Mau Xuyên Nam Thần Nhà Bên Không Bình Thường!

Chương 16: Thúc Thúc Là Tên Cầm Thú14





Tiêu Tiên Ngữ nhìn bạn tốt không biết phải làm sao.
Hừm....!Hôm nay cậu ấy sao thế nhỉ? Rủ mình ra ngoài chơi nhưng cũng chẳng buồn nói câu gì, chỉ ngồi im lìm chọc bánh kem.
Cái bánh đấy nó nát bấy rồi, cậu ấy vậy mà lại chê bánh à?
Yên tĩnh dòm ngó tâm trạng của Bạch Hoài một lúc, Tiêu Tiên Ngữ rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng:" Cậu sao thế? Mấy hôm nay cậu lạ lắm."
Bạch Hoài câu được câu không trả lời:" À hả? Lạ gì?"
"Thì kiểu...!Cậu hay thất thần, thường xuyên bực bội vô cớ, đôi khi lại buồn phiền, tâm lý thay đổi như chong chóng ý, cứ như mấy người thất tình."
Bạch Hoài bất ngờ ngẩn người.
Mấy bữa nay cô đã hành xử như vậy sao? Thất tình ư? Vì ai? Vì Nhiếp Vân Tranh?
Nghĩ đến đó, mặt Bạch Hoài đỏ ửng lên, lập tức phỉ nhổ chính mình.
Nghĩ cái gì vậy, chú ấy chỉ là chú thôi, hơn nữa vì mình sợ bị vứt bỏ một lần nữa nên mới hành xử như thế.
Đúng là suy nghĩ lung tung!
Tiêu Tiên Ngữ:" Đấy, mặt cậu đột nhiên đỏ, sau đó lại trừng mắt nổi giận, rồi lại kiểu thở phào nhẹ nhõm nữa."
Bạch Hoài thẹn quá hoá giận quát:" Được rồi, cậu đừng nói nữa, mau ăn đi"
Tiêu Tiên Ngữ: Nhìn xem, lại đột nhiên tức giận nữa rồi.
Con gái là loài khó hiểu quả là không sai ¯⁠\⁠_⁠(⁠ツ⁠)⁠_⁠/⁠¯
Bạch Hoài thở ngắn than dài, đầu óc bay bổng lại nghĩ đến Nhiếp Vân Tranh, trong lòng nặng trĩu sầu lo về mối quan hệ của cả hai.
Là do cô lớn rồi, nên cảm tình của chú cũng sẽ ít đi sao? Hay là cảm thấy cô không đáng yêu như trước nên mới bắt đầu thờ ơ ?

Hay là chú ấy đã có người mình thích, mà cô gái đó không thích cô nên mới né tránh cô ?
Vô vàn suy nghĩ dồn dập lao tới khiến Bạch Hoài cảm thấy lòng khó chịu đến nỗi bất an bồn chồn.
[ Bíp– Nam chính đã gặp được nữ chính, ký chủ, cốt truyện bắt đầu rồi.] Hệ – chuyên gia mất tích – thống bất ngờ xuất hiện nói.
Bạch Hoài giật thót mình:" Ừ, biết rồi." Cô đanh mặt, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng cùng ghét bỏ.
Cô chờ lâu như vậy, cuối cùng kịch bản cũng bắt đầu rồi à?
Với cả....
" Suốt khoảng thời gian qua cậu đi đâu vậy?"
Cái hệ thống này cực kỳ tắc trách nhé, đã nói là sẽ trợ giúp cô nhưng chả thấy giúp ở đâu, cứ mất hút như chưa từng xuất hiện ấy, nếu không phải cứ lâu lâu nó lại ngoi lên châm chọc hoặc trò chuyện vài câu với cô thì chắc cô cũng quên mình có một cái hệ thống rồi.
Hệ thống im ắng, chột dạ trong lòng.
Mấy năm nay nó cũng tranh thủ lười biếng, vì đến trước khi cốt truyện bắt đầu với cả ký chủ nhà nó cũng đang sống rất tốt, không có việc gì nguy cấp thì nó cũng nhẹ nhàng, rảnh thì ngủ, ngủ dậy buồn phiền nhàm chán quá thì trêu chọc ký chủ một chút, rồi lại đi ngủ.
Nhưng nó dám nói là nó đi ngủ sao? Tất nhiên là không rồi.
Hệ thống không phải là con người chứ hệ thống đâu có ngu.
Đâu có dại mà thừa nhận mình lười biếng để rồi bị khiếu nại lên cục thời không.
[ Ờ thì....tôi thấy cô sống có vẻ tốt nên tôi để cô tự do phát triển.] Sau đó ngữ điệu hùng hồn giải thích [ Vì ký chủ phải hoàn thành nhiệm vụ, có một số thế giới hệ thống không thể nhúng tay quá nhiều, nên ký chủ đều phải học cách tự lập không dựa dẫm vào hệ thống, như vậy mới có thể khiến cả ký chủ và hệ thống cùng nhau lớn mạnh và trưởng thành.]
Hệ thống:....
Nếu không phải biết mình ngoài ngủ ra thì chỉ có đi chọc Bạch Hoài thì nó sẽ tin sái cổ những gì nó nói.
Nếu là các ký chủ có kinh nghiệm khác sẽ không dễ dàng tin tưởng mấy câu sáo rỗng nhìn như hợp lý nhưng chứa đầy lỗ hổng này của hệ thống.
Nhưng Bạch Hoài là ai chứ?

