“Hủy bỏ cảnh báo nam phụ hóa đen”
Nghe được một lời nói không có cảm tình như vậy toát ra trong
đầu, Phong Quang nhẹ nhõm thở dài một hơi, cảm xúc bối rối khi đối mặt với Tề Mộ vừa nãy cuối cùng cũng lắng xuống.
Tiếng nói của Tề Mộ khàn khàn một phần, “Nàng nói muốn chăm sóc ta cả đời?”
“Phải…” Nàng ngượng ngùng gật gật đầu.
“Cho dù nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ đem nàng biến thành đồ trang trí của ta sao.”
Phong Quang kiễng mũi chân, bất ngờ hôn lên khóe môi hắn, “Nếu ta trở thành đồ trang trí của người, ta đây sẽ con còn có thể
đối xử với người như bây giờ được.
“… Nàng nói không sai.” Hắn bỗng nhiên cười, “Bất quá trước
tiên, để ta cho nàng xem một nụ hôn thật sự là như thế nào.”
Nhẹ nhàng nắm cằm thiếu nữ, hắn bất thình lình hôn lên môi
nàng, môi của thiếu nữ mềm mại lại có hương vị ngọt ngào,
ngọt hơn bất cứ loại bánh ngọt nào hắn đã từng ăn, lưỡi ấm
giống như cá bơi thẳng một đường vào khoang miệng có mùi đàn
hương của nàng. Nụ hôn lúc này diễn ra so với lần trước càng
thêm kịch liệt.
Hắn ôm chặt thân thể nàng đang mềm xuống, nàng nhu thuận thừa
nhận thế công thành đoạt đất của hắn, thật sự làm cho hắn
hận không thể một ngụm nuốt luôn nàng, nên tách ra, lý trí nói cho Tề Mộ hẳn là nên chấm dứt nụ hôn này, bởi vì thân thể
hắn đang nóng lên, khi ý nghĩ hắn đã có thể tìm được cách
chấm dứt thì cái lưỡi thơm tho trơn nhẵn của nàng bỗng nhiên
bám theo đầu lưỡi hắn mà cùng nhau hòa quyện, nàng như là đang chứng minh quyết tâm không chịu của của mình, nhưng phản ứng
cứng nhắc của nàng không chỉ làm cho hắn từ bỏ ý tưởng buông
nàng ra, mà ngược lại càng thêm kịch liệt tiến công. Thở dốc,
hừ nhẹ, môi lưỡi của bọn họ quấn quýt sít sao cùng nhau, làm
cho nhiệt độ không khí bên trong đột ngột tăng lên.
Tay Tề Mộ ở bên hông nàng bắt đầu hướng về phía trước, ngón
tay linh hoạt cởi bỏ vạt áo nàng, trơn trượt tiến vào vạt áo, cách một lớp áo yến mỏng manh, một tay phủ lên phía trên thứ
tròn đầy mềm mại, nàng phát ra tiếng ngâm khẽ nhỏ vụn.
Động tác Tề Mộ bỗng nhiên dừng lại, hắn rút tay ra, lại bất
ngờ đem đầu nàng đặt lên trên ngực hắn, ôm nàng thật chặt vào
trong ngực.
“Thế tử?” Âm tanh nàng ấp úng khó hiểu, còn vì đang bị vây trong động tình mà không biết gì.
Hắn ôm nàng sát thêm một phần, tựa hồ đang áp lực cái gì, nhỏ giọng nói: “Không cần nói nữa.”
Phong Quang cảm nhận được bụng dưới của mình bị một vật cực
nóng chỉa vào, nàng hiểu ra mọi thứ, mặt đỏ như cháy, hoàn
toàn không dám phát ra âm thanh gì, cũng không dám cử động nữa.
Qua một hồi lâu, đợi bầu không khí kiều diễm đều tán đi, tay
Tề Mộ nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng vuốt ve môi của nàng, nói
với nàng ba chữ: “Tiểu yêu tinh.”
Phong Quang im lặng, nâng tay ôm lại hắn, dùng ngữ khí đáng
thương nói: “Sau này có thể không nói ba chữ này được không?”
“Vì sao?”
Bởi vì chúng ta không phải nam nữ chính đâu… Đương nhiên nàng sẽ không nói như vậy, thuận miệng nói: “Bởi vì ta chán ghét yêu
tinh.”
Nhưng Tề Mộ như nhận ra cái gì đó, ngón tay vuốt ve hai gò má của nàng nói: “Bất luận như thế nào, về sau ta cũng sẽ không
dễ dàng tha cho bất kỳ kẻ nào giả mạo nàng.”
Mắt Phong Quang nháy mấy cái, hắn hiểu lầm nàng đang nói đến
sự kiện hồ yêu mấy tháng trước, bất quá đây cũng là một cơ
hội tốt để nhắc lại chuyện xưa của nàng.
“Chàng… có phải cũng thích cái hồ yêu cướp đi thân thể của ta?”
Hắn không trả lời mà cười hỏi ngược lại: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì ta đều thấy được mọi chuyện, nàng ta vốn là đem búp
bê bị nguyền rủa đặt ở trong phòng Tề Đoan, nàng ta giúp chàng đánh bại Tề Đoan, mà ngày đó ở trong rừng trúc, chàng còn
nói… chàng muốn thú nàng ta.” Lúc nói xong lời cuối cùng,
nàng có phần nghiến răng nghiến lợi.
Hắn còn chưa từng nói muốn lấy nàng đâu!