“Hạ tiểu thư, cô muốn gì thì cứ
việc nói thẳng đi.” Mỹ nhân trong ngực nhưng tâm Bạch Trí một
chút cũng không loạn, cố ý tiếp cận như vậy cũng chỉ để che
giấu mục đích cuối cùng mà thôi.
Cũng giống như hắn.
Phong Quang cọ đầu trong ngực hắn, “Mục đích hả, đương nhiên là vì em thích anh.”
Đây cũng không phải lần đầu Bạch Trí được tỏ tình, nhưng đây
là lần đầu tiên hắn nhận được một lời tỏ tình không hợp lý
như vậy, hơn nữa càng khiến cho lời nói của nàng nghe càng giả dối, cho đến nay Bạch Trí chưa từng muốn làm một thứ đồ chơi.
“Đại tiểu thư muốn chơi trò yêu đương sao?”
“Anh muốn nghĩ nó trở thành một trò chơi cũng được, theo anh nói, trò chơi này, em muốn chơi cả đời.”
“Hạ tiểu thư…”
“Anh đúng là một chàng trai ấm áp nha, Bạch Trí em muốn cướp
lấy anh từ tay của Tống Mạch, anh chỉ cần làm người đàn ông
của em là được rồi, tất nhiên để công bằng, em cũng sẽ là của anh.”
Lời nói của nàng thật sự rất quyến rũ, khóe mắt Bạch Trí
nhắm lại, hắn lần nữa tiếp cận và ôm lấy cô, “Hạ tiểu thư…”
Phong Quang ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi của hắn, “Gọi em Phong Quang, hay tình yêu cũng được nha.”
“… Phong Quang.” Mặt Bạch Trí không chút thay đổi, “Bây giờ cô có thể đi xuống khỏi người tôi được chưa?”
Thì ra, để hắn không thể đẩy cô ra, hai chân cô đã muốn bò lên
thắt lưng hắn, cả người đều dựa vào hắn, hơn nữa, cơ thể mềm
mại của cô như có như không va chạm vào chỗ nguy hiểm của hắn,
Bạch Trí tuy rằng rất có tự chủ, nhưng hắn cũng là đàn ông,
một thằng đàn ông thân thể bình thường.
Phong Quang ôm hắn, mỉm cười tinh ranh, “Hôm nay luôn bận trang
điểm, còn chưa có ăn gì hết, em đói bụng, anh dẫn em ra ngoài
ăn cái gì đi, chăm sóc bạn gái đói bụng chính là trách nhiệm
của bạn trai đó.”
Đối với chuyện cô đơn phương cho rằng giữa hai người có tình yêu Bạch Trí cũng không phản bác, ít nhất thì trước khi kế hoạch của hắn thành công, hắn sẽ không phủ nhận.
Một tay đặt lên lưng cô, một tay nâng mông cô, Bạch Trí từng bước thong dong đi tới xe của mình, Phong Quang vùi đầu vào cổ hắn,
tâm tình tựa hồ vui vẻ, hơi thở hơi hơi thổi đến trên da hắn,
tay Bạch Trí đặt ở ngực cô không hay biết nắm thật chặt.
Đem cô đặt ở ghế phụ, Bạch Trí lơ đãng nhìn đến hai chân trần trụi của cô, cảm thấy chướng mắt.
Phong Quang ngồi ở trong xe, hắn đừng ở ngoài xe, cô bỗng nhiên
lôi kéo caravat của hắn, làm hắn phải cúi đầu, áp vào tai hắn nói: “Tình yêu à, giúp em một chút, cái cây phía trước bên
dưới có đồ mà em giấu, anh lấy lại đây giúp em đi.”
Phiền phức.
Bạch Trí âm thầm nói một câu, nhưng vẫn xoay người tới chỗ cái cây cô nói, hắn cũng không hứng thú mở xem trong hộp để cái
gì mà cầm lại lên xe trực tiếp đưa cho Phong Quang.
“Cảm ơn.” Phong Quang rất lễ phép nói cảm ơn, cô mở hộp ra, bên
trong là một đôi giày vải màu trắng, đặt lên đất, cô đem hai
chân nhét vào, thoải mái thở dài. “Đúng là mang cái này thoải mái …Ha? Anh làm sao vậy, sao lại nhìn em chằm chằm?”
Bạch Trí yên lặng chuyển dời tầm mắt, hắn khởi động xe, có
mắt kính che càng làm cảm xúc trong mắt hắn trở nên khó mà
nhìn đến.
“Tôi tưởng đại tiểu thư sẽ không mang loại giày rẻ tiền như thế.”
“À… Nó đúng là không hợp với quần áo trên người em, nhưng cũng không phải lúc tham dự dạ hội hay đang ở trước mặt người lạ,
mặc đồ thoải mái mới là quan trọng.” Nói cách khác, trước
mặt người thân quen tùy tiện mặc đồ là được rồi.
Nhưng cũng có thể nói cách khác, Bạch Trí mặt không chút tình cảm nói: “Cũng như đồ vật không lên được mặt bàn.”
“Không phải nha.” Phong Quang nghiêng đầu tựa lên vai hắn, như vậy
nàng có thể nhìn đến gương mặt đằng sau kính của hắn, “Đồ
càng quý giá thì càng phải giấu kỹ, trừ bỏ bản thân thì ai
cũng không được xem, cảm giác của em bây giờ đối với anh cũng
giống như vậy, Bạch Trí à, anh chính là bảo vật quý giá của
em.”
Trái tim Bạch Trí đột nhiên đánh rơi một nhịp.