Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 83: Đốt Kinh





Sở Trạm mới vừa đẩy ra đại môn của U Ảnh các, chó con đi theo bên người liền nhanh trước một bước nhảy vào, may mà ngạch cửa của U Ảnh các rất thấp, nếu không tiểu gia hoả kia không thể nhảy qua rồi.
Từ sau khi Sở Trạm đăng cơ, tuy thị vệ vẫn còn ở bên ngoài U Ảnh các, bất quá hiển nhiên đã đổi thành một nhóm người khác.
Những thị vệ trông coi lãnh cung trước đây đều bị tống cổ đến nơi khác, hiện tại thủ vệ ở nơi này nguyên lai là những người từng canh gác ở Phượng Nghi cung.
Bọn họ đương nhiên sẽ không gò bó hành động của Diệp Tư Vũ, chỉ là nơi này quạnh quẽ hơn Phượng Nghi cung, cho nên Diệp Tư Vũ mới không có tâm trạng ra ngoài đi dạo.
Vì lý do an toàn, nên cũng không rút thị vệ canh gác U Ảnh các về, do đó mỗi lần đi vào, Sở Trạm luôn muốn giữ hình tượng bản thân, bày ra bộ mặt nghiêm trang.
Hôm nay đương nhiên không ngoại lệ, nàng đẩy ra đại môn cho chó vào, mới trầm ổn bước vào, bất quá chờ cửa đóng, cả người Sở Trạm liền thả lỏng.
Trước tiên nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Diệp Tư Vũ đâu, bất quá gần đâu thời gian Diệp Tư Vũ chép kinh càng ngày càng ít, dựa theo thói quen gần đây mà nói, nàng hẳn là không ở trong phòng.
Đoán vậy, Sở Trạm cũng không vội vã vào phòng tìm Diệp Tư Vũ, ngược lại đi tìm trong sân.
Diệp Tư Vũ một thân bạch y kỳ thật rất dễ thấy.
Sở Trạm mới vừa đi hai bước, bước qua một cây Tùng nửa sống nửa chết, liền thấy Diệp Tư Vũ ở cách đó không xa.
Lúc này Diệp Tư Vũ đang ngồi xổm ở một khoảng đất trống, bên cạnh nàng đặt vài chồng giấy cao vài thước, Sở Trạm từ xa nhìn lại có thể thấy được trên những chồng giấy chỉnh tề đều có chữ viết ngay ngắn.
Vừa nghĩ, nàng liền đoán được, mấy chồng giấy có số lượng kinh người kia, đại khái chính là kinh thư Diệp Tư Vũ chép từ đầu đến nay.
Mỗi lần đến, Sở Trạm đều thấy Diệp Tư Vũ đang chép kinh, nhưng nàng chỉ thấy được Diệp Tư Vũ không ngừng chép kinh mà thôi.
Hôm nay nhìn đến thành quả kinh người, Sở Trạm lại không khỏi bắt đầu đau lòng.
Nàng vẫn luôn biết trong lòng Diệp Tư Vũ rối rắm, cũng biết nàng dựa vào việc chép kinh để bình tĩnh tâm trạng, nhưng nàng không biết Diệp Tư Vũ lại chép nhiều như vậy.
Xem tình hình này, lúc trước nàng căn bản chính là liều mạng, nhiều kinh như vậy, đừng nói là chép, xem thôi Sở Trạm cũng thấy doạ người.
Lúc này đang đưa lưng về phía Sở Trạm, nàng ngồi xổm trên đất, trước mặt đặt một cái bồn lớn bằng đồng.

Thở dài nhìn mấy chồng kinh Phật chất cao bên cạnh, Diệp Tư Vũ một tay cầm mồi lửa, một tay lấy vài tờ tới, lại cẩn thận nhìn, rốt cuộc đánh lửa, đốt mấy tờ giấy kia.
Ngọn lửa nho nhỏ màu đỏ dần dần cắn nuốt giấy trong tay, chữ viết thanh tú xinh đẹp bên trên dần dần biết mất, giấy Tuyên thành màu trắng chậm rãi cuốn lại, sau đó biến thành màu đen của tro tàn.
Chờ một trang giấy đốt gần hết, Diệp Tư Vũ ném nó vào bồn, dừng một chút, sau đó lại cầm hai trang bỏ vào.
Ngọn lửa nho nhỏ dần dần lớn mạnh, theo động tác ném kinh không ngừng vào trong của Diệp Tư Vũ, sức lửa càng mạnh hơn.
