Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 366:




Hôm nay, đại sư tỷ lại đứng trên đỉnh núi, bạch y nhẹ nhàng, đón gió mà đứng, tóc đen khẽ động, gương mặt tuyệt mỹ dùng góc bốn mưoi lăm độ kinh điển hướng về ánh sáng xanh thẳm từ thiên không, nàng nhẹ nhàng từ từ nhắm hai mắt, thần thái thanh lãnh không ai dám tùy ý trèo cao, đường cong nửa mặt nghiêng hoàn hảo khiến người ta nhìn không chuyển mắt, nữ tử tiên phong hiệp cốt như thế, cho dù có là trong tiên môn đi nữa cũng đã là hiếm thấy.
Lê Khanh bị lôi kéo đến xem đại sư tỷ ôm mặt tránh một góc, sùng bái nói: “Đại sư tỷ khẳng định đang tự hỏi làm thế nào để đột phá chướng ngại tu vi, không hổ lại đại sư tỷ, vĩnh viễn đều đang cố gắng tu luyện.”
“Đúng đúng đúng, ta nghe nói lần trước đại sư tỷ cũng là như thế này, ngay khi nhắm mắt liền có lĩnh ngộ, thần thức thăng hoa, lập tức tiến đến nguyên anh kỳ.” Văn Đông cũng thật sự cảm thán.
Lê Khanh và Văn Đông đều là đệ tử của Giới Luật trưởng lão.
Lê Khanh nghe sư đệ đồng môn nói thế, lại phiền muộn thở dài, “Aiz, người như đại sư tỷ vậy, ta vĩnh viễn không có cách nào đuổi theo được.”
Một nam một nữ lén lút nhìn trộm hồi lâu, thẳng đến khi mặt trời ngả về phía tây mới rời đi.
Ngay khi họ rời đi không lâu, nữ tử cao lãnh mở mắt, hơi hơi gật đầu, “Ừm, hôm nay ăn thịt nướng đi.”
không ai biết, đại sư tỷ mà họ nhìn như thiên tiên này, mỗi khi không nói gì, trưng ra cái phong phạm thanh lãnh, kỳ thực đang suy nghĩ hôm nay muốn ăn cái gì.
Rèn luyện buổi sáng xong xuôi, Phong Quang một đường từ đại điện đi đến Hạo Miểu Phong của mình, mọi người trên đường đi ngang đều dùng ánh mắt sùng bái, áp lực, kích động mà chào hỏi, nàng luôn lễ phép gật đầu.
Cho dù nàng nhận ra không ít người cố ý đợi ở trên đường vào thời điểm này mỗi ngày để thấy nàng.
Nàng chung quy không phải là người tay trói gà không chặt, Phong Quang cảm thấy vui mừng ở chỗ, thế giới tiên hiệp này tuy lúc muốn giết người e là so với thế giới giang hồ kia còn đáng sợ hơn, nhưng là văn tiên hiệp, cái gì ma cái gì quỷ đều có lý do mới xuất hiện. Thân phận của nàng là đại sư tỷ Huyền Môn, ở nguyên văn, kết cục cuối cùng của nàng là bị nam chính giết chết, nên nàng không thể không có sức mạnh tự bảo vệ bản thân, nàng dùng một điểm tích phân để đổi lấy thiên phú cho mình.
Đáng nói là, nàng bây giờ còn không có vị hôn phu, vị hôn phu của nàng nửa năm sau mới xuất hiện, hắn tên là Tấn Diệp, đại đệ tử của Côn Luân phái. Hôn sự của bọn họ cũng do sư tôn hai bên định ra, nhưng không phải ai cũng biết Tấn Diệp này kỳ thực chính là hóa thân của Dạ Cẩm, Dạ Cẩm sớm đã khống chế Côn Luân phái, hắn hóa thành Tấn Diệp làm đám hỏi với Phong Quang chẳng qua là vì có cơ hội để tiếp cận Huyền Môn, nhưng hắn không nghĩ tới việc đến Đường môn sẽ hội ngộ được nữ tử có ảnh hưởng đến cả đời của hắn, Lê Khanh.
Mà chính vì lựa chọn tiến vào Đường môn bằng cách tiếp cận Hạ Phong Quang, tạo thành chuyện Hạ Phong Quang vẫn luôn thanh tâm quả dục động tâm với hắn, khi phát hiện hắn ở cùng một chỗ với Lê Khanh thì liền hắc hóa, nhưng nữ chủ chính là nữ chủ, cho dù năng lực của Lê Khanh không mạnh bằng nàng thì nàng cũng không đánh chết được Lê Khanh, ngược lại vì Dạ Cẩm, người mà nàng thật lòng giết chết.
Phong Quang nghĩ rất rõ ràng, nàng không cùng nữ chính tranh giành nam nhân, cũngkhông chống lại nữ chính, vậy Dạ Cẩm dường như cũng không có lý do để giết nàng, nhưng cũng chỉ là dường như mà thôi. Dù sao nàng cũng là Huyền Môn đại sư tỷ, lại là người thừa kế chưởng môn đời tiếp theo, Dạ Cẩm nếu muốn thôn tính tiên ma lưỡng đạo, vậy nhất định sẽ ra tay với nàng, cho nên sau khi đến thế giới này, nàng thật sự dùng thiên phú của mình mà cố gắng tu luyện, vì để có năng lực chống lại Dạ Cẩm.
Còn cái tên gọi là Sở Du kia…
Theo hướng đi của tình tiết, hắn bây giờ còn đang bị phong ấn trong quỷ giới, cho dù là người tu tiên hay ma đạo, trừ phi là đã qua đời, nếu không đều không thể tiến vào quỷ giới. Nửa năm sau, khi tình tiết chính thức bắt đầu, phong ấn nới lỏng, hắn tất nhiên có thể rời khỏi quỷ giới đi đến nhân gian, đến lúc đó, nhiệm vụ của Phong Quang mới tính là chính thức bắt đầu.
Cho nên chuyện tìm được Sở Du này không cần phải gấp gáp, nàng không thể đi đến quỷ giới thì cũng đâu còn cách nào khác.
đi được nửa đường, một mỹ nam cầm quạt ngăn cản Phong Quang lại, đôi mắt đa tình xinh đẹp cười nói: “Sư muội, năm nay nhập môn một đám đệ tử mới đều la hét muốn gặp muội đó.”
Người nam nhân này mặc áo dài toàn thân màu trắng của Huyền Môn, vốn là màu trắng sang quý cao lãnh, mặc trên người nam nhân này lại cứng rắn có thêm một ngọn gió phong lưu yêu kiều.
Nếu không phải mọi người trong Huyền Môn đều nhận ra hắn, sợ là hắn sẽ bị xem thành tà môn ngoại đạo mà bắt lại.
Một người như thế còn có thân phận đại sư huynh của Huyền Môn thì hẳn phải là Thương Bạch Tử, cũng là người duy nhất có tư cách gọi Phong Quang là sư muội.
Phong Quang và hắn cùng nhau lớn lên, biết rõ tính cách hắn bề ngoài hư hỏng, bên trong lại ngây thơ, cũng biết rõ hắn không có hứng thú đối với sư muội cao lãnh của mình, cho dù hắn thường xuyên đối với nữ nhân nào cũng tốt như nhau.
Phong Quang nói: “Sư huynh, đệ tử mới nhập môn luôn luôn là do huynh phụ trách.”
Cho nên, không có liên quan gì đến nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.