Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 345:




Thấy cô không hề giãy giụa, hắn vui xướng hôn lên mặt bên trái của cô, “Phong Quang, em rốt cục vẫn có cảm tình với tôi.”
“… anh không cần hiểu lầm, tôi chẳng qua nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của anh, nhớ tới An Ức trước đây mà thôi.” Đúng vậy, An Ức trước đây, cũng sẽ dùng giọng điệu khiến người đau lòng như vậy nói chuyện với cô.
Hắn dường như buồn rầu đầy bụng, “Xem ra, Phong Quang thật sự thích An Ức.”
“Đúng thế thì sao?”
Hắn cười khẽ ngắn ngủi, “Phong Quang biết tôi thích em lại muốn giết em, vậy em có biết là, An Ức và tôi cũng giống nhau sao?”
“anh nói bậy gì đó?” Phong Quang ngước mắt, đối diện hai mắt đen như hắc diệu thạch phía dưới mũ áo, cô quên luôn phản ứng.
Mí mắt hắn buông xuống, chậm rãi nói: “Phong Quang, có rất nhiều chuyện, đều vì em nhìn nhận một cách khác nhau, mà cảm thấy bọn tôi không giống nhau, giống như lúc này, cho dù em nhìn thấy gương mặt của tôi, em cũng hoàn toàn khôngnghĩ gì nhiều, nhưng nếu tôi nói với em, tôi có cùng một gương mặt với An Ức thì sao?”
Kết thúc một câu đó, con ngươi Phong Quang phóng đại, nơi đáy mắt là ảnh ngược của một người, gương mặt giống An Ức như đúc.
“Quả nhiên, em là người có trở ngại nhận thức.” Hắn cười cười, cúi đầu hôn lên khóe mắt trợn to vì kinh ngạc của cô.
“không có khả năng…” Đầu óc Phong Quang trống rỗng, “Sao có thể… là anh… anh biến thành bộ dạng của An Ức…”
“Tôi không có bản lĩnh này, Phong Quang, tôi và An Ức ở trong miệng em, vốn dĩ lớn lên giống hệt nhau, cho dù là gương mặt, hay là tính cách, chúng tôi đều giống nhau, chỉ khác nhau ở chỗ, em nhìn nhận khác nhau mà thôi.”
cô cũng không phải không nhớ được mặt, chỉ là khi cô nhận định hai người không phải là một, cô liền theo bản năng khôngsinh ra bất kỳ liên tưởng bọn họ có gì tương tự, trừ phi có người nói với cô, bọn họ lớn lên giống nhau, đánh vỡ hình thái tư duy của cô, cô có trở ngại nhận thức không điển hình, đây chính là sự thật chính cô cũng không biết.
“không… vẫn không có khả năng, anh sao có thể lớn lên giống An Ức được, không có đạo lý nào… trừ phi, trừ phi hai người là song bào thai…”
“Em sai rồi, tôi và hắn lớn lên giống nhau, không phải vì chúng tôi là anh em song sinh, mà bởi vì hắn chính là tôi, tôi chính là hắn.” Nhìn thấy gương mặt nhỏ không có cảm xúc của cô, hắn cuối cùng không đành lòng nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má có xúc cảm tốt đẹp kia, dùng lời nhỏ nhẹ: “Em phải hiểu một chuyện, tôi muốn giết em đến mức nào, liền yêu em đến mức ấy, hắn yêu em bao nhiêu, liền muốn giết em bấy nhiêu, chúng tôi giống nhau, lại không giống nhau.”
cô nắm chặt góc áo hắn, “Tôi không hiểu… anh rốt cục có ý gì?”
Dáng vẻ khủng hoảng bất an của cô đáng thương cùng cực, hắn cố sức ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, tinh tế đem hết thảy nói ra, “Bắt đầu từ cái ngày chết đi kia, linh hồn chúng tôi chia thành hai nửa, tôi kế thừa phần ký ức chứa cảm tình muốn giết em, hắn mất đi ký ức, lại có được cảm tình yêu em, nhưng mà, Phong Quang phải hiểu được, bởi vì yêuem, cho nên mới có ý tưởng kéo em cùng nhau rời khỏi thế giới này, hắn càng yêu em, thì nguyện vọng muốn giết em của hắn càng thêm mãnh liệt, mà tôi bởi vì muốn giết em mà tồn tại, nên khi hắn có tâm tình muốn giết em, sức mạnh của tôi sẽ bị hắn từng chút một cướp đi, cho đến khi biến mất.”
“anh, anh sẽ chết…” cô không khỏi thêm sức níu chặt góc áo hắn, mu bàn tay hơi lộ ra gân xanh.
“không phải chết.” Hắn lại mang theo sự thỏa mãn hung hăng ngửi mùi vị ngọt ngào trên người cô, “Em nhìn này, em vẫn quan tâm đến tôi.”
“Bây giờ không phải lúc quan tâm đến chuyện này! anh sắp chết đó!”
“Yên tâm, tôi sẽ không chết, chỉ là sẽ bị hắn chậm rãi hấp thu đi, đầu tiên là sát ý đối với em, sau là ký ức lúc trước, cuối cùng chúng tôi sẽ trở nên hoàn chỉnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.