Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 11: Xuất Cung





Kỳ thi kết thúc thuận lợi, triều đình trên dưới thay da đổi thịt không ít, trong lúc nhất thời bầu không khí cũng tốt vô cùng.
Những ngày gần đây Sở Quốc thật rất yên bình, trước kia mỗi lần đều cần tới hai canh giờ để lâm triều, nhưng hiện nay cũng chỉ dùng nửa canh giờ là đã hạ triều.
Chỉ là từ sau khi nhận lĩnh chuyện khoa cử, Sở Hoàng tựa hồ không có ý tứ tiếp tục để Sở Trạm thảnh thơi, vì vậy hắn tìm không ít việc vụn vặt nhỏ nhặt cho nàng làm.
Bất tri bất giác một tháng cứ vậy mà trôi qua rất nhanh.
Sở kinh khí trời ngày một khá hơn, thế nhưng nhìn ánh mắt trời xán lạn ngoài cửa sổ, cũng không làm cho tâm trạng Sở Trạm đang phải ngồi trong phòng làm việc bớt đi chán nản.
Cũng may ngay lúc Sở Trạm đang vô cùng chán nản nhất, rốt cục cũng có được một ngày nghỉ hiếm hoi.
Sáng sớm sau khi chuẩn bị tất cả mọi thứ xong, nàng hướng phía Phượng Nghi cung mà đi.
Thời gian gần đây bận rộn, nàng cũng không thể như trước kia có thể ở bên cạnh Diệp Tư Vũ.
Phải biết rằng, bởi vì Sở Hoàng chán ghét nên trong toàn bộ hậu cung Diệp Tư Vũ cũng không có một bằng hữu nào.
Quanh năm cũng chỉ có một mình nàng ở Phượng Nghi cung, cho dù Diệp Tư Vũ cho tới bây giờ chưa từng nói ra, thế nhưng Sở Trạm cũng biết nàng kỳ thực rất cô quạnh.
Mang theo một bao quần áo trong tay, Sở Trạm vui vẻ đi đến Phượng Nghi cung, lúc này Diệp Tư Vũ quả nhiên đang ở thư phòng đọc sách.
Những năm gần đây, đọc sách hầu như đã thành thứ duy nhất để Diệp Tư Vũ tiêu khiển.

Tàng Thư các trong hoàng cung lớn như vậy, nhưng Sở Trạm dám khẳng định, ít nhất, có phân nửa sách đều đã được Diệp Tư Vũ xem qua.
Khi còn nhỏ Sở Trạm rất thích cùng Diệp Tư Vũ đọc sách, Diệp Tư Vũ sẽ giảng giải cho nàng rất nhiều thứ mà các sư phó* (thầy) không làm.
Khi đó, Sở Trạm nghĩ, Diệp Tư Vũ nhất định là người thông minh nhất thế giới này.
Tựa hồ không có gì là nàng sẽ không biết.
Bất quá mãi đến khi trưởng thành nàng mới hiểu, Diệp Tư Vũ đọc nhiều sách như vậy, kỳ thực vô cùng cô quạnh.
Một mình đi tới thư phòng, nơi Diệp Tư Vũ không thích người khác tiến vào.
Người kia thích trắng, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến bây giờ nàng ấy đều một thân bạch y.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, vẫn như cũ mặc quần áo màu trắng, im lặng ngồi đó chuyên tâm đọc sách.
Thế nhưng ngay tức khắc lại làm cho Sở Trạm mơ hồ nghĩ nàng chính là tiên tử hạ phàm như ngày đó ở rừng mai.
Nhẹ chân nhẹ tay đi đến sau lưng Diệp Tư Vũ, người nọ đọc sách đến quá mức tập trung, quả nhiên không có nhận thấy Sở Trạm tới gần.
Chờ đến khi sách trong tay bị người khác nhẹ nhàng lấy đi, Diệp Tư Vũ cũng không có kinh ngạc, chỉ bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn gương mặt đang cười xán lạn: "Hôm nay Trạm nhi đến sớm như vậy, không cần phải làm việc phụ hoàng phân phó?"
Sở Trạm tiện tay đặt quyển sách lên bàn, cũng không để ý hình tượng bản thân mà tới gần, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay được nghỉ, cả ngày hôm nay nhi thần không có chuyện để làm.

