An Đồng trông thấy động tác nhỏ của cô nhưng anh lại không nói gì, Phong Quang có nói sai một chút, kỳ thực anh đã từng nhận hoa, hơn nữa còn thường xuyên nhận, bất quá những đóa hoa đó là được tặng lúc ở trong bệnh viện, đây là lần đầu tiên anhđược người khác tặng hoa mà không có mang theo sự an ủi, loại cảm giác này có chút mới lạ.
Phong Quang vẫn còn mở to mắt nhìn anh, anh cười từng bước tránh ra, “Vào trong ngồi đi.”
“Được.” cô gật đầu, cô chính là đợi câu này, đi vào rồi cô mới biết nhà anh là theo phong cách cổ điển tối giản, gia dụng cùng bài trí, đèn treo bằng thủy tinh trên đầu đều là màu sắc nhu hòa ấm áp, thoạt nhìn cực kỳ ấm cúng.
Nhưng lại rất trống trải.
An Đồng chống nạng lần nữa ngồi lại xe lăn, anh đem tường vi hồng cắm trong một bình hoa, quay đầu nói: “cô Hạ cứ ngồi tự nhiên.”
“Dạ.” Phong Quang ngồi trên sofa mềm mại, khi tò mò xem hết mọi thứ mới cẩn thận hỏi: “Nhà của anh… chỉ có một mình anh thôi sao?”
“Tôi ở chung với mẹ, bà gần đây đi công tác vài ngày cho nên không ở nhà.”
“A? Vậy anh mấy ngày nay…”
Đối với sự lo lắng của cô An Đồng chỉ cười bỏ qua, “Người làm định kỳ mỗi ngày đều đến, hơn nữa bác sĩ gia đình tôi cũng cách vài ngày sẽ tới một lần.”
Nghe vậy, sự không yên tâm của Phong Quang cũng thở phào nhẹ nhõm, ngược lại là ô hô ai tai, nếu anh không có người chăm sóc thì cô có thể tới chăm sóc anh rồi, đó là cơ hội kéo gần tình cảm đó.
“Em đến tìm tôi là có chuyện gì sao?”
“Em nghe mọi người gần đây nói anh là sinh viên đại học Minh Thành.”
“Đúng vậy.” An Đồng gật gật đầu, anh năm nay đã đén năm tư đại học.
“Vậy thì tốt quá, đại học Minh Thành khó thi đậu như vậy, thành tích của anh nhấtđịnh rất tốt, cho nên… anh có thể giúp em học bổ túc không?” Phong Quang đem sách để lên bàn, làm bộ đáng thương nhìn anh.
Nói thật chứ chỉ bằng hành động trốn học của cô đã có thể nhìn ra cô không phải là mọt sách.
An Đồng nhìn sách toán học trên bàn, cười hỏi, “Em không hiểu chổ nào?”
Phong Quang vui vẻ tươi cười sáng lạn, tùy tiện mở một trang sách: “Chỗ này emkhông hiểu lắm… còn có chỗ này! Chỗ này!”
Đến cuối cùng cả một quyển sách này cô không hề hiểu được chỗ nào hết, giảng bàicô cũng không nghe bao nhiêu, trầm mê chiếu cố âm thanh trầm thấp mộc mạc củaanh, theo dõi ngón tay anh cầm cây bút dài đến ngẩn người.
An Đồng lại giải thích xong một đề bài, buông bút ra, dịu dàng hỏi: “Tôi giảng bài em có hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!”
“Vậy em làm lại một lần đi, được không?”
“Hả?” cô ngơ người.
“Em không phải nói hiểu rồi sao? Vậy làm lại một lần hẳn là cũng không khó lắm.”
“Cái này… cái này…” cô hiểu được cái rắm! Đều chăm chú chiếu cố nhan sắc mỹ nhân thôi!
Phong Quang xấu hổ đến ra mồ hô lạnh, may mà di động An Đồng vang lền, một cú điện thoại cứu vớt cô, cô nhẹ nhàng thở ra.
An Đồng tiếp điện thoại, “Xin chào, tôi là An Đồng.”
không biết đối phương nói cái gì, Phong Quang chỉ nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi,không hề cười thoải mái nữa mà là lo lắng.
“Tôi đã biết, tôi phải đến sở cảnh sát.” Tắt điện thoại, An Đồng nhìn Phong Quang, xin lỗi nói: “cô Hạ, tôi nghĩ chỉ có thể dừng việc học bổ túc ở đây, tôi có việc cần ra ngoài.”
Phong Quang lập tức đứng lên, “anh phải đi sở cảnh sát? Em đi với anh!”
anh khéo léo từ chối: “Đã trễ thế này, em nên về nhà chứ không phải theo giúp tôi ra ngoài, đừng để cha mẹ em lo lắng.”
“anh một mình ra ngoài trễ như vậy em cũng sẽ lo lắng, anh không biết hiện tại có bao nhiêu chàng trai độc thân đi đêm mà gặp nguy hiểm đâu, hơn nữa cha mẹ em cũngkhông có ở nhà, bọn họ cũng không biết em đang làm gì cho nên sẽ không lo lắng đâu.” cô tinh ranh chớp mắt, “Dù sao anh không cho em theo em cũng sẽ đi theo.”
An Đồng bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.