Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 70: Giết Cha





Lời của Lý Bảo Khánh lần thứ hai thức tỉnh Sở Trạm, nàng đột nhiên ý thức được sự tồn tại cùng dây dưa của mình khiến Diệp Tư Vũ gặp bao nhiêu nguy hiểm.
Vì vậy, Sở Trạm không dám đi U Ảnh các nữa, chỉ là không ngừng căn dặn người mang đồ đến, nhớ đến Diệp Tư Vũ chép kinh, còn đặc biệt cho người mang thêm giấy, bút và nến qua đó.
Diệp Tư Vũ đương nhiên nhìn thấy những việc mà Sở Trạm làm, chỉ là nội tâm của nàng vẫn rối rắm vô cùng, cho nên đơn giản không đáp lại.
Cứ như vậy nửa tháng nhanh chóng trôi qua.
Vây cánh của Nhạc Vương và bộ hạ của Diệp gia trong triều mấy ngày nay đã bị thanh trừ gần hết, thế lực của Ngô Vương cũng bị chèn ép cực lực, có thể nói hiện tại trong triều là thiên hạ của Tấn Vương.
Tình trạng của Sở Hoàng bây giờ như vậy, nói không chừng một ngày nào đó hắn đi rồi, đến phiên Tấn Vương thượng vị.
Sở Hoàng mỗi ngày nghe nhóm ám vệ báo cáo, trong lòng kỳ thực vui mừng.
Năng lực của Sở Trạm còn tốt hơn sức tưởng tượng của hắn, dưới tình huống hắn không giúp đỡ bao nhiêu, nàng chỉ dùng nửa tháng đã thu phục hơn phân nửa thế lực trong triều, điều này chứng minh chỉ cần nàng muốn, ở trong triều nàng chính là như cá gặp nước.
Thái y đã nói với hắn, thân thể của hắn chỉ có thể chống cự tối đa hơn mười ngày.
Cho đến nay, Sở Hoàng vẫn lo khi hắn đi rồi một quốc gia to lớn như Sở quốc không có người kế thừa sẽ phát sinh biến cố.
Chỉ sợ Tề quốc và Việt quốc đã có hành động, tuy rằng trước đó sứ giả hai nước đã bị hắn lừa, nhưng tin tức hiện tại khẳng định giấu không được.
Việc duy nhất khiến Sở Hoàng vui mừng chính là triều cục hôm nay rốt cuộc đã ổn định, không có loạn trong, giặc ngoài có thể giải quyết dễ dàng hơn.
Suy nghĩ kỹ càng xong, Sở Hoàng cho người tìm Sở Trạm.
Lúc Sở Trạm đến Long Đằng điện, hiếm khi thấy được Sở Hoàng không nằm trên long tháp, mà đang ngồi tựa vào thành giường.
Sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như cũ thậm chí hơi xám, không ngừng ho khan dữ dội.

Sở Trạm thấy vậy thì không khỏi nhăn mày, không biết Sở Hoàng gọi nàng đến đây lúc này để làm gì.
Rất kỳ quái, lúc Sở Trạm đến, Sở Hoàng liền chủ động cho mọi người lui xuống.
Tuy rằng thắc mắc trong lòng càng ngày càng lớn nhưng Sở Trạm vẫn thành thành thật thật quỳ xuống hành lễ, một lúc lâu cũng không thấy Sở Hoàng cho đứng dậy.
Một lát, Sở Hoàng rốt cục mở miệng, thế nhưng lại hỏi một vấn đề Sở Trạm không biết nên trả lời như thế nào.
Bởi vì vẫn không ngừng ho khan mà thanh âm đột ngột lớn hơn, "Hoàng nhi, ngôi vị Hoàng đế của trẫm, ngươi có muốn không?"
Sở Trạm sửng sốt một chút, cúi đầu không dám trả lời.
Kỳ thực Sở Hoàng là một người đa nghi, huống chi hắn hiện tại đã bệnh tình nguy kịch, vạn nhất lúc này lòng phòng bị của hắn nặng hơn, dùng vấn đề như vậy thử nàng, Sở Trạm không biết hắn muốn loại đáp án nào.