Không biết mẫu hậu có hứng thú bồi nhi thần hay không?"
Diệp Tư Vũ cười, những năm gần đây chỉ cần Sở Trạm có thời gian rảnh liền sẽ đến Phượng Nghi cung, không chỉ đó là thói quen của nàng, chỉ sợ đã trở thành thói quen của tất cả mọi người trong cung.
Tuy nói Sở Trạm đã hơn mười sáu, đã là người trưởng thành, khắp nơi hiểu lầm các nàng, nhưng Sở Hoàng cũng không hỏi đến.
Hai người lại càng không nguyện ý tách ra.
Chon nên vẫn cố bướng bỉnh giả vờ làm như không hay không biết.
Hôm nay Sở Trạm thế nhưng cố ý đến hỏi nàng như vậy, chỉ sợ là đã an bài chuyện gì đó.
Nhìn ánh mắt đã hiểu rõ mọi việc của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm cười cười sờ sờ mũi, sau đó từ phía sau lấy ra bao quần áo đưa cho Diệp Tư Vũ.
***********************************************
"Trạm nhi, có phải hay không đùa hơi quá?" Diệp Tư Vũ nhìn cửa cung cách đó không xa, càng đi càng cảm thấy bất an.
Sở Trạm nắm lấy tay Diệp Tư Vũ, thấp giọng nói một tiếng: "Yên tâm." Sau đó mới buông tay Diệp Tư Vũ, ngẩng đầu ưỡn ngực giống những lần trước mang theo hộ vệ đi tới cửa cung.
Thị vệ canh gác cửa cung thấy Sở Trạm liền vội vã quỳ xuống hành lễ.
Sở Trạm nghiêm trang nói: "Được rồi, đều đứng lên đi.
Bổn điện hạ hôm nay được nghỉ, muốn xuất cung."
Thị vệ tự nhiên cũng sẽ không dám làm khó dễ Sở Trạm, trái lại còn nhanh chóng tránh sang bên nhường đường cho Sở Trạm qua.

Chỉ là có người vẫn cảm thấy kỳ quái, thường ngày nhị điện hạ chỉ luôn mang một thị vệ xuất cung, như thế nào hôm nay lại mang theo nhiều hơn một người? Nhưng những "việc nhỏ" như thế này cũng sẽ chẳng ai có gan mà đến hỏi Sở Trạm.
Bọn họ ngoan ngoãn nhường đường kính cẩn chấp tay hành lễ tiễn đưa Sở Trạm xuất cung xong, sau đó mới lại trở về vị trí tiếp tục nhiệm vụ.
Chỉ là ai cũng sẽ không nghĩ đến, người bọn họ vừa cho xuất cung dĩ nhiên là một quốc gia chi mẫu.
Đã hơn bảy năm không ra khỏi cung nhưng sau khi tìm được một khách điếm bình dân đổi xong y phục, Diệp Tư Vũ vẫn oán giận Sở Trạm không nên đùa như vậy.
Chỉ là trong mắt nàng vẫn lộ ra vài điểm mừng rỡ muốn giấu cũng giấu không được.
Sở Trạm cầm trong tay một cái khăn che mặt màu trắng.
Một bên cẩn thận mang giúp Diệp Tư Vũ, một bên mặt mày mỉm cười nói: "Trò đùa hay không cũng chẳng sao, chỉ cần người hài lòng thì mọi chuyện còn lại có can hệ gì.
Mẫu hậu còn nhớ rõ bảy năm trước nhi thần nói gì không? Cho dù nhi thần bây giờ còn không thể mang mẫu hậu chạy khỏi cái nhà giam bằng vàng kia*(ý chỉ hoàng cung), nhưng vẫn hy vọng có thể tùy hứng một hồi." Nói đến đây, Sở Trạm thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn thấy Sở Trạm như vậy, Diệp Tư Vũ có chút bất đắc dĩ, đưa tay nhẹ nhàng xoa gương mặt bởi vì nghiêm túc mà có chút cứng nhắc: "Ta nhớ kỹ.
Bất quá mấy năm nay đã quen với cuộc sống trong cung.
Không có gì không tốt.
Ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng?"
Sở Trạm biết Diệp Tư Vũ là vì mình mới nói như vậy, cũng liền không để trong lòng, nét mặt cũng dần thả lỏng.
Thấy khăn che mặt cũng đã được mang xong, nàng liền kéo tay Diệp Tư Vũ ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Được rồi, khó có thể được nghỉ một ngày, mẫu hậu cũng đã bảy năm chưa rời cung, không bằng hôm nay chúng ta hảo hảo du ngoạn một phen?"