Một làn khói xám trắng nhẹ nhàng dâng lên, gió thổi qua, thế nhưng hướng về phía Diệp Tư Vũ, nàng không kịp phòng bị lập tức bị khói hung đỏ cả hốc mắt.
Nhịn không được đứng dậy tránh đi, trong mũi tràn ngập mùi vị giấy bị đốt.
Diệp Tư Vũ thoáng thay đổi vị trí khác, lại vẫn đưa lưng về phía Sở Trạm, cho nên nàng không phát hiện được hôm nay Sở Trạm đến sớm.
Thấy khói không bị thổi về phía mình, Diệp Tư Vũ lại ngồi xổm xuống, sau đó tiếp tục bỏ kinh vào trong.
Những kinh Phật nàng cực khổ viết từng nét, bị ngọn lửa cắn nuốt dễ như trở bàn tay.
Không biết khi nào hướng gió lại đổi, thổi đúng vào vị trí Diệp Tư Vũ vừa chuyển đến.
Mùi khói nồng đậm truyền đến, vừa khiến người bị sặc lại vừa ảnh hưởng đôi mắt, bất quá lúc này Diệp Tư Vũ cũng không tiếp tục tránh.
Nàng tuý ý làn khói kia quấn quanh chính mình, đôi mắt không biết vì bị khói lửa mịt mù hay là vì nhớ tới người nhà mà bắt đầu phiếm hồng, sau đó liền hoá thành từng giọt nước mắt rơi xuống.
Một bên khóc, một bên không ngừng thả thêm giấy vào chậu, khiến ngọn lửa càng mạnh hơn.
Chẳng bao lâu, hai mắt Diệp Tư Vũ đã giàn giụa nước mắt nhìn không rõ phía trước, chỉ là trong lòng của nàng vẫn còn khó chịu, bị khói hung sặc cũng không động đậy, chỉ là phát tiết bằng cách âm thầm khóc thôi.
Không biết khi nào bên cạnh xuất hiện âm thanh, dường như có vật gì đó đang cọ chân nàng.
Diệp Tư Vũ sửng sốt một chút, ngay sau đó mở đôi mắt đẫm lệ nhìn xem, liền thấy một cục bông nho nhỏ màu trắng đang nhảy nhót bên cạnh.
Diệp Tư Vũ bị doạ sợ, vội vàng lùi về sau vài bước, xém chút đã té ngã, may mắn được người đã sớm đến sau lưng nàng là Sở Trạm đỡ được, sau khi trấn định nhìn lại mới phát hiện, cái cục bông nho nhỏ màu trắng dường như là một con chó con, lúc này đang mở to đôi mắt đen tròn, vô tội nhìn nàng.

Sở Trạm nhìn thấy chuyện trước đó, trong lòng âm thầm nghĩ phần lễ vật này của mình mang đến không đúng dịp rồi.
Bất quá hiện tại Diệp Tư Vũ đã thấy được, nàng đành phải thừa dịp Diệp Tư Vũ đang đánh giá tiểu gia hoả kia nói trước, "Thích không? Tặng cho ngươi.
Bất quá không nghĩ lại trùng hợp...!Nhận lấy nó đi, tiểu gia hoả này rất đáng yêu."
Nghe được thanh âm của Sở Trạm, Diệp Tư Vũ quả nhiên thả lỏng rất nhiều.
Vừa rồi nàng đốt những kinh Phật kia, bất quá cũng chỉ vì muốn thiêu huỷ phần chấp niệm cuối cùng trong lòng, cho nên tuy nàng khóc vô cùng thương tâm, nhưng lúc này đáy lòng của nàng đã buông thả rất nhiều.
Phần tức giận mà Sở Trạm vô tội nhận lấy cũng đã gần như biết mất hoàn toàn.
Khóc một hồi, tựa hồ hao phí không ít thể lực, vừa rồi còn bị hoảng sợ vô cớ, lúc này dựa vào lòng ngực người thân cận nhất, Diệp Tư Vũ đột nhiên không muốn làm gì nữa.
Cho nên nàng không rời khỏi cái ôm của Sở Trạm, duy trì tư thế dựa vào lòng Sở Trạm như cũ, một lát sau mới nhẹ giọng nói, "Cảm ơn.
Cùng ta đốt hết tất cả kinh Phật này được không?"
Sở Trạm nhìn Diệp Tư Vũ, lại nhìn xem mấy chồng kinh Phật cao ngất trên đất cùng chậu than đang dần lụi tàn, trong lòng cũng hiểu được suy nghĩ của Diệp Tư Vũ mấy phần.
Có chút tiếc thương nữ tử trong lòng kia, nàng gật gật đầu nói, "Được."
