Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 27: Mới Quen





Quy định của Sở kinh là cấm đi lại vào ban đêm, cho nên trời vừa tối thì mọi người thường chạy nhanh về nhà, không muốn ở trên đường để gặp phiền phức.
Hôm nay sắc trời đã tối, Sở Trạm cũng không định hồi cung.
Lúc này cửa cung sớm đã đóng, nếu hồi cung sợ rằng kinh động đến Sở Hoàng, đến lúc đó cũng khó giải thích.
Không bằng đơn giản tìm một cái khách điếm bên ngoài ở một đêm, sáng mai chỉ cần lâm triều đúng giờ, Sở Hoàng cũng sẽ không hỏi đến.
Ngay lúc Sở Trạm cùng Ly Ca tính tìm một khách điếm gần hoàng cung thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng động ầm ĩ, thu hút sự chú ý của hai người.
Vốn là người không thích nhiều chuyện, nhưng Sở Trạm vẫn có chút hiếu kỳ, rốt cục vẫn đi qua nhìn một chút.
Một lão phụ nhân*(người phụ nữ có tuổi, bà lão) ngã xuống đất, khóc không thành tiếng, chưa đầy nửa khắc người xem náo nhiệt đã vây xung quanh thành một vòng.
Sở Trạm chớp mắt, theo bản năng muốn đi nâng lại nghe những người bên cạnh thấp giọng nghị luận, "Phụ nhân này thật đáng thương, lại gả cho một con ma cờ bạc như vậy.
Hiện tại nữ nhi như hoa như ngọc cũng bị mang đi gán nợ, một già một trẻ này sống qua ngày như thế nào đây."
Phụ nhân này dường như không phải vô ý té ngã mà là có ẩn tình khác, nghe xong Sở Trạm cũng dừng bước.
Mà xung quanh cũng có người đi đỡ phụ nhân kia.
Nàng cau mày quét mắt nhìn những người xung quanh, sau đó hỏi, "Nữ nhi của lão nhân gia bị người nào mang đi? Lại mang đi đâu?"
Hiển nhiên, người hiếm hoi xuất cung như Sở Trạm cũng không hiểu con ma cờ bạc là ý gì, đương nhiên nàng cũng không biết người của đổ phường* (nơi đánh bạc) đến bắt người gán nợ, mà những cô gái này hầu hết đều được bán cho thanh lâu.

Đến một vấn đề bình thường như vậy cũng hỏi, người bị hỏi đang chuẩn bị mắng, vừa quay đầu đã thấy một vị công tử khí độ bất phàm.
Trong lòng cố kỵ đụng chạm đến người trước mặt là con cái vương công quý tộc nào đó nên những lời mỉa mai đã đến bên miệng liền trở thành những lời giải thích thành thật, "Để gán nợ đương nhiên là bị người của đổ phường mang đi, chỉ sợ cô nương kia sẽ bị bán vào Bách Hoa lâu."
Sở Trạm chớp mắt mấy cái, vẫn không rõ đổ phường cùng Bách Hoa lâu là nơi nào.
Bất quá nàng thấy được lúc người nọ quay đầu trong nháy mắt có chút tức giận muốn mắng người, thông minh như nàng tự nhiên cũng đoán được bản thân khẳng định là hỏi một vấn đề ngu ngốc.
Vì vậy hai vấn đề này nàng để lại trong lòng, chỉ hỏi, "Người đi hướng đó đi?"
Ngón tay người nọ chỉ về một hướng, vốn tưởng rằng chỉ là người xem náo nhiệt cũng không ngờ lúc hắn ngẫng đầu thì thấy hai người kia đã xuất ra khinh công đuổi theo.
Đêm nay rảnh rỗi, chỉ sợ là có người muốn can thiệp.
Đuổi được một đoạn vẫn không thấy một bóng người, Sở Trạm cùng Ly Ca không khỏi thả chậm tốc độ, bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm.
Tiếp tục đi tới trước, Sở Trạm rốt cục nhịn không được hỏi Ly Ca, "Ly Ca, người kia nói đổ phường cùng Bách Hoa lâu là nơi nào vậy?" Kỳ thực nàng còn muốn hỏi liệu bản thân có hay không hỏi vấn đề ngu ngốc gì rồi.
Ly Ca dừng lại bước chân chớp mắt một cái, sau đó tiếp tục đuổi theo Sở Trạm nói, "Đổ phường là nơi cờ bạc, trong cung cũng có một ít cung nhân hội tụ cùng một chổ để chơi một vài ván." Nói xong cũng không giải thích Bách Hoa lâu là chỗ nào.
Đợi Sở Trạm dừng lại cước bộ, mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn một lúc, hắn mới ấp úng nhỏ giọng nói, "Bách Hoa lâu này là thanh lâu." Lúc nói lời này, Sở Trạm nhanh như chớp thấy bên tai Ly Ca dường như đỏ ửng một chút.
Chỉ là thanh lâu là cái gì vậy, Sở Trạm vẫn không thể lý giải.
Vì vậy lần thứ hai hỏi.