Diệp Tư Vũ nghe vậy thì mỉm cười dừng lại cước bộ, Sở Trạm không biết chuyện gì nên cũng dừng theo quay đầu lại nhìn nàng.
Diệp Tư Vũ rất thường hay cười, nàng cười rộ lên lại càng vô cùng đẹp mắt, hiện tại bên ngoài khăn che mặt đã lộ ra một đôi mắt cong cong: "Nấu xuất cung, muốn hảo hảo ngoạn, ngươi thế nào vẫn còn gọi mẫu hậu, mẫu hậu?"
Sở Trạm lúc này mới hiểu ra mọi chuyện võ võ cái trán cười nói: "Nhi thần...ta này đều không phải theo thói quen sao.
Thế nhưng, nếu như không gọi mẫu hậu, thì xưng hô như thế nào đây?" Nói xong trong lòng khẽ động, lại rụt rè hỏi: "Không bằng...ta gọi ngươi Tư Vũ thì sao?"
Cảm giác bàn tay đang được nắm cứng đờ, Sở Trạm thế nhưng không có ý định buông tha trọng tâm câu chuyện.
Vẫn đang mở to đôi mắt sáng sủa nhìn chằm chằm Diệp Tư Vũ, tựa hồ là nhất định phải biết được đáp án.
Chẳng biết vì sao, Diệp Tư Vũ nghe được tên mình từ miệng Sở Trạm, tim liền khẽ động một chút.
Nguyên bản chỉ là một cái xưng hô mà thôi, nàng cũng không để ý quá nhiều.
Nhưng ánh mắt sáng quắc của Sở Trạm nhìn nàng, làm nàng không biết có nên trả lời hay không, lại trả lời như thế nào?
Thường ngày Sở Trạm đối với Diệp Tư Vũ là nói gì nghe nấy, bất quá lúc này đây lại ngoài ý muốn tỏ thái độ kiên quyết.
Tuy rằng thái độ này tựa hồ không có lí do.
Hai người cứ vậy giằng co trong phòng khách điếm hồi lâu, mãi cho đến khi Ly Ca đứng ngoài bắt đầu lo lắng có chuyện vấn đề xảy ra chạy tới gõ cửa, hai người trong phòng mới chợt giật mình tỉnh giấc.
Buông bàn tay đang nắm của Sở Trạm ra, Diệp Tư Vũ hướng bước chân về phía bên ngoài, miệng nhẹ nhàng nói: "Tùy Ngươi."
Sở Trạm lập tức bày ra bộ mặt tươi cười, vội vã đi theo nàng ra cửa.
Hôm nay thời gian còn sớm, các nàng còn có rất nhiều thời gian cho hai người du ngoạn kinh thành..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.