Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 107: Phiên Ngoại 4 Du Lịch Hạ





Một nhóm người đang vừa cẩn thận phòng bị vừa vây xem trận đánh giang hồ ân oán thật thật giả giả.
Kỳ thực nhìn một lúc, trong lòng Sở Trạm cho chút nghi ngờ, đồng thời cũng càng cảnh giác hơn.
Người đánh nhau chín là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, cộng thêm bốn năm người vạm vỡ cao to, ngoài ra còn có một thư sinh tuấn tú bị đánh bầm dập bay vào cửa.
Tổ hợp này thoạt nhìn rất kỳ quái, bất quá kỳ quái nhất cũng không chỉ như vậy, mà là những người này đánh nhau lâu như vậy nhưng vẫn chưa có kết quả.
Có thể thấy, võ công của nữ tử trẻ tuổi kia không tồi, lấy một địch năm còn kiên trì lâu như vậy chưa thua, mà kỳ quái chính là vì sao nàng còn chưa thua.
Cái gọi là nội hàng khán môn đạo, ngoại hàng khán nhiệt náo (Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ sự tình, còn người bên ngoài thì chỉ thấy được sự ồn ào), ngay cả Diệp Tư Vũ không biết võ công đều có thể nhìn ra, tuy võ công của vị nữ tử kia tốt, cũng tuyệt đối không có khả năng địch nổi sự vây công của năm người vạm vỡ như vậy.
Nếu nói thật, võ công của vị nữ tử này đánh thắng nhiều lắm hai tên đại hán, ba người thì miễn cưỡng đánh ngang tay, nhiều hơn thì nhất định thua.
Nhưng chính vì tình huống như vậy, bọn họ cư nhiên triền đấu hồi lâu.
Tình cảnh này, giờ khắc này, giữa bọn họ hoặc là có ẩn tình khác, hoặc là không có ý tốt.
Trong lúc lòng Sở Trạm tràn đầy nghi hoặc, càng thêm cảnh giác hơn, Ly Ca đột nhiên tiến tới, nói nhỏ vài câu bên tai nàng.
Sở Trạm nghe xong, biểu cảm trên mặt hơi cứng đờ, bất quá nghi hoặc dưới đáy lòng cũng được giải đáp.
Ly Ca chưởng quản hệ thống tình báo năm đó Sở Trạm chính mình sáng lập, hơn nữa người này thành thực, cực kỳ nổ lực công tác, cho nên rất nhiều chuyện vụn vặt Sở Trạm không biết, nhưng Ly Ca lại rất rành.
Tỷ như thân phận người trước mắt vậy—Tề Quốc Vân Đình Công chúa.
Nói thật, lão Hoàng đế Tề Quốc kỳ thật khá háo sắc, hậu cung ba ngàn giai lệ tuyệt đối không khoa trương.
Cho nên, nhi nữ của lão Hoàng đế cũng rất nhiều, hai mươi mấy nhi tử cộng thêm ba mươi mấy nữ nhi, tuy kêu là lão Hoàng đế nhưng kỳ thật bất quá chỉ hơn bốn mươn tuổi, đúng là tuổi tác trẻ trung khoẻ mạnh, trời mới biết hắn còn có thể sinh thêm bao nhiêu nữa.
Vân Đình Công chúa xếp thứ mười bảy, xếp hạng nửa vời, xuất thân không cao không thấp, cách làm người thế nào người ngoài không rõ được, điều duy nhất đáng giá khen ngợi chính là diện mạo, gánh trên mình danh hào đệ nhất mỹ nhân Tề Quốc.
Có thể nói, dưới sự trợ giúp của một đám huynh đệ tỷ muội trong hoàng cung Tề Quốc, Vân Đình Công chúa trên cơ bản chính là một sự tồn tại vô hình.
Một người như vậy, Ly Ca đang ở Sở Quốc vì sao biết sự tồn tại của nàng còn có thể nhận ra nàng? Đương nhiên là có lý do.
Lý do có liên quan đến Sở Trạm, đây cũng là lý do nàng vừa mới nghe người này là Vân Đình Công chúa thì biểu cảm trên mặt cứng đờ.
Không biết còn bao nhiêu người nhớ rõ, năm đó khi hai nước Sở Tề giao chiến, Tề Quốc thấy tình thế không tốt chủ động cầu hoà, lúc đầu có một cái điều kiện chính là hoà thân.
