Ánh mắt Phong Quang ngơ ngác, “Hả, anh nói gì?”
“Em nghiên cứu điều tra chuyện của Thu Niệm Niệm sẽ làm anh
nghĩ… em đem nhiệt tình đối với anh chia bớt đi rồi.” Ngón tay
Bạch Trí khe khẽ vuốt cái cằm trơn bóng của cô, rầm rì tâm
tình nói nhỏ, gò má của cô đã muốn đỏ lên mà ửng hồng, làm
cho người ta có xúc động muốn âu yếm.
Mà thực tế, hắn cũng làm như vậy.
Phong Quang rõ ràng cảm giác được hắn hôn lên môi mình, hắn còn vươn đầu lưỡi ra liếm một chút. “Đùng” một tiếng não của cô
như pháo hoa nổ tung, mặc dù cô có gan đùa giỡn hắn nhưng bị
người đùa giỡn ngược, tâm hồn thiếu nữ của cô cũng rất dễ
dàng bị kích thích xúc động.
“Hạ tiểu thư thân mến, bây giờ có thể nói mục đích em muốn
tìm hiểu Thu Niệm Niệm là vì chuyện gì đi.” Nếu là vì Tống
Mạch… trong mắt Bạch Trí xẹt qua một tia nhọn lạnh lẽo.
Phong Quang bất giác run run, “Em thấy cô ấy gần gũi với Tống
Mạch, anh lại ở bên cạnh Tống Mạch, em… em sợ anh có ý tứ gì
với cô ấy không được à?”
Ha, cái lý do này…
“Anh còn có văn kiện phải xử lý, em tự mình nghỉ ngơi cho
tốt.” Bạch Trí đem cô gái ngồi trên đùi mình ôm lên thả xuống
trên sofa, hắn đứng dậy đi lại bàn làm việc.
Phong Quang đi theo đứng sau lưng hắn, “Nè, Bạch Trí, anh không thật sự có ý gì với cổ chứ?”
“Em suy nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy sao anh không nhìn em trả lời?”
“Bởi vì anh muốn xem văn kiện.” Bạch Trí đeo mắt kính, mở văn
kiện ra, ánh mắt hoàn toàn không để ý đến Phong Quang.
Cái kiểu phản ứng này của hắn càng làm cho Phong Quang lải
nhải, “Anh đúng là có ý với cổ hả? Anh tuyệt đối là có ý
với cổ, thái độ của anh nghĩa là nhất định có ý phải không?
Anh không cần làm bộ như không quan tâm đến vấn đề này nha, đồ
khốn!”
Bạch Trí buông văn kiện, tay mạnh mẽ giữ chặt cánh tay cô, đồng thời lúc cô ngã vào lòng mình hắn liền hôn môi khóa lại cô
gái om sòm này, cô bây giờ coi như yên lặng.
“Bây giờ anh chỉ có hứng thú với em.”
Cảm nhận được cực nóng dưới mông mình đang căng lên, đầu Phong
Quang bốc hơi, cô thấy rằng tốt nhất nên tin tưởng hắn, tin tức
Bạch Trí không thích Thu Niệm Niệm này đối với cô đã là thu
hoạch rất lớn.
Từ nay về sau ở văn phòng Phong Quang cùng Bạch Trí cùng nhau
trải qua cuộc sống tràn ngập xấu hổ ngượng ngùng… mới là lạ!
Bạch Trí không muốn thõa mãn các loại yêu cầu của Tống Mạch,
hơn nữa mỗi ngày đều có rất nhiều văn kiện cần hắn xem, hắn
không phải chỉ là một thư ký thôi sao? Đúng vậy, nhưng thân là
tổng tài Tống Mạch chỉ biết tìm phụ nữ mà rêu rao uy danh bá
đạo của bản thân, mọi chuyện trong công ty tự nhiên đều giao cho
Bạch Trí giải quyết, không thì chẳng lẽ mọi người nghĩ tổng
tài làm sao có nhiều thời gian mà yêu đương với nữ chủ như
vậy.
Bạch Trí hóa thân thành một người cuồng công việc, Phong Quang
liền khổ sở, cô nói là đến công ty làm việc nhưng thực tế chỉ là hữu danh vô thực, vì vậy cô mỗi ngày chỉ biết đổi tư thế
nằm sofa chơi điện thoại, mỏi mắt thì chạy tới quấy rầy Bạch
Trí.
Bạch Trí cũng chỉ biết hôn cô, rồi xoa xoa đầu cô, “Ngoan, anh bây giờ phải làm việc, một lát chơi với em.”
Sau đó Phong Quang buồn bực trở lại sofa ngồi, má nó, cảm giác như bản thân là con mèo cái cún con được chủ nhân yêu thương
chiều chuộng.
Ước chừng sau hai ngày, đại khái Bạch Trí phát hiện cô cảm
thấy cực kỳ nhàm chán, tùy tiện đưa ra một văn kiện, “Hạ tiểu thư thân mến, có thể giúp anh một việc không?”
Cô nằm trên sofa, cũng không ngẩng đầu lên, “Việc gì?”
“Cái văn kiện này cần đưa đến văn phòng lầu 16.”
Ai dè Phong Quang vẫn không nhúc nhích, “Em làm sai vặt cho anh có được thưởng gì không?”
“Ngày kia anh đưa em đi công viên.”
“Yes, Sir!” Phong Quang lấy vận tốc ánh sáng đứng dậy, rồi tiến lên cầm lấy văn kiện tràn đầy sức sống đi ra văn phòng.
Sắc mặt Bạch Trí hơi hiện lên vẻ mặt bất lực, nhưng khóe miệng không thể kìm chế kéo lên một chút.