Lúc Ly Ca giải thích một lần nữa, không chỉ tai đỏ, khuôn mặt từ trước đến nay lạnh lùng nghiêm nghị cũng mơ hồ nhuộm hồng.
Cuối cùng có được đáp án mà trong lòng thắc mắc, Sở Trạm cũng có chút xấu hổ.
Nàng không được tự nhiên ho khan một tiếng, quay đầu không dám nhìn vào mắt Ly Ca.
Tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn, vừa đi vừa nói, "Thanh lâu kia đều không phải chỗ tốt, chúng ta mau chút đuổi theo để giúp cô nương kia cùng mẹ của nàng.".
Googl???? ????????ang này, đọc ngay không quảng cáo ⩵ ????????ù???????? ????uyện.vn ⩵
Chuyển trọng tâm câu chuyện đi, Ly Ca tự nhiên sẽ không phản đối, vội vã đuổi theo.
***********************************************
Theo phương hướng người nọ chỉ, hai người Sở Trạm cũng phải mất một khắc* (15 phút) mới đuổi kịp nhóm người kia.
Nhưng cảnh tượng nàng thấy ở xa xa cũng không giống với trong tưởng tượng, không có xảy ra tình huống một nhóm côn đồ bắt cóc tiểu cô nương, ngược lại là hai người tuấn tú trẻ tuổi đang tranh luận gì đó, mà tiểu cô nương ăn mặc quần áo bình thường lớn lên cũng rất xinh đẹp đang bị mấy gia đinh bắt lấy.
Tiểu cô nương không ngừng giãy giụa khóc lóc hô gọi, Sở Trạm từ xa nghe được cũng nghĩ dường như không có đuổi theo nhầm người, vì vậy mang theo Ly Ca tiến lên.
Chỉ là tình cảnh hiện tại có chút kỳ quái khiến nàng trong lúc nhất thời còn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hai người trẻ tuổi đang cãi nhau, một người mặc y phục màu xanh, một người mặc y phục màu đen, nhìn khí chất thì dường như là một văn một võ, nhưng hẳn đều là con cái nhà quan lại.