Đối tượng hoà thân, Sở Quốc là tiểu Hoàng đế Sở Trạm còn vị Công chúa đi hoà thân của Tề Quốc, không khéo chính là người đang đánh đến khó phân thắng bại trước mắt Vân Đình Công chúa.
Đề nghị hoà thân hoang đường năm đó tự nhiên bị Sở Trạm phủ quyết, bất quá Ly Ca vẫn cho người âm thầm điều tra Vân Đình Công chúa một phen.
CHỉ là hắn chưa thấy qua người thật, chỉ thấy bức hoạ, cho nên mới quan sát hồi lâu, từ chi tiết trên người nàng nhìn ra là người Tề Quốc thật, lại phát hiện biểu tượng hoàng thất trên người nàng mới dám xác nhận.
Hoà thân không thành, bất quá ở địa bàn của mình ngoài dự liệu gặp được đối tượng xém chút cùng mình hoà thân, cảm giác có chút quái dị.
Đương nhiên, Sở Trạm không quên còn có Diệp Tư Vũ đang được mình che chở phía sau.

Năm đó Diệp Tư Vũ mặt ngoài một bộ bình tĩnh nhưng bên trong âm thầm ghen, Tề Quốc còn vì thế bị nàng nhẫn tâm cướp một đống kìa.
Ánh mắt Sở Trạm chuyển từ Vân Đình Công chúa sang mấy người vạm vỡ, sau đó lại chuyển mắt từ mấy người vạm vỡ sang thư sinh tuấn tú đang nằm trên đất giả chết.
Ly Ca vừa rồi nói, sau khi đề nghị hoà thân bị cự tuyệt, Vân Đình Công chúa đến nay chưa gả.
Gần đâu có lời đồn nói Hoàng đế Tề Quốc lại động tâm tư muốn nàng đi hoà thân Việt Quốc, sau đó vị này tiểu Công chúa không biết sao liền rời cung, đến nay không có tin tức.
Hiện tại xem tình huống này, mấy người vạm vỡ kia tám chín phần là thị vệ tới tìm Công chúa, còn gia hoả mặt mũi bầm dập trên đất...chẳng lẽ Vân Đình Công chúa rời cung trốn đi là vì hắn?
Thật tốt, trong bất tri bất giác, Sở Trạm cũng nhiều chuyện một phen.
Bất quá nàng lại không định làm gì, càng không định nói cho Diệp Tư Vũ nghe thân phận của đối phương.
Ngẫm lại liền cảm thấy nếu vì một người không liên quan khiến Diệp Tư Vũ khó chịu, thực không đáng.
Sở Trạm nhìn cảnh tượng khó phân thắng bại bên kia.
Bọn thị vệ hiển nhiên muốn mang Công chúa trở về, bất quá bọn họ không dám làm bị thương Công chúa điện hạ, cho nên đánh đều sợ đầu sợ đuôi, khó chiếm được thượng phong.
Còn Vân Đình Công chúa tựa hồ là hạ quyết tâm không chịu thúc thủ chịu trói, liều mạng dùng nơi hiểm yếu chống lại, hai bên một chốc cũng đánh không ra kết quả gì.
Nếu đã biết thân phận cùng mục đích của những người này, nhóm người Sở Trạm cũng yên lòng.
Nếu không có chuyện ngoài dự liệu, trận đánh này sẽ không liên luỵ bọn họ, rốt cuộc bọn họ không phải người giang hồ, đây cũng không phải là ân oán giang hồ.
Mục tiêu cả hai bên đều rõ ràng, sẽ không nguyện ý làm chuyện vô bổ.
Thả lỏng, một đám người lại thối lui hai bước, Sở Trạm không định quan tâm mấy người này, càng không nhàn rỗi đi quản chuyện người khác.
Ánh mắt nàng dời ra ngoài cửa, cực kỳ hy vọng có thể rời đi nơi thị phi này nhanh chút.
Bất quá gần nhất nàng gặp xui xẻo, trời không chiều lòng người, bên ngoài trời vẫn mưa lớn như cũ, gần đây ngoài cái miếu hoang này căn bản không còn chổ nào khác để dung thân.
Có lẽ nhìn ra Sở Trạm không được tự nhiên, Diệp Tư Vũ nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Sở Trạm, chờ người nọ quay đầu lại, nàng mới nhẹ giọng hỏi, "Trạm, sao vậy?"
Biểu cảm của Sở Trạm tức thì trở nên xấu hổ, không biết nên mở miệng thế nào.