***********************************************
Mấy chồng kinh Phật cao cao, Sở Trạm và Diệp Tư Vũ lại vô cùng hiểu ý nhau đốt từng trang từng trang một, vì vậy cả hai thiêu chừng hơn một canh giờ mới rốt cuộc thiêu hết số kinh Phật kia.
Lúc một làn khói cuối cùng biến mất, Diệp Tư Vũ đứng dậy nhìn chậu than dư lại một đống tro tàn, không khỏi lộ ra một chút ý cười.
Sở Trạm lúc này đã đứng phía sau Diệp Tư Vũ, liếc mắt thấy được khoé miệng này hơi cong lên, trong lòng không khỏi vui vẻ theo.
Nhẹ nhàng duỗi tay ôm eo Diệp Tư Vũ, Sở Trạm nhẹ giọng nói, "Lúc này đây, ngươi có thể buông xuống những chuyện đã qua sao? Vẫn là câu nói kia, tuy chúng ta không thể xem những chuyện trước đây như chưa từng xảy ra, nhưng đừng để những chuyện ấy ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai của chúng ta có được không?"
Thở dài một hơi, Diệp Tư Vũ nâng lên khoé môi cười nhạt một tiếng, "Kỳ thật ta đã sớm hiểu ra, trước đây cũng chỉ là giận cá chém thớt với ngươi mà thôi.

Cũng may ta gặp được ngươi, chỉ có ngươi mới bằng lòng bao dung ta như vậy, nếu như là những người khác, chỉ sợ đã sớm chịu không nổi rồi."
Nghe ngữ khí của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm rốt cuộc xác định đã hoàn toàn qua cơn mưa trời lại sáng.
Tâm trạng áp lực hồi lâu cuối cùng được thả lỏng, nàng không ngừng nở nụ cười, có chút làm càn cọ cọ đầu vào cổ Diệp Tư Vũ, nói, "Vũ tốt như vậy, nếu có người chịu không nổi, là do người đó không biết ngươi tốt.
Nhiều năm trôi qua như thế, ta cũng từng tuỳ hứng, vẫn luôn là ngươi bao dung ta, hiện tại chỉ ngẫu nhiên đổi ngược lại, ta làm sao dễ dàng từ bỏ chứ?"
Sở Trạm nhẹ nhàng nói, nhưng Diệp Tư Vũ hiện tại đã hoàn toàn bình tĩnh sao lại không biết được thời gian này nàng mỗi ngày khổ sở bao nhiêu, nhưng ngoài việc quay lại ôm cái người khiến nàng đau lòng này ra, cũng không biết làm gì khác.
Cảm giác được Diệp Tư Vũ lại rối rắm trong lòng, Sở Trạm lại không thấp thỏm bất an như trước.
Nàng không nghĩ đến Diệp Tư Vũ vì sao lại rối rắm, mà nhớ tới chó con đã chạy mệt, đang nhàm chán tựa vào một bên ngủ.
Nàng vỗ vỗ lưng Diệp Tư Vũ trấn an, chờ đến khi Diệp Tư Vũ thả lỏng mới buông ra nàng, đi đến một bên bế lên tiểu cẩu ngủ đến vẻ mặt mơ hồ, nói, "Đây là ta bảo Ly Ca tìm về.
Nếu ngươi vẫn luôn không muốn dọn ra ngoài, U Ảnh các này lại không có gì để ngươi tiêu khiển, có nó cùng ngươi cũng không đến nổi nhàm chán."
Diệp Tư Vũ nhìn tiểu gia hoả đang mơ mơ màng màng kia, lại nhìn nhìn Sở Trạm đang ôm chó, vươn tay sờ sờ đầu của nó.
Con chó con này dường như trời sinh chính là thích tỏ ra dễ thương, rõ ràng đã ngủ đến không biết trời đất bị Sở Trạm ôm trong tay rồi, lại vẫn cọ tay Diệp Tư Vũ, chờ khi chạm được nàng, liền mở to mắt tội nghiệp nhìn nàng.
Không giống Sở Trạm tập võ từ nhỏ, săn thú đến độ động vật không ưa, Diệp Tư Vũ giống như đại đa số nữ nhân khác, luôn thiên vị những tiểu động vật nho nhỏ đáng yêu.
Thấy thế không khỏi cười nói, "Quả nhiên là một vật nhỏ đáng yêu.
Trạm nhi đặt tên cho nó chưa?"
Sở Trạm thả chó con đã tỉnh xuống đất, thấy nó nâng chân nhỏ chạy về phía Diệp Tư Vũ, lắc đầu nói, "Chưa.
