Phong Quang không đoán được buổi tối lại có nhiều muỗi như vậy, cô không ngủ được lăn quan lộn lại, mà ngược lại Phương Nhã Nhã bên cạnh từ lâu đã hạnh phúc tiến vào giấc mộng, cô cắn răng nhìn mặt ngủ của Phương Nhã Nhã, vừa hận vừa hâm mộ ghen tị, tại sao muỗi lại không cắn cô ấy chứ!
Bên ngoài tiếng côn trùng lại kêu vang, sau nhiều lần trở mình, Phong Quang ngồi dậy, sụp đổ ôm đầu mình, cô quyết định đi ra ngoài hóng mát, cẩn thận tránh đụng phải Phương Nhã Nhã, đi ra lều trại, tối nay ánh trăng rất đẹp, nếu không phải tâm tình côđang phiền chán thì không chừng cô còn có tâm trạng mà thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp này.
Ngay khi cô vừa định nghĩ có nên gọi An Đồng đi ra hay không, một người từ lều trại cách vách đi ra, dáng người tuấn tú đường hoàng này không phải An Đồng thì là ai?
anh nhìn thấy Phong Quang, tươi cười như anh đã đoán được trước vậy, “Ngủ khôngđược à?”
“Em sắp bị muỗi cắn chết rồi.” Phong Quang đáng thương thong thả đi đến bên ngườianh cầu an ủi, cô giơ tay ra, “anh xem đi, chỗ này bị cắn hai vết, chỗ này một cái, chỗ này cũng có…”
trên đùi cô, trên tay, chỉ cần là chỗ da lộ ra ngoài không khí liền có mấy điểm hồng nhỏ có vẻ đáng chú ý, cô chỉ qua từng cái một, chỉ là muốn hắn đồng tình với cô.
An Đồng cũng không phụ lòng cô giả bộ đáng thương, đau lòng ôm cô, “Em chịu khổ rồi.”
“không phải khổ hay không.” cô trộm cười, thuận tiền đem đầu để lên ngực anh cọ mấy cái, “Sao anh lại ra đây? Có phải thằng nhóc Mục Thiên Trạch đó ngủ ngáy, ầm ỹ đến anh không?”
“không phải.” anh cười lắc đầu, “Thiên Trạch rất an tĩnh, không có ầm ỹ anh, anh đi ra vì đoán em sẽ ngủ không được.”
Phong Quang nháy mắt tò mò, “anh sao mà đoán được?”
“Cảm giác.”
cô sửa lại, “Là tâm ý tương thông.”
“Phải, chúng ta tâm ý tương thông.” anh nói theo lời cô, nhu tình mật ý trong giọnganh thế nào cũng không che giấu được.
Phong Quang vừa lòng, lười biếng tựa vào lòng anh, buồn rầu thở dài, “Nếu có thể ngủ cùng với anh thì tốt rồi.”
Trong mắt An Đồng không thể giấu được ý cười, “Mặc dù anh rất thích nghe em nói những lời này, nhưng cũng không thể khiến những người khác nghe thấy, nếu khôngem sẽ bị chê cười.”
“Nhưng em chính là muốn ngủ với anh.” cô chẳng biết xấu hổ, kỳ thực cô không phảikhông biết rụt rè, chỉ là nhìn thấy anh liền muốn làm nũng, nghĩ muốn có được cảm giác được anh nuông chiều.
Ngón tay An Đồng lướt qua má cô, đôi mắt tối đen như đêm tựa như có vòng xoáy, khiến người ta lâm vào trầm mê, “Chờ em trưởng thành, anh sẽ ngủ cùng em.”
âm thanh của anh, trầm ổn có lực.
Đây không phải như đùa giỡn bình thường với cô, mà là thông báo cho cô biết.
Trong lòng Phong Quang tiết tấu rối loạn, cô biết đây là ý gì, cho nên trong đầu cônhư là phóng lên từng đợt pháo hoa, không lặng xuống được, gương mặt của cô nóng lên.
An Đồng nhìn khuôn mặt của cô hồng đến kỳ cục, giữa lúc Phong Quang có thể đangngượng ngùng nên không nói gì, cô bỗng nhiên chôn đầu trong ngực anh, âm thanh rầu rĩ từ dưới truyền đến, “Còn có ba tháng, là đến sinh nhật của em.
Khí huyết An Đồng đột ngột dâng trào, nhịp tim của anh cũng rối loạn.
cô rụt rè ngẩng đầu, “anh đứng lâu như vậy… Chân có khó chịu hay không?”
Cho dù ngại ngùng không có mặt mũi nhìn người, nhưng cô vẫn quan tâm thân thểanh.
“không sao, anh đã tốt hơn rất nhiều.” Tay An Đồng nâng cằm cô lên, mắt híp lại thâm thúy, “Phong Quang, em có nhận một nụ hôn không?”
cô bị lạc trong giọng nói mà anh cố ý đè thấp, ngơ ngác lắc đầu.
An Đồng cười, anh cúi đầu đột ngột lấp kín môi cô, Phong Quang theo bản năng mở miệng, nụ hôn này không cho phép cô cự tuyệt, cô từ kinh ngạc chuyển thành quấn quýt cùng nhau, vì anh, cho dù cô thở phì phò, bắt đầu hít thở không thông, An Đồng cũng mốn quét sạch mọi không khí còn lại trong miệng cô.
Một cái hôn, ý loạn tình mê.