Sở Trạm phản ứng như vậy cũng không ngoài dự liệu của Sở Hoàng.
Cho nên, hắn cũng không nổi giận, chỉ trầm mặc một hồi lại nói, "Hoàng nhi, nói thật với trẫm."
Lúc này ngữ khí của Sở Hoàng nặng hơn rất nhiều, thậm chí mang theo chút bức bách.
Sở Trạm không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đã thấy đôi mắt vốn đục ngầu của Sở Hoàng đã nhiễm một tầng uy nghiêm nhìn mình, ánh mắt không chút tuỳ tiện nào.
Một lần nữa cúi thấp đầu, nội tâm tràn ngập bối rối, do dự một lúc sau Sở Trạm vẫn cắn răng quyết định đánh một canh bạc.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt Sở Hoàng, kiên định nói, "Muốn.
Nhi thần muốn ngôi vị Hoàng đế!"
Sở Trạm nói xong, thâm âm vững vàng có lực, Sở Hoàng nghe xong chỉ cười.
Dáng cười ôn hoà hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt trắng bệch, một lúc sau, Sở Hoàng mang ra cái hộp gỗ tinh xảo đặt ở đầu giường.
Sức khoẻ của hắn đã bị ốm đau bệnh tật cướp đoạt không còn gì, một cái hộp không tính là nặng vậy mà hắn cầm cũng không nổi, lúc đưa cho Sở Trạm thì tay cũng run rẩy.

Sở Trạm thấy vậy vội vã vươn hai tay nhận lấy hộp gỗ, sau đó không đợi nàng hỏi, Sở Hoàng liền ho khan nói, "Ngươi mở hộp ra đi."
Sở Trạm không chút ngần ngại mở nắp hộp.
Bên trong cái hộp không lớn là một đạo chiếu thư màu vàng, lúc thấy thứ này Sở Trạm liền đoán được đó là gì.
Nàng ngẩn người nhìn chiếu thư kia, thế nhưng lại không có gì gọi là vui mừng, bộ dáng điềm tỉnh kia khiến Sở Hoàng vừa hài lòng vừa thất vọng.
Thấy Sở Trạm ngẩng đầu nhìn về phía mình, Sở Hoàng ho khan chỉ chiếu thư nói, "Mở ra xem."
Sở Trạm nghe lời lấy chiếu thư ra khỏi hộp, sau đó mở ra trước mặt Sở Hoàng.
Nội dung tự nhiên cũng không ngoài dự liệu của Sở Trạm, chính là phong nàng làm Thái tử, là một chiếu thư cho nàng cơ hội danh chính ngôn thuận ngồi lên đại bảo.
Bất quả Sở trạm hiểu rõ, nếu Sở Hoàng không trực tiếp tuyên hạ ý chỉ, trái lại cho nàng xem trước, nhất định là có chuyện muốn nói.
Sở Hoàng thoả mãn nhìn bộ dáng điềm tỉnh của Sở Trạm, lần đầu tiên cảm thấy Hoàng hậu họ Diệp kia kỳ thực không tệ, chí ít dưới sự ảnh hưởng của nàng, tính tình Sở Trạm bình tĩnh giống nàng.
Sức khoẻ Sở Hoàng ngày càng suy yếu ho khan không ngừng, cho nên Sở Trạm cầm chiếu thư hỏi trước, "Phụ hoàng cho nhi thần xem cái này là có chuyện muốn nhi thần làm sao?"
Nói chuyện với người thông minh luôn luôn dễ dàng.
Sở Hoàng hơi híp mắt, tuy sắc mặt vẫn ảm đạm như người chết nhưng uy nghiêm vẫn không giảm chút nào, "Hoàng nhi à, ngươi biết không? Hoàng đế là người cô độc nhất thế giới này, đồng thời hắn cũng là người tàn nhẫn nhất."