Là con newbie chân chính, hơn nữa còn khá ngây thơ dễ bị người nhà lừa gạt.
Kiếp trước bị nhốt ở nhà, kiếp này lại ít bạn chơi cùng, bảo cô hiểu biết nhanh nhạy như người khác thì quả thật hơi khó.
Vì thế nên Bạch Hoài tin sái cổ luôn, vỗ tay vui vẻ:" Oa, là vậy sao, xin lỗi tôi nghĩ xấu về cậu rồi.
Cảm ơn đã giúp đỡ tôi thời gian qua."
[ Không có gì đâu ký chủ.] Làm ơn đừng nói nữa, nó cảm thấy nó sẽ cắn rứt lương tâm chết mất.
Tuy rằng hệ thống như nó không có lương tâm.(⁠´⁠ ⁠.⁠ ⁠.̫⁠ ⁠.⁠ ⁠`⁠)
Bạch Hoài:" Bây giờ chắc tôi sẽ gặp được nam chính nhỉ? "
Có trời biết 7 năm trước cô tức cỡ nào.
Hệ thống bảo nam chính sẽ trở thành hàng xóm của cô, kết quả chờ a chờ a chờ a.
Chờ mãi chả thấy đâu, hỏi lại hệ thống thì mới biết nam chính bị cha anh ta cưỡng ép đưa đến nước Úc rồi.
Cô bão nổi mắng hệ thống một trận, kết quả đổi lại là sự hời hợt chả sao cả của nó:[ Xin lỗi, quên mất.]
Bạch Hoài tức nổ phổi, cái hệ thống này không đáng tin chút nào!
[ Bây giờ nam chính đang chuẩn bị tiếp quản công ty của mẹ cậu ta, có lẽ do hiệu ứng bươm bướm vậy nên hai người họ gặp nhau sớm hơn một ngày, nữ chính thay bạn cô ta đi làm phục vụ ở một nhà hàng lớn vì bạn cô ta bệnh nặng, sau đó cố ý làm đổ nước lên áo của Tần Siêu, rồi giả vờ diễn giống như kịch bản tiểu bạch thỏ ngoan cường bất khuất hòng lấy được sự chú ý của cậu ta.]
Bạch Hoài bừng tỉnh, à thì ra là thế, bảo sao kịch bản bị khác, vốn dĩ 2 người họ gặp nhau đầu tiên là ở quán bar, gặp lần đầu và cũng trao lần đầu luôn.
Đúng là táo bạo.
Cô vẫn chưa tin được là có thể yên tâm thoải mái ngủ với người xa lạ mà không cảm thấy kỳ quặc? Thế giới của người trưởng thành thoáng thật đấy.
" Thế cô ta thành công à?"
Chắc không đâu nhỉ, nam chính được đào tạo trong môi trường tốt như thế, nhân tình ấm lạnh đều nếm đủ sau khi bố mẹ ly hôn, hẳn là không bị Mộ Dao Dao hấp dẫn đâu.
[ Cô nghĩ sao?] Hệ thống bật cười, cảm thấy suy nghĩ của Bạch Hoài quá ngây thơ, nó đành thở dài tận tụy giải thích cho Bạch Hoài [ Ký chủ của tôi ơi, sức mạnh của kịch bản thật sự rất khủng khiếp đấy.
Khó có ai có thể thoát khỏi sự sắp đặt của nó.
Tất nhiên là nam chính cảm thấy hứng thú với nữ chính ngay rồi.]
Cô mở to mắt:" Sức mạnh của kịch bản? Ngay cả tôi cũng không thể thoát khỏi sao?"
Hệ thống:[ Cũng không đến nỗi, cái khác nhau giữa cô và NPC khác chính là tinh thần của cô, NPC khác có tinh thần dao động rất bình thường, vì thế nên họ vô thức bị kịch bản điều khiển, làm những chuyện điên rồ nào đó hay đột nhiên hy sinh để lót đường cho sự nghiệp, cho tình cảm của nam nữ chính.] Ngưng một đoạn, nó nói tiếp.
[ Hệ thống cũng không phải rác rưởi gì cũng ký khế ước đâu.
Chúng tôi chỉ chọn những người có tinh thần lực cao mà thôi, những người có tinh thần lực cao như cô mới có đủ khả năng chịu đựng sự ma sát của không gian để đến một thế giới khác.
Nếu một người có tinh thần lực thấp xuyên không, thì linh hồn họ đã bị xé nát trong lỗ hổng thời không rồi.]
[ Vì ký chủ là chính quy, được chủ thần bảo hộ nên lực ép của thời không sẽ giảm đi một nửa, nhưng không có nghĩa như vậy thì tinh thần lực yếu có thể tự ý di chuyển giữa các thế giới khác nhau được.
Chết như chơi đấy.]
[ Khi kịch bản điều khiển cô, cô có thể nhận ra và thoát khỏi sự điều khiển nhanh chóng, còn người khác thì hên xui, tùy vào tinh thần lực họ có cao hay không.
Nếu muốn thoát khỏi điều khiển, ít nhất phải có tinh thần lực cao hơn kịch bản."