Nàng quen ăn ngay nói thật với Diệp Tư Vủ trong bất kỳ trường hợp nào, nhưng chuyện trước mắt tuy không có gì nhưng thân phận người này nói ra có chút xấu hổ.
Quả thực chuyện lúc trước cũng coi như lần đầu tiên Diệp Tư Vũ biểu hiện ra ghen tuông và trả thù rõ ràng, nhớ ngày xưa lúc nàng cùng Phùng Doanh Ngọc thành thân, người này cũng là lãnh đạm không tỏ vẻ gì.
Thấy Sở Trạm như vậy, Diệp Tư Vũ chớp chớp mắt, rốt cuộc phát giác có gì đó sai sai.
Mắt nàng hơi loé lên, nhanh chóng quét một vòng quanh miếu hoang sau đó dừng lại trên người Vân Đình Công chúa còn đang đánh nhau bên kia.
Nghĩ nghĩ nói, "¬Một thư sinh vừa tới miếu hoang, hồ ly tinh mà Trạm nói, có phải cũng xuất hiện rồi chăng?" (Ngôn: aaaa, tiểu Vũ dễ thương *icon mê gái*)
Tình cảnh này, ba chữ hồ ly tinh từ miệng Diệp Tư Vũ phát ra, làm người ta có cảm giác là lạ, Sở Trạm mếu mặt không biết nói gì.
Lúc này, từ phía Vân Đình Công chúa đột nhiên vang lên một tiếng kêu rên, mọi người quay đầu lại nhìn, mới thấy do nàng không cẩn thận bị đối phương chém một đao trên cánh tay.

Máu tươi nháy mắt tuôn ra điên cuồng, nhỏ tích tách trên đất, rõ ràng bên ngoài trời mưa rất lớn, tiếng mưa không dứt bên tai, nhưng thanh âm này lại trở nên rõ ràng đến kỳ lạ.
Đại khái miệng vết thương rất sâu, máu tuôn nhanh, không bao lêu mặt Vân Đình Công chúa liền tái đi.
Trên trán nàng bắt đầu toát ra mồ hôi, có thể thấy được tình hình của nàng không tốt lắm.
Nhưng dù vậy, nàng cũng vẫn không định từ bỏ, kiếm trong tay vẫn cứ nắm chặt, đầy mặt quật cường.
Giờ phút này gương mặt ngăm đen của tên thị vệ nhất thời thất thủ làm bị thương Công chúa vừa rồi đã trắng vì hoảng sợ, sắc mặt của mấy người khác cũng không tốt.
Đại khái trong lòng đều bị tình huống này doạ, nếu truy cứu, không thể nghi ngơ chính là tử tội.
Mấy người liếc nhau, lại nhìn vẻ mặt phòng bị cùng quật cường của Vân Đình Công chúa, liền sợ nếu miệng vết thương không được xử lý, mất máu quá nhiều sẽ lại phát sinh thêm vấn đề.
Nếu thật sự là vậy, đó không chỉ đơn giản là từ tội nữa, tru di cửu tộc là không tránh khỏi.
Biết bọn họ không biến mất, Công chúa điện hạ sẽ không động thủ xử lý miệng vết thương, vì thế bọn họ liếc nhau sau đó chỉnh tề ôm quyền hành lễ với Vân Đình Công chúa, liền nhanh chóng biến mất.
Từ đầu đến cuối, bọn họ cũng chẳng thèm liếc nhìn mấy người qua đường gần đó một cái.
Những người này vừa đi, Vân Đình Công chúa liền ôm cánh tay ngã ngồi trên mặt đất.
Kỳ thật thương thế của nàng cũng không nghiêm trọng, đừng nói nhóm người Sở Trạm vào sinh ra tử trên chiến trường, ngay cả Diệp Tư Vũ cũng cảm thấy vết thương như vậy không có gì đặc biệt.
Bất quá, vị tiểu Công chúa này trước kia chưa từng ăn nhiều đau khổ như vậy, lúc này ôm cánh tay đau đến thiếu điều rơi nước mắt, bộ dáng kia thực đáng thương a.
Qua thật lâu, thư sinh nằm trên mặt đất lúc này mới tỉnh lại, bất quá ngoài dự liệu chính là hắn không vội vàng xem thương thế của Vân Đình Công chúa.