Sở Trạm cũng híp mắt, không khác gì động tác của Sở Hoàng vừa rồi, bất quá nàng vẫn chưa nói gì, ngoan ngoãn quỳ bên cạnh như cũ, chờ nghe Sở Hoàng nói tiếp.
Quả nhiên, Sở Hoàng thấy phản ứng của nàng liền cười nói, "Diệp gia không phải kẻ địch duy nhất cuộc đời trẫm, nhưng hắn là kẻ địch đấu với trẫm suốt đời.
Hôm nay Diệp gia bị diệt, bởi do trẫm cũng bởi do ngươi.
Thế nhưng hiện tại Diệp gia vẫn còn một người, một người mà ngươi quan tâm nhất, cũng là người có thể thương tổn ngươi nhất."
Nghe thấy thế, Sở Trạm âm thầm giật mình, đại khái đã đoán được suy nghĩ của Sở Hoàng.
Sắc mặt của nàng nháy mắt chuyển trắng, ngẩng đầu giống như không thể tin được nhìn Sở Hoàng, Sở Hoàng thế nhưng không có ý định buông tha nàng, "Nàng vốn là người không mấy quan trọng, nhưng bởi vì ngươi quan tâm nàng, do đó nàng trở thành người vô cùng quan trọng không gì sánh được.
Vì thiên hạ Sở quốc, nàng, không thể lưu lại."
Hôm nay Sở Hoàng giống như hồi quang phản chiếu, tinh thần còn tốt hơn thường ngày rất nhiều, hắn nói ra một câu vừa rõ ràng vừa có lực, ngữ khí ra lệnh kia khiến Sở Trạm không thể bỏ mặc.
Sở Hoàng, đế vương của quốc gia này, phụ thân của nàng, rốt cục mở miệng muốn diệt trừ mẫu hậu của nàng.
Lời hắn nói ra như đinh đóng cột, hoàn toàn không thể rút lại, ánh mắt sáng quắc kia nói cho nàng biết: nếu nàng muốn ngôi vị Hoàng đế, nhất định phải dùng sinh mạng của mẫu hậu nàng đến làm vật trao đổi.
Quả nhiên vẫn là mình hại nàng sao? Sở Trạm không khỏi suy nghĩ.
Giờ phút này nàng không nghĩ đến ngôi vị Hoàng đế hay gì khác, nàng chỉ suy nghĩ một điều: Hoàng đế muốn Diệp Tư Vũ chết.
Có một câu nói rất đúng, quân muốn thần tử thần phải tử, nếu Sở Hoàng có ý định này, như vậy vô luận nàng có động thủ hay không, chỉ sợ mẫu hậu đều không thể thoát khỏi cái chết.
Vô lực ngồi xổm trên mặt đất, giống như toàn bộ khí lực nháy mắt bị rút sạch, ánh mắt Sở Trạm dại ra, chằm chằm nhìn Sở Hoàng trên long tháp mà không biết nên làm thế nào cho phải.
Tình huống hiện tại cũng không ngoài dự liệu của Sở Hoàng, sắc mặt hắn vẫn vừa trắng vừa xám như cũ, ánh mắt bức người nhìn Sở Trạm.
Ánh mắt kia chính là thuộc về một đế vương thực sự, tất cả là khẳng định cùng mệnh lệnh, không có chút nhường nhịn hay cứu vãn.
Sở Trạm cúi đầu không dám tiếp tục nhìn.
Trong đầu nàng loạn thành một đoàn, dần dần gom nhặt lại thành một câu duy nhất: Hoàng đế muốn giết mẫu hậu, không ai có thể cãi lại mệnh lệnh của hắn.
Nhận ra được điều này khiến Sở Trạm có chút tuyệt vọng.
Nàng thà kháng chỉ cũng sẽ không động đến mẫu hậu dù chỉ một chút, nhưng ngoại trừ nàng, Sở Hoàng cũng có thể dễ dàng phái người khác đi giết Diệp Tư Vũ.
Nhất thời Sở Trạm mới hoàn toàn ý thức được, quyền lực, là thứ đáng sợ đến cỡ nào, cho dù nàng phấn đấu nhiều năm như vậy, nhưng cũng vẫn kém xa một câu nói của Hoàng đế.
