không định tìm cho bé, lần này nếu không tìm được một phu tử đáng tin, nàng không yên tâm.
Hôm sau, trời tờ mờ sáng, Bắc Vũ Đường mang theo Tiểu Tử Mặc đến vùng rừng núi ngoài trấn.
Họ vào núi rồi, chân trời mới loé một tia sáng, rất nhanh sau đó, mặt đất đã được phủ trong ánh sáng vàng ấm áp.
Bắc Vũ Đường tìm được một bông hoa nhỏ trong bụi cỏ, gọi Tiểu Tử Mặc qua, "Mặc Nhi, nhớ kỹ, hoa này tên là Tử Hành Lan, một loại hoa có độc tính yếu, nếu người và súc vật không cẩn thận bị dính phấn của nó, toàn thân sẽ bị ngứa, nổi mẩn đỏ.
Thời gian không lâu, hai ba ngày sau sẽ tự hết."
Tiểu Tử Mặc rất nghiêm túc ghi nhớ tên và độc tính của nó.
Đi dần vào trong, Bắc Vũ Đường rút một thực vật giống cỏ dại lên cho Tiểu Tử Mặc nhìn, "Nó là Dã Lăng, là một loại thảo dược, chuyên dùng trị ho khan, hiệu quả của nó không tệ, chỉ là số lượng ít, rất khó tìm.
Vận khí của chúng ta hôm nay không tệ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.