Chỉ thấy hắn gian nan từ trên mặt đất bò dậy, run run rẩy rẩy đứng lên nhưng phản phất không đứng vững lại lần nữa té trên mặt đất, sau đó...sau đó hắn trực tiếp bò đến sau điện thờ trốn, chỉ lộ ra nửa cái đầu, đầy mặt hoảng sợ nhìn Vân Đình.
Nhóm người Sở Trạm trợn tròn mắt, nhìn Vân Đình lại nhìn thư sinh, hoàn toàn không hiểu hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bất quá thấy Vân Đình ôm cánh tay, nửa ngày cũng không xử lý miệng vết thương, Diệp Tư Vũ cẩn thận đoán ra vị Công chúa được nuông chiều từ bé này đại khái không biết xử lý miệng vết thương, vì thế nhất thời mềm lòng, lấy kim sang dược từ thị vệ liền đi qua.
*********************************
"Kỳ thật ta đang muốn đi xem hắn rốt cuộc là hạng người gì." Ôm cánh tay được Diệp Tư Vũ băng bó xong, trên mặt Vân Đình mang theo buồn bực.
Diệp Tư Vũ gật gật đầu.
Bắt đầu từ lúc băng bó vết thương, tiểu Công chúa này ngoại trừ thân phận của mình ra thì đều nói toàn bộ sự tình cho Diệp Tư Vũ thoạt nhìn ôn nhu thiện lượng.
Tuy chuyện của Vân Đình khá dài, nhưng kỳ thật cũng bất quá chính là chuyện xưa sau khi bị cự hôn (cự tuyệt chuyện hôn nhân) không cam lòng, rời nhà trốn đi tìm chính chủ, sau đó bị người trong nhà cử người đến truy đuổi.
Sở Trạm vẫn luôn ngồi bên cạnh Diệp Tư Vũ làm người tàng hình.
Tuy chắc chắn Vân Đình không nhận ra mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy chột dạ một chút, cho nên từ đầu đến cuối đều không nói chen vào.
Sau khi giúp Vân Đình băng bó miệng vết thương xong, Diệp Tư Vũ tuỳ tay đem kim sang dược cùng băng vải thu hồi, suy nghĩ một chút mới đưa hết cho Vân Đình.

Lúc này khoé mắt vừa vặn nhìn đến thư sinh tuấn tư đang trốn phía sau điện thờ, thấy gương mặt bầm dập như đầu heo của hắn, đang ngó nghiêng nhìn về phía này.
Trong lòng có chút tò mò, liền lơ đảng hỏi, "Vậy người này sao lại thành ra như vậy a?"
Nghe Diệp Tư Vũ hõi, biểu cảm của Vân Đình tựa hồ nhăn nhó một chút.
Nàng nhìn nhìn thư sinh, lại cúi đầu nhìn cánh tay của mình, cuối cùng bất đắc dĩ nói, "Kỳ thật ta không biết hắn."
Lúc này không chỉ Vân Đình, biểu cảm của mọi người đều cứng đờ một chút.
Sau đó không đợi người khác hoài nghi, thư sinh đang trốn ở phía sau điện thờ rốt cuộc mở miệng, "Tiểu sinh cũng không quen biết vị cô nương này a.
Tiểu sinh chỉ đi ngang qua quán trà kia, khát nước nên vào uống một chén trà mà thôi, sau đó không biết sao lại bị người xách lên hành hung một hồi."
Nguyên lai thật sự trước nay đều không có người xui xẻo nhất, bởi vì còn có người càng xui xẻo hơn chờ người gặp được ở tương lai.
Tốt thôi, bỏ qua cái tên gia hoả xui xẻo này.
Diệp Tư Vũ hỏi, "Vậy cô nương hiện tại có tính toán gì không? Còn muốn tiếp tục đi tìm người kia sao?"
Vân Đình nghe hòi, biểu cảm nháy mắt ai oán.
Nàng bĩu môi bất đắc dĩ nói, "Thân phận hắn thật đặc biệt, ta khả năng không thể gặp hắn.
Bất quá ta cũng không muốn về nhà, nghe nói cha ta lại chuẩn bị một mối hôn sự cho ta, hơn nữa đối phương...!Dù sao ta cũng sẽ không thích."
Nghe được người ta nói chuyện nhà, Diệp Tư Vũ cũng không hỏi nhiều, chỉ tuỳ ý nói chuyện phiếm đôi câu, sau đó liền chừa một mảnh đất khô cho Vân Đình, để nàng nghỉ ngơi sớm chút.
Hôm nay mưa quá lớn, ai trong miếu hoang cũng không đi được, tám phần đều muốn ở lại qua đêm.
