Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 116:




Trầm Vô Ngôn mang theo Triệu Tiểu Lộ xoay người rời khỏi.
Phong Quang đứng ra: “Khoan đã!”
Trầm Vô Ngôn dừng lại bước chân, nhìn lại Phong Quang, ánh mắt hờ hững, Triệu Tiểu Lộ còn đang cảm thấy bất an không yên vì bản thân bị vây xem.
“Trầm Vô Ngôn, anh với cô ấy có quan hệ gì?”
Phong Quang hỏi trắng ra, một chàng trai trong đám người đứng xem tức thì hô to: Cái gì, nữ thần không lẽ cũng thích Trầm Vô Ngôn! Mà những người chơi nữ còn lại trong lòng nghĩ hỏi rất hay!
Ánh mắt Trầm Vô Ngôn lạnh nhạt, “không có quan hệ gì với cô.”
Phong Quang một chút cũng không bị tầm mắt lạnh như băng của anh dọa đến, cô ôm cánh tay, nhíu mày, “Thế nào, chẳng lẽ cô ấy thật là bang chủ phu nhân của anh sao?”
“không không không, cô hiểu lầm rồi!” Triệu Tiểu Lộ vội vàng xua tay, “Tôi với anh ấy không giống như các người nghĩ đâu, tôi là lần đầu chơi game này, anh ấy là sư phụ dạy tôi chơi.”
Sư phụ? Đùa à, Trầm Vô Ngôn chưa bao giờ thu đồ đệ, huống chi lần này vừa thu lại là nữ đồ đệ! Đây là game cho phép sư đồ luyến đó!
Sắc mặt Phong Quang khẽ biến, cắn cắn môi nói: “Này, tôi muốn mua Bích lạch hoa, các người cho giá đi.”
“Nếu cô nói thích, tôi có thể đưa cho… cô…” Dưới ánh mắt cảnh cáo của Trầm Vô Ngôn, âm thanh Triệu Tiểu Lộ chậm rãi nhỏ dần, cuối cùng một chữ cũng không dám nói nên lời.
âm thanh Trầm Vô Ngôn như không hề bận tâm, “Vô giá.”
Phong Quang nở nụ cười, cô lấy ra cây sáo của mình, “Cái gì là vô giá? anhnhìn đi, năm đó người nói thứ này vô giá, sau đó còn không phải đều vào tay của bản tiểu thư.”
“Một khi đã như vậy, cô cho rằng chính mình đáng giá bao nhiêu tiền, dùng ngang giá mua Bích lạc hoa là được.”
“anh! anh dám đem bản tiểu thư đánh đồng với một bông hoa trong game!”
“cô không ra được giá, vậy không cần lãng phí thời gian.”
“Trầm Vô Ngôn!”
Trầm Vô Ngôn trào phúng kéo khóe môi lên, lôi kéo Triệu Tiểu Lộ bước vào động không gian.
Triêu Lộ cảm thán: “Oa, không vì tiền tài mà động tâm, không hổ là đại thần Trầm Vô Ngôn.”
Phong Quang giận: “Em nói gì!”
“không… không, em cái gì cũng chưa nói.” Kỳ thật trong lòng Triêu Lộ cũng nghĩ đây nên là thời điểm có người áp chế uy phong của Phong Quang thích lấy tiền đè người.
“Về sau em bị đánh, đừng nghĩ chị sẽ giúp!”
“Aiz, Phong Quang…”
Hệ thống: Người chơi Vãn Dương rời khỏi đội ngũ, đội ngũ của bạn đã giải tán.
Thật ra Phong Quang cũng không bay đi đâu xa, cô thậm chí còn chưa rời khỏi Độc vụ lâm, chỉ là cô thấy bản thân không có mặt mũi, bức thiết muốn rời khỏi chỗ đông người, còn nghĩ cô trừ bỏ Trầm Vô Ngôn chính là đại nhân vật phong vân thứ hai trong Giang hồ, vẫn luôn dùng tiền xưng bá võ lâm, khi nào thì bị người như vậy châm chọc rõ ràng, ngoài đời cũng không ai dám nói chuyện như vậy với cô đâu!
Phong Quang tức giận đá hòn đá trên đất, nghe được tiếng kêu của động vật rất nhỏ từ không xa truyền đến, cô ngẩng đầu nhìn đến, bản thân nhìn thấy một con sóc ngửa mặt nằm trên đất, trong mắt còn có mấy ngôi sao đảo quanh, hiển nhiên hòn đá Phong Quang đá qua đó không khéo đập trúng con sóc này.
Sóc trong game rất bình thường, nhưng sóc trắng lại không bình thường, người có hiểu biết đều nhìn ra đây là sóc bạc, có thể dùng để luyện chế dược liệu cực phẩm.
“Hắc hắc, xem ra vận khí của mình cũng không tệ lắm.”
Phong Quang nhanh chóng chạy tới, vừa vươn tay muốn nhặt con sóc nhỏtrên đất lên, nhưng nửa đường lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, có một bàn tay nhanh hơn cô nhặt lên con sóc bạc.
“Ê, tên này!” cô ngẩng đầu, trước mặt đang đứng một người chơi nam.
Hắn rất cao, thật sự gầy, một thân áo đen, dưới mũ lộ ra mộ nửa gương mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu phong phanh, nhưng hơi thở phát ra trên người biểu hiện hắn không có yếu ớt như vẻ ngoài của hắn vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.