Máu Tôi Không Ngon Đâu

Chương 8: Tươi sáng




Thói quen sinh hoạt của Trương Khải Minh rất tốt, ngủ đúng giờ dậy đúng giờ, chưa có hôm nào ngừng tập thể dục buổi sáng. Tuy rằng hơi gầy quá, nhưng mấy năm gần đây cơ hồ chưa từng sinh bệnh.
Nhưng hôm sau sau khi đi làm về, sáu giờ sáng, hắn dưới tác động của đồng hồ sinh học giãy dụa tỉnh dậy. Hai mắt đau đến không mở ra được, cổ họng nóng như bốc hoả, chắc là sốt rồi.
Lâu không sinh bệnh đột nhiên bệnh ập tới, chính là lại càng nặng hơn so với bình thường. Trương Khải Minh biết mình hẳn là nên đứng dậy đi đến bệnh viện, hoặc không ít nhất cũng nên tìm ít thuốc uống, nếu không có thể sẽ lặng yên không tiếng động biến mất khỏi thế giới này. Giống như trên báo từng đưa tin, một bà lão sống một mình sau khi qua đời mấy tháng hàng xóm mới phát hiện, lúc ấy nửa khuôn mặt của bà đã bị con mèo bà nuôi ăn sạch sẽ.
Hắn tay chân vô lực giật giật, mới phát hiện trong ngực mình không phải là gối ôm mềm mại, mà là da thịt bóng loáng co dãn. Trương Khải Minh nhớ ra sự tồn tại của Trương Văn, trong lòng an tâm, ý thức liền chìm trong bóng tối.
Từ đêm qua Trương Văn đã phát hiện ra thay đổi trong cơ thể Trương Khải Minh, hắn hô hấp nặng nề, thân nhiệt tăng cao, còn không động đậy gì. Y muốn gọi Trương Khải Minh tỉnh dậy, muốn hôn lên trán hắn, muốn dùng pháp lực suốt đời đổi lấy bình an cả đời cho hắn. Nhưng khi Trương Văn nâng tay lên, trong đầu y hiện lên ánh mắt của Trương Khải Minh khi kết thúc chụp hình dành cho y.
Động vật có khả năng đọc hiểu biểu cảm mạnh hơn con người rất nhiều, cho nên y chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tư của Trương Khải Minh. Song cái liếc mắt lần này y lại nhìn thấy một ánh mắt quá phức tạp, phức tạp đến nỗi y không thể hiểu được.
Vì thế y hạ tay xuống, trong đêm tối thông qua làn da cảm nhận Trương Khải Minh, thân nhiệt hắn thay đổi, hô hấp phập phồng, thở ra ngày càng nhiều không khí đục ngầu. Y như rút tất cả suy nghĩ trong đầu ra ngoài, lạnh lùng nhìn Trương Khải Minh bệnh ngày càng nặng, thậm chí cảm thấy nếu như hắn chết có lẽ cũng không thể khiến y kích động.
Trong đêm tối, khi cả thế giới như mất đi sắc màu, sẽ chẳng còn gì có thể khuấy động cõi lòng được nữa.
Có những người khi yêu đến tột cùng, sẽ có xúc động muốn cùng người mình yêu đồng quy vu tận, đại để là sợ hãi mất đi. Dục vọng kiểm soát của Trương Văn rất mạnh, phát hiện Trương Khải Minh vượt khỏi phạm vi y có thể nắm trong lòng bàn tay, khiến y chợt nảy sinh ý niệm huỷ diệt.
Thẳng đến khi Trương Khải Minh tỉnh dậy, sự tin tưởng không lời và ỷ lại của hắn đã kéo lý trí của Trương Văn quay trở lại — y không muốn mất đi sắc màu này.
Trương Khải Minh lúc tỉnh lúc thức, hoảng hốt cảm giác có người đang lau người hạ nhiệt độ cho hắn, mát xa huyệt vị cho hắn, đút thuốc cho hắn uống. Trương Khải Minh an tâm tiếp nhận. Thậm chí ngẫu nhiên tỉnh lại, Trương Khải Minh còn vui sướng khi người gặp hoạ nghĩ, Trương Văn xứng đáng phải hầu hạ hắn như hầu hạ tổ tông thế này.
Lâu ngày không sinh bệnh, cớ sao lại tự nhiên đổ gục? Chính là vì thận hư hiểu không! Là do ai hại hả!
Trương Văn thảng thốt mơ thấy hình ảnh một huấn luyện viên quân sự cao cao, hắn bởi vì uống nước lã bị bệnh, được người kia chăm sóc. Ấy vậy mà cảm giác xao xuyến khi đó lại không thể nhớ ra, ngay cả khuôn mặt nhớ nhung suốt mười mấy năm cũng đã mơ hồ không rõ.
Anh hình như là một người dịu dàng, khi đó xã hội không bao dung đồng tính luyến ái như bây giờ, song anh không hề vì lời bày tỏ của hắn mà xa lánh hắn. Nhưng sau đó, khi lên đại học đã không còn liên lạc, chỉ có mình hắn bị vây trong kí ức.
Trương Khải Minh vốn tưởng rằng mình sẽ dính bệnh nhiều ngày, không ngờ đến chiều tối cùng ngày đã khỏi hẳn. Mà hắn dường như cũng đã đột nhiên nghĩ thông suốt, thậm chí lần đầu tiên chủ động ôm Trương Văn.
Trương Khải Minh vẫn không hiểu yêu là gì, nhưng nháy mắt khi ôm lấy y, hắn có thể cảm giác được rõ ràng rằng, hắn yêu Trương Văn.
Không làm tên nhu nhược không thể thoát khỏi quá khứ nữa, không sợ gặp thất bại đắng cay, yêu phải giữ lấy, phải trả giá.
Buông cái ôm, tay hai người còn vòng quanh hông đối phương. Trương Khải Minh hơi ngẩng đầu, hơi thở giao triền quấn quanh. Hắn hơi hé môi, nghiêm túc nói, “Cấm dục một tháng!”
Ít nhất cũng phải bổ thận lại cho hắn đã!
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
=============END==========
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Tác giả nói: “Thì ra nguyên nhân thực sự là vì quá cô đơn, không phải không tìm thấy tình yêu, mà là không thể thoát khỏi quá khứ, không phải tương lai quá ảm đạm, mà là quá khứ quá tốt đẹp, không phải không tin vào tình yêu, mà là không tin chính bản thân mình.”  (‘Bắc thành thiên nhai’ của Phi Thiên Dạ Tường – cảnh báo cho ai muốn đọc thử bộ này là nó có rất nhiều bom, à mà tác giả là nam đó ~).
Chính bộ này đã khiến tôi lại một lần nữa dấy lên tin tưởng đối với tình yêu!! Kết cục tôi cũng muốn nói ý này, nhưng viết không tốt!
Vốn muốn viết một bộ không khí thoải mái vui vẻ tràn ngập ánh sáng từ đâu tới đuôi, nhưng sâu trong nội tâm tôi vẫn có chút âm u, thế là nó lại lệch lạc thành như thế!!!
QAQ
Giờ bù lại, phần thịt thà sẽ có, phản công sẽ thất bại, phiên ngoại sẽ cố gắng thoải mái vui vẻ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.