*********************************
Qua cơn mưa trời lại sáng, trời xanh không mây.
Sáng sớm ánh mặt trời lười biếng chiếu xuống mặt đất, không khí chung quanh mang theo hương thơm của bùn đất, tươi mát đến độ khiến người ta nhịn không được liền hiét sâu mấy hơi, sau đó tâm trạng cũng trở nên thoải mái.
Đoàn người sau khi ra khỏi miếu hoang liền đường ai nấy đi.
Thư sinh cực xấu số kia mặt mũi bầm dập, khập khiễng đi rồi, Vân Đình mang theo kiếm, che cánh tay cũng đi rồi, cuối cùng là đoàn người của Sở Trạm cưỡi ngựa đánh xe rời đi miếu hoang.
Đêm qua sau khi Vân Đình ngủ, Sở Trạm vẫn thành thật khai báo thân phận của nàng và chuyện hoà thân râu ria với Diệp Tư Vũ.
Kỳ thật nếu không phải Vân Đình tối qua nói rời nhà trốn đi là vì tới nhìn lén nàng một lần, Sở Trạm đại khái sẽ bỏ qua chuyện hoà thân, chỉ là sau khi Sở Trạm nói xong phản ứng của Diệp Tư Vũ thoáng trở nên kỳ lạ.
Lúc ấy nàng giống như không tức giận, ngược lại cười tủm tỉm sờ sờ đầu Sở Trạm.
Tuy bản năng cảm thấy nụ cười kia có chút kỳ lạ, nhưng thấy Diệp Tư Vũ cuối cùng không có làm gì, Sở Trạm liền cũng không quá để ý, chỉ nhẹ nhàng thở ra cảm may mắn tránh được một kiếp, tuy rằng kiếp nạn này tới quá khó hiểu.
Vì thế sáng nay khi Vân Đình nói phải rời đi, Diệp Tư Vũ đã biết thân pậhn nàng liền không giả vờ giữ khách, ngược lại rất xấu cổ vũ một phen chuyện nàng muốn đi tìm người kia, sau đó liền thả người đi.
Lúc sau đoàn người tiếp tục hành trình, bất qúa hơn một canh giờ, bọn họ liền tới nơi muốn tới tối qua—Lợi Châu Thành.
Lợi Châu Thành xem như một toà thành thị tương đối phồn hoa.
Từ kh mới vào thành, nhìn người đi đường lui tới trên phố lót đá xanh, thỉnh thoảng còn thấy binh lính tinh thần phấn chấn tuần tra, còn có cửa thành ngựa xe ra vào như nước, những tiểu thành trấn các nàng đi ngang qua không thể sánh bằng nơi này.
Sở Trạm cảm thấy vô cùng hứng thú với chính sách trị quốc hiện tại của mình, thấy bộ dáng Lợi Châu Thành thư thế liền muốn ở lâu một ngày nhìn xem náo nhiệt.
Hiển nhiên, giờ khắc này, nàng đã quên sạch sẽ vị Hoàng đệ Sở Tuấn thân ở nhà tù kia của mình, may là vẫn còn có Ly Ca cẩn thận sắp xếp chua toàn, không để chuyện của Ngô Vương nhiễu đến không thể cứu vãn.
Lợi Châu Thành nằm ở phía Tây Nam, nơi này vô luận là tập tục hay là kiến trúc đều khác xa Sở kinh ở phương Bắc.
Đừng nhìn Sở Trạm và Diệp Tư Vũ thân phận cao quý, nhưng ngoài Sở kinh ra các nàng chưa từng đi qua nhiều nơi, thành trấn lớn phía Nam như thế này thì càng đừng hỏi đến.

Sự hiểu biết của các nàng về Lợi Châu, ngoại trừ một cái tên nho nhỏ trên bản đổ thì chỉ thấy qua trong mấy quyển sách du ký hoặc địa lý.
Mới tới nơi này, Diệp Tư Vũ cùng Sở Trạm vô cùng hứng thú.
Khi vào thành đã là buổi trưa, đoàn người liền tìm đến khách sạn lớn nhất Lợi Châu Thành đặt chân, nhìn thời gian, sau đó dùng cơm trưa.
Đêm qua tuy có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn diễn ra, nhưng hôm nay hiếm khi tâm trạng không tệ, cũng có lòng hiếu kỳ với Lợi Châu Thành.
