Chớp giật chia bầu trời thành hai
nửa, tiếng sấm vang rền cả màn đêm, trời mưa to tầm tã trút
xuống giữa canh ba.
Một đoạn cánh tay trắng thuần như ngó sen vươn ra ngoài, nắm lấy góc áo nam nhân đang muốn rời đi.
Tề Mộ đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trở lại bên giường, nắm lấy
tay kia đặt lên môi hôn lại hôn, hắn nhẹ cười khẽ nói: “Luyến
tiếc ta sao?”
“Ngoài trời đang mưa…” Phong Quang lui vào trong chăn, hai má còn
nhiễm sóng tình mà vẫn còn hồng hồng, âm thanh của nàng so
với bình thường càng thêm êm tai, thậm chí có thể dùng hai chữ kiều mị để hình dung, vừa nghe đến âm thanh của chính mình
nàng cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó mặt càng thêm đỏ lên.
Thân thể trắng nõn trơn bóng dưới chăn gấm bị in không biết bao
nhiêu là hoa mai, nàng thật không dám tưởng tường lúc nãy bất
chấp mọi thứ mà làm càn, khi lý trí quay lại thì càng thêm
ngượng.
Tề Mộ đem cánh tay lành lạnh của nàng nhét lại vào trong chăn, tay hắn cũng không vội rời đi mà đặt ở trên lưng nàng, khẽ vân vê đè nặng giúp nàng giải tỏa đau nhứt, Phong Quang thoải mái
rên rỉ ra tiếng.
Hắn không nhịn được lại hôn lên môi nàng, hắn vừa mới ăn no nê
xong nên bây giờ còn có thể khống chế bản thân, nàng vừa trải
quân lần đầu thân thể còn yếu ớt, cho dù hắn muốn cũng không
thể ép lại ép buộc nàng.
Nàng híp nửa mắt gọi hắn: “A Mộ…”
Hắn hôn khóe mắt nàng, ôn nhu hỏi: “Thân thể giờ đã tốt hơn chưa?”
“Dạ…” Nàng một tay nắm lấy chăn trước ngực, nửa ngồi lên, hữu
khí vô lực ngã vào trong lòng hắn, cố gắng không ngượng ngùng
mà khẩn cầu hắn, “Không thể ở lại lâu thêm một chút sao?”
Sợ nàng cảm lạnh, Tề Mộ ôm chặt lấy nàng, bất đắc dĩ nói:
“Nửa canh giờ nữa Hạ lão gia sẽ đến coi cửa hàng.”
“Chàng làm sao ngay cả chuyện khi nào phụ thân ta rời giường cũng biết?”
“Nửa đêm mạo hiểm đến gặp nàng, ta sao có thể không điều tra
rõ ràng mọi thứ được?” Hắn dán lên mang tai nàng cười khẽ.
Thì ra hắn không phải tâm huyết đang trào đến tìm nàng mà là
sớm có dự mưu, Phong Quang cầm lấy y phục trước ngực hắn, suy
nghĩ hồi lâu mới hỏi: “A Mộ, chúng ta như vậy… như vậy… ta có
thể mang thai hay không?”
“Như vậy? Như vậy là như nào?”
“Chàng… thì là chúng ta…” Nàng giương mắt, mượn ánh sét chớp
lên thấy rõ khóe miệng hắn cười, biết được hắn đang đùa mình, không khỏi buồn phiền, “Chàng còn cười, nếu ta thật sự mang
thai thì biết làm sao bây giờ?”
“Vậy thì sinh ra.”
“A?”
Tề Mộ vuốt đỉnh đầu nàng, làm nàng không bực tức nữa, “Nàng
sẽ không nghĩ nàng còn có thể gả cho ai khác ngoài ta đi.”
Nàng lắc đầu, “Không có.”
Nàng không hề do dự trả lời làm tâm tình hắn tốt lên vài
phần, cười nói, “Rất nhanh ta sẽ đến Hạ phủ cầu hôn, đợi tiệc mừng thọ của mẫu thân ta qua, chúng ta sẽ thành hôn.”
“Thành, thành hôn? Như vậy không phải… quá nhanh sao?”
Nhanh?
Không, thế này vẫn chưa nhanh, hắn còn ngại chậm.
Tay Tề Mộ đặt ở trong chăn chuyển qua trên bụng nàng, rất tàn
ác hỏi ra một vấn đề, “Nếu có rồi, chẳng lẽ nàng muốn bụng
mang dạ chửa mặc hỷ phục?”
Một câu này nàng không có ý kiến, tất cả nữ nhân đều muốn
mình có bộ dạng đẹp nhất vào ngày thành hôn, ngay cả Phong
Quang cũng không ngoại lệ.
Nàng thất bại mà thở dài trong lòng hắn.
Giống như an ủi một đứa bé bình thường, hắn vỗ vỗ lưng nàng, “Được rồi, ta phải đi.”
Nàng ngẩng đầu, “Nhưng bên ngoài mưa vẫn còn lớn như vậy.”
Hắn rất thú vị hỏi: “Lo lắng cho ta như vậy? Hay là… sợ sét đánh?”
“Đương nhiên là vì ta… không nỡ rời xa chàng.”