Bạch Hoài:" Vậy tinh thần lực của kịch bản là bao nhiêu? Khó vượt qua lắm sao?"
[ Kịch bản là một tên gọi khác của ý thức của Thiên Đạo, nếu muốn tránh thoát khỏi nó, tinh thần lực của cô ít nhất phải gần bằng Thiên Đạo.]
Bạch Hoài há hốc mồm, tinh thần lực phải mạnh gần bằng Thiên Đạo sao? Nghĩa là tinh thần lực của cô đã đạt đến mức độ đó rồi ư?
Hệ thống như nhìn ra tâm tư Bạch Hoài, không chút lưu tình mỉa mai:[ Vì sợ cô chết quá sớm, nên tôi đã đưa cô đến thế giới này, nới này được gọi là Tiểu tiểu thế giới, là những thế giới mới được sinh ra, Thiên Đạo vẫn còn rất non yếu, vì thế nên tinh thần lực của cô mới có thể mạnh ngang ngửa Thiên Đạo.
Chứ không thì yếu gà như cô, bước chân đến tiểu thế giới kiểu nào cũng chết.]
Bạch Hoài chưa đắc ý được bao lâu liền xìu xuống.
Trong lòng lẩm nhẩm không vui.
Hừ, để người ta vui vẻ một chút cũng không được sao.
"Vậy các thế giới phân chia thế nào?"
Hệ thống mệt mỏi ngáp một cái, không muốn dây dưa nhiều với Bạch Hoài, nó cũng sơ cô gái này rồi, trả lời một câu liền hỏi 10 vấn đề, hỏi không ngừng dứt.
[ Thôi, rồi cô sẽ biết, bây giờ nói cũng vô ích.
Tôi đi trước, nhớ rõ nhiệm vụ.]
Bạch Hoài không hài lòng mà bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, ậm ừ vài tiếng rồi cũng im lặng.
Hỏi một chút thì có làm sao.
Không phải nói là hệ thống sẽ trợ giúp ký chủ sao?
Kiểu trợ giúp gì đây hả? Thấy phiền quá nên chạy mất dạng?
Tức chết mất!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.