Hoảng hốt ngẩng đầu, chống lại ánh mắt sáng quắc đang nhìn nàng chằm chằm, một ý nghĩ đáng sợ đột ngột xuất hiện trong đầu nàng.
Sắc mặt Sở Trạm nhợt nhạt, liều mạng đè xuống ý nghĩ kia, chỉ là ý niệm kia như có sức hút chết người, khiến nàng gặp phải nguy hiểm cũng không nguyện ý buông tha dễ dàng-nếu Hoàng đế mở miệng ra khiến nàng giết mẫu hậu, vậy, không để hắn nói ra câu nói kia đi.
Giết cha, sát quân!

Lảo đảo đứng lên, Sở Trạm cúi đầu không nói một lời, bởi vì cúi đầu nên biểu cảm trên mặt cũng bị che đi, không có cách nào nhìn ra được chút gì từ gương mặt nàng.
Sở Hoàng nhìn chằm chằm động tác của Sở Trạm, nhìn nàng đứng dậy, nhìn cả người nàng tản ra khí thế tối tăm.
Làm một Hoàng đế, làm một Hoàng đế đã trải qua vô số sống gió, Sở Hoàng đương nhiên biết tình huống kỳ lạ, thế nhưng hắn vẫn im lặng nhìn hành động của Sở Trạm, chỉ đơn giản nhìn.
Rốt cuộc vẫn là một thiếu niên, dù có bình tĩnh thế nào, cũng không thể mãi mãi bình tĩnh xử lý mọi chuyện được.
Một ý niệm đáng sợ đột ngột xuất hiện trong đầu khiến Sở Trạm làm ra một hành động khủng khiếp, nàng cúi đầu yên lặng đứng trong chốc lát, sau đó đột nhiên di chuyển.
Trước khi Sở Hoàng có thể phản ứng lại, Sở Trạm bất ngờ bùng nổ, một bước đã đến chắn trước người Sở Hoàng, sau đó tiện tay nắm lấy cái chăn màu vàng trên giường đè lên mặt Sở Hoàng.
Sau đó, ra sức đè xuống, dùng toàn bộ sức lực đặt trên cơ thể đang vô thức giãy giụa kia, lực tay hoàn toàn dùng để che lấy miệng và mũi.
Cho dù là người sắp chết thì sức lực cũng rất nhiều, âm thanh "um um" dưới chăn cũng chưa lúc nào dừng lại.
Thế nhưng giờ phút này hai mắt Sở Trạm đỏ lên, đại não trống rỗng, hoàn toàn không còn suy nghĩ, vô thức cố dùng lực.
Gắt gao che lấy, không để lại một khe hở, không để lại đường sống.
Dần dần, lực giãy giụa yếu đi, thời gian còn ngắn hơn so với lúc cọ xát với kẻ địch trên chiến trường.
Người vốn đã bệnh tình nguy kịch, bản năng cầu sinh khiến hắn không ngừng giãy giụa, nhưng sự sống trong người hắn lại cạn kiệt nhanh hơn người bình thường.
Thân thể bên dưới chăn đã không còn cử động, cứng ngắc nằm một chỗ không nhúc nhích.
Sở Trạm thế nhưng vẫn chưa phục hồi tinh thần, còn gắt gao nắm chăn, vô cùng chặt, dù là một khe hở cũng không để lại.
Cũng không biết qua bao lâu, dường như lí trí nháy mắt quay trở lại.
Sở Trạm chớp chớp mắt, nhìn bàn tay đang nắm chặt chăn, hoảng hốt nhận ra bản thân vừa làm gì, cực kỳ sợ hãi rơi từ trên giường xuống đất.
Cả người run rẩy, thật lâu cũng chưa lấy lại bình tĩnh.
Suy nghĩ của tác giả: Hoàng đế biết bản thân sống không được bao lâu, đây là lần cuối cùng hắn thử Sở Trạm.
P.S: Đừng tưởng Sở Trạm vô hại, người này nếu đã ác thì không còn là người nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.