Hôm nay Ly Ca mới vừa mang tới, ta thấy nó ngoan ngoãn, tính tình dịu ngoan, liền nghĩ nhanh chóng tặng cho ngươi."
Xem ra Diệp Tư Vũ rất thích vật nhỏ này.
Nó vừa chạy tới liền đụng trúng nàng, khiến cho vái dài trắng như tuyết xuất hiện mấy vết bẩn, tuy nhiên Diệp Tư Vũ cũng không tức giận, ngược lại cười tủm tỉm ôm nó lên.
Cọ cọ gương mặt vào mớ lông trắng xoá kia, lông mềm mại mang đến cảm giác cực kỳ tốt, nàng không chút suy nghĩ liền nói, "Vậy không bằng ngươi hiện tại nghĩ một cái tên đi."
"A?!" Sở Trạm nghe vậy ngẩn ra, nhịn không được kinh ngạc ra tiếng.
Chuyện đặt tên này, dù chỉ là cho một con chó, Sở Trạm cũng cảm thấy rất khó.

Để nàng lãnh binh đánh giặc hay xử lý triều chính thì được, đặt tên này nọ nàng căn bản không biết.
Vừa mới vui vẻ khi Diệp Tư Vũ thích lễ vật nàng tặng, lúc này không khỏi bắt đầu đau đầu.
Diệp Tư Vũ đại khái cũng biết tính tình Sở Trạm, nghe vạy cười liếc nàng một cái nói, "Thế nào, không vui? Tặng lễ vật cần phải trọn vẹn, chó con đã mang đến đây, người còn thiếu một cái tên thôi."
Nghe xong, mặt Sở Trạm không khỏi nhăn nhó, trong lòng thầm nghĩ hẳn nên để Ly Ca đặt tên luôn cho rồi.
Bất quá lúc này tránh không thoát, nàng nhìn nhìn chó, lại nhìn nhìn người, liền thấy một người một chó đều mở to đôi mắt đen bóng nhìn mình, trong lòng không khỏi nhăn nhó.
Suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ được cái tên nào hay, Sở Trạm bực bội duỗi tay gãi đầu, lại thấy Diệp Tư Vũ không có ý buông tha mình chút nào, ngược lại trong mắt tràn đầy ý cười nhìn chằm chằm nàng.
Diệp Tư Vũ càng nhìn, nàng càng khẩn trương, mà càng khẩn trương thì càng không suy nghĩ được.
Nhìn nhìn con chó lần nữa, cả người tuyết trắng không có một sợi lông khác mào, nghẹn nửa ngày, mới toát ra một câu, "Vậy kêu nó Tiểu Bạch đi."
Đợi nửa ngày lại nghe cái tên như vậy, ánh mắt Diệp Tư Vũ vốn đang nhàn nhạt ý cười tức khắc tràn ngập vui vẻ.
Khoé môi nhịn không được nhẹ nhàng nâng lên, cong thành một độ cung, Diệp Tư Vũ trêu chọc, "Suy nghĩ lâu như vậy, ta còn tưởng rằng bệ hạ có thể nghĩ đến cái tên long trời lở đất vang dội bốn phương chứ, kết quả lại kêu Tiểu Bạch a."
Bị Diệp Tư Vũ trêu chọc, tai Sở Trạm liền đỏ.
Lãnh binh đánh trận là thế mạnh của nàng, không khỏi bàn cãi, nhưng đặt tên thì nàng mù tịt.
Vất vả lắm mới nghẹn ra được một cái tên lại bị Diệp Tư Vũ cười cợt, Sở Trạm vô cùng xấu hổ.
Bất quá đã nói rồi, nàng cũng đành cắn răng mặt dày gân cổ lên nói tiếp, "Tiểu Bạch thì sao? Tên này dễ hình dung, thật tốt a.
Ngươi xem lông của nó kìa, chẳng lẽ lớn lên còn chưa đủ trắng sao?"
Diệp Tư Vũ cũng không muốn so đo với nàng, vẫn đầy mặt ý cười, nhìn Sở Trạm đến độ Sở Trạm nói dứt câu liền không khỏi sững sốt.
Diệp Tư Vũ cũng không thu lại ý cười, vui vẻ nói, "Được được được, Trạm nhi nói tốt chính là tốt." Nói rồi nâng chó con trong lòng lên lắc lắc nó, "Tiểu Bạch, ngươi không chê tên này đúng không a."
"...." Không chê sao? Rõ ràng chính là ghét bỏ thì có.
Lời của tác giả: Hỏi mọi người một chút, nếu qua ba chương nữa, dùng cách không đàng hoàn cưa đổ mẫu hậu, như vậy có được không hả?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.