Chỉ là triều thần vẫn không hoàn toàn nhận biết Sở Trạm, hiển nhiên không mong đợi con cái của bọn họ nhận biết nàng.
Hai người này dường như biết nhau, nam nhân mặc y phục màu đen cau mày nhìn nữ tử bị gia đinh giữ lấy, bất mãn nói, "Phùng Nghiệp, giữa thanh thiên bạch nhật*(ban ngày ban mặt), sao người còn dám cướp đoạt dân nữ?"
Editor: Vị huynh đài này, hình như Tiểu Trạm Tử nói hiện tại là ban đêm không thấy được trăng tròn a, ngài lấy đâu ra ban ngày ban mặt vậy?
Nam nhân mặc y phục màu xanh gọi Phùng Nghiệp dường như cũng một bụng tức giận, trừng nam nhân mặc áo đen, nín thở quát, "Quan Khải, đừng suốt ngày kiếm chuyện với bản công tử.
Bản công tử không có cướp đoạt.
Tiểu cô nương này là do cha nàng vừa bán, bản công từ dùng ngân lượng mua về, có giấy trắng mực đen làm chứng."
Phùng Nghiệp nói, hướng gia đinh đứng sau khoát tay.
Gia đinh nhanh mắt liền lập tức lấy ra giấy bán thân đưa cho hắn.
Cầm trong tay giấy bán thân lắc lắc trước mặt Quan Khải, Phùng Nghiệp ngẩng cao đầu nói, "Thấy rõ rồi chứ, tiểu cô nương này hiện tại là hạ nhân Phùng phủ mua về.
Ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác." Nói xong trắng mắt liếc Quan Khải.
Quan Khải kia dường như là một người chính trực, thấy vậy cũng không biết nên phản bác như thế nào mới tốt.
Chỉ là nghe tiểu cô nương kia khóc lóc thật tội nghiệp, hắn không đánh lòng bỏ đi như vậy.
Do dự một chút, Quan Khải rốt cục mở miệng, chỉ là khí thế so với lúc trước có chút thấp hơn rất nhiều, "Ngươi xem nàng khóc đến đáng thương như vậy, cho thấy là nàng không muốn.
Ngươi vừa bỏ ra bao nhiêu tiền? Ta đưa ngươi, ngươi thả người được không?"
Phùng Nghiệp cùng Quan Khải dường như là đối thủ của nhau, thấy hắn khó có được cúi đầu không khỏi vui vẻ cười, nhưng cũng không có nửa điểm muốn thả người, "Bản công tử không thiếu tiền, Phùng phủ của ta chỉ thiếu một hạ nhân như thế.

Tiền của ngươi tự ngươi giữ đi, không có việc gì bản công tử dẫn người về nhà."
Phùng Nghiệp nói những lời này, hai người đều lo lắng.
Danh tiếng của Phùng Nghiệp ở kinh thành cũng không tốt, tiểu cô nương nghe hắn nói mang nàng về nhà nhất thời khóc càng lợi hại.
Mà Quan Khải vừa nghe tiếng khóc này, rốt cục nhịn không được tiến lên vài bước, chặn lại Phùng Nghiệp cùng gia đinh nhà hắn đang định xoay người đi.
Phùng Nghiệp thấy hắn chặn đường, nhất thời trừng lớn mắt nói, "Họ Quan, đừng tưởng rằng cha ngươi đánh thắng trận bên ngoài thì dám làm càn trước mặt bản công tử.
Chọc đến bản công tử, cha ta có khả năng cho cha ngươi cả đời cũng không lên được chiến trường."
Ánh mắt Quan Khải chợt lóe, nhưng vẫn không tránh đường.
Nhưng thật ra Sở Trạm ở xa xa nhìn một màn náo nhiệt nhịn không được cười cười, cũng không có hứng thú cứu người nữa, mang theo Ly Ca xoay người rời đi.
Này nhi tử của Quan Tướng quân cùng Phùng Thừa tướng đối đầu giống cha bọn họ, nàng lưu lại cũng không có ý nghĩa.
Nhưng nói về cha thì cha của nàng là lợi hại nhất, Quan Tướng quân cùng Phùng Thửa tướng đều phải nhượng bộ.
Bất quá nàng không hứng thú, vẫn nên mang cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đưa cho Quan công tử thôi.
Quan Khải này dường như là một người thú vị.
Chỉ là không biết bản lĩnh thế nào? Có được vài phần trân truyền của cha hắn hay không?
Suy nghĩ của tác giả: Người hỗ trợ trên chiến trường sau này xuất hiện.
Ta còn tưởng là vị tiểu cô nương kia mới là nhân vật chính chứ, hoa ra em ấy chỉ là nhân vật phụ trong những nhân vật phụ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.