edit: Nhi Huỳnh
“Tại hạ Kha Hoài, không biết tiểu thư đây là?”
“Đây là…”
“Tiểu Ngã.” Phong Quang liếc mắt nhìn Tiểu Ngã, ý bảo nàng im lặng là được rồi, Tiểu Ngã lui ra sau một bước, cúi đầu không dám hé răng, Phong Quang thế này mới nói: “Trong tên của ta có một chữ Hà, mọi người đều gọi ta là Hà cô nương.”
Công tử kia cười nhợt nhạt, “Hà cô nương.”
“Thân phận của công tử ra sao, sao lại thổi tiêu ở nơi này?”
“Ta là đại công tử phủ huyện lệnh, nhân ánh trăng đẹp đẽ, nhịn không được mới thổi tiêu vào lúc này, nếu quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, ta thật sự có lỗi, ta sẽ rời đi.”
“Đợi chút.” Phong Quang gọi lại nam nhân muốn rời đi, nàng nghi ngờ nói: “Theo ta được biết, Kha huyện lệnh chỉ có một nhi tử gọi là Kha Táp, công tử cũng là nhi tử của Kha đại nhân, sao tới bây giờ lại chưa từng nghe qua?’
Mặt Kha Hoài hiện vẻ bi ai, “cô nương có điều không biết, mẹ ta là nguyên phối phu nhân của phụ thân, sau khi bà qua đời, phụ thân lại cưới thê tử, nói là thiếu gia, thật ra ở trong phủ ta cũng giống hệt hạ nhân mà thôi.”
“Hửm? Kha đại nhân sao lại hồ đồ như vậy, mặc kệ nói như thế nào, ngươi cũng là trưởng tử, thân phận tự nhiên phải sang quý chút mới đúng.”
“Ta còn có thể ở trong phủ, miệng có cơm ăn đã rất tốt rồi, còn cái khác, ta không dám nghĩ nhiều.”
“Aiz, miệng có cơm ăn, yêu cầu đơn giản như vậy, không bằng ngươi đi theo ta, ta bảo đảm ngươi mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, như thế nào?”
“Sơn hào hải vị ăn nhiều, sẽ ngấy.” cố Ngôn một thân bạch y không biết nhảy ra từ góc nào, giọng điệu thản nhiên, lại lộ ra sự hào hoa phú quý, hắn nhìn Phong Quang, “Hay là ngươi đã quên những ngày nằm ở trêngiường hô không thoải mái rồi?”
Sắc mặt Phong Quang tức thì khó mà tả được, đoạn cuộc sống đó khiến nàng có biết bao nhiêu là ghê tởm, nếu không phải nàng còn chưa lên giường với cố Ngôn, không chừng nàng còn phải hoài nghi chính mình có phải nôn nghén rồi không.
Kha Hoài nói: “Vị công tử này là?”
“Kẻ hèn họ cố.”
“cố công tử.”
“Kha công tử, nửa đêm sương giá, xin thứ cho chúng ta trước phải cáo từ nghỉ ngơi.”
Kha Hoài gật gật đầu, thong dong có lễ, “Mấy vị đi thong thả.”
Dưới ánh mắt của cố Ngôn, Phong Quang có chút xấu hổ khép quạt lại, xoay người đi theo hắn.
Đợi đến lúc đã đi xa, cố Ngôn nói, “Bệ hạ, người không nên nói ra những lời qua loa như vậy.”
“Vì sao không nên? Đồng tình với người yếu không phải là do vương thúc dạy ta sao?”
“Chỉ dựa vào lời nói một phía của hắn, không thể xác định lai lịch bối cảnh của hắn được, nếu như hắn muốn mượn nguyên cớ này tiếp cận bệ hạ, vậy đến lúc ấy hối hận đã muộn.”
“Ta xem bộ dạng hắn rất đẹp mắt, không giống người xấu.”
“Bệ hạ dùng bề ngoài để đánh giá người khác sao?”
“không thì sao?” Mắt thu nâng lên, ý cười khẽ cong, “Chẳng lẽ vương thúc dựa vào tâm để đánh giá con người?”
“Bệ hạ…”
Nàng ngắt lời hắn, “Tâm giấu ở dưới da, vương thúc có biện pháp xuyên thấu qua da người nhìn đến được trái tim sao?”
cố Ngôn nói: “không thể.”
“Vậy thì không thể kết luận, đối mặt với một người xấu bộ dạng khó coi, ta sao lại không đi đối mặt với một người xấu đẹp mắt chứ?”
Nàng nói đạo lý rõ ràng, cố Ngôn không nói gì mà chịu đựng.
Phong Quang cười một tiếng, “Vương thúc không thấy vị Kha công tử kia, rất giống với ngươi sao?”
Mắt sáng của cố Ngôn khẽ động, “Ý bệ hạ là gì?”
“Ý nào cũng thế, nếu như có thể ngẫu nhiên đùa giỡn nam nhân kia…” Nàng xòe quạt ra, che miệng cười khẽ,âm điệu trời sinh, kỳ ảo mờ mịt, “Cũng là một chuyện rất thú vị.”
Nàng không chút nào che giấu ẩn ý của mình, lời ít ý nhiều, cố Ngôn không được tự nhiên nghiêng đầu né tránh ánh mắt nàng, nắm tay để bên môi, ho nhẹ một tiếng.