Vì thế sau khi dùng cơm xong, chỉ nghỉ ngơi một chút, đoàn người của Sở Trạm lại ra ngoài lần nữa.
Dọc đường đi, quả nhiên phong cách kiến trúc không giống với phương Bắc, kiến trúc phía Nam hiển nhiên càng tinh xảo hơn, nhưng nếu so sánh với các thành thị phía Đông Nam, Lợi Châu Thành ở Tây Nam lại có điểm đặc sắc của chính mình.
Sở Trạm cùng Diệp Tư Vũ vừa đi vừa xem, nhìn thấy không ít đồ vật mới lạ.
Không chỉ quán xá trên đường rao bán đặc sản kỳ kỳ quái quái, còn có một ít kiến trúc không biết dùng để làm gì.
Ví dụ như lúc này, nhóm người Sở Trạm vừa vặn đi ngang một cái đài cao, dưới đài tụ tập rất nhiều người, trên đài lại chỉ có một nữ tử trẻ tuổi che mặt đứng lẻ loi.
Mấy người vừa từ kinh thành tới phần lớn không rõ đây là muốn làm gì, liền cũng tò mò dừng bước chân.
Sở Trạm nhìn người trên đài, tuy rằng che mặt, nhưng vô luận là thân hình hay khí chất hoặc đôi mắt đẹp được lộ ra đều có thể thấy được, đây hẳn là một nữ nhân thật xinh đẹp.
Nàng hiện tại đứng ở trên đài cao này muốn làm gì? Chẳng lẽ là phong tục kỳ quái của Lợi Châu Thành, hoặc nữ tử trước mặt này là hoa khôi gì đó?
Sở Trạm đang nghĩ ngợi, lại cảm giác ống tay đột nhiên bị người kéo kéo.
Quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Tư Vũ nhíu mày nhìn trên đài cao, vì thế liền hỏi, "Vũ, sao vậy, có gì không đúng sao?"
Diệp Tư Vũ thu hồi ánh mắt, vừa định trả lời, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Tiếp theo Sở Trạm liền cảm giác có tiếng gió rất nhỏ vang lên từ sau đầu, cũng không sắc bén dồn dập, tựa hồ không có lực sát thương quá lớn.
Theo bản năng duỗi tay về sau chụp lại, không chút trở ngại bắt lấy thứ bay về phía cái gáy của nàng.
Đồ vật trong tay mềm mại, bắt lại thì cảm thấy giống như gối nằm, bất quá khác với gối nằm chính là cái thứ này hẳn là hình tròn.
Sở Trạm nhướng mày, cầm lại đồ vật, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, không chút ngần ngại nhanh chóng ném đi.
Mãi đến lúc này nàng mới rốt cuộc biết đài cao này dùng làm gì, và vì sao dưới đài lại có nhiều người tụ tập như vậy.
Mẹ nó, cư nhiên là ném tú cầu chiêu thân trong truyền thuyết a! Hơn nữa tú cầu này còn chuẩn xác hướng về phía nàng, nàng có tức phụ nha!
Không chờ người nhà của người ném tú cầu tới tìm, Sở Trạm liền lôi kéo Diệp Tư Vũ chạy trối chết.
Chung quanh còn có rất nhiều người ồn ào, dưới sự bảo hộ của bọn thị vệ các nàng hao hết sức lực mới rốt cuộc thoát ra được đám người.
Sở Trạm sợ Diệp Tư Vũ theo không kịp, trực tiếp ôm lấy nàng chạy hai con phố mới dừng chân, nhẹ nhàng thở ra.
Chờ đến xác định phía sau không ai đi theo, hết thảy sóng êm gió lặng, Diệp Tư Vũ mới lãnh đạm rút tay ra khỏi tay Sở Trạm, sau đó nhàn nhạt phân phó với Ly Ca, "Về khách điếm thì đặt thêm một căn phòng." Sau đó xoay người đi mất.
Sở Trạm há hốc mồm, rốt cuộc hiểu rõ du lịch lần này xui xẻo không chỉ Hoàng đệ nhà nàng, còn có nàng bị vận đen quấn thân.
Thiệt tình là đi tới đâu xui tới đó a, ra cửa một chuyện, liền đắc tội với tức phụ.
Lời của tác giả: Mẫu hậu đại nhân tức giận, ra ngoài chơi, luôn là Sở Trạm gặp xui
Ngôn: Tui cũng tức, ra ngoài chơi, tác giả viết quá dài, edit mệt.
Còn một chương nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.