Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 105: Phiên Ngoại 2 Du Lịch Thượng





Tuy đã tính toán xong vào ngày nghỉ sẽ trốn cung nhân thị vệ xuất cung, Diệp Tư Vũ cũng rất kỳ vọng vào chuyến đi lần này, nhưng sách có câu, tính trước bước không qua, cho nên kế hoạch du ngoạn hai người của Sở Trạm đã thất bại.
Vẫn là câu nói cũ, một quốc gia to như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì mỗi ngày.
Cho dù hôm nay đã được định sẵn là ngày nghỉ, không biết có bao nhiêu quan viên ở nhà nghỉ ngơi an dưỡng, nhưng Hoàng đế vẫn phải ứng phó đủ chuyện lung tung rối loạn ùn ùn kéo tới.
Chuyện phát sinh ngoài ý muốn, Sở Trạm luôn luôn chán ghét chuyện ngoài ý muốn như vậy, nhưng người mang chuyện ngoài ý muốn đến lần này lại là thân tín của nàng-Ly Ca.
Hơn nữa cũng thật trùng hợp, sáng sớm hôm nay SỞ Trạm đã thay quần áo xong chuẩn bi đi Phượng Nghi Cung đón Diệp Tư Vũ xuất cung.
Thế mà, Diệp Tư Vũ cư nhiên chủ động rời Phượng Nghi Cung chạy tới Cảnh Thần Cung tìm Sở Trạm, nhìn ra được nàng tuy không nói gì, nhưng rất kỳ vọng vào chuyến du lịch lần này.
Nhưng ai mà ngờ có người chạy nhanh hơn nàng, vì thế kế hoạch du lịch bị đánh vỡ.
Khi Sở Trạm đăng cơ, thân là thân tín được nàng tin tưởng nhất, Ly Ca có quyền tuỳ thời vào cung diện thánh.
Chỉ là Ly Ca từ trước đến nay là người cố chấp thủ lễ, xưa nay đều làm lơ cái quyền lợi này, thường ngày hắn sẽ đứng ở cửa cung chờ thông báo, nhận được Hoàng đế tuyên triệu mới vào cung.
Hôm nay quả thực là cái ngày đặc biệt, không chỉ Diệp Tư Vũ chủ động chạy đi Cảnh Thần Cung, ngay cả Ly Ca cũng không cố kỵ, trực tiếp cầm kim bài chạy tới.
Vì thế, khi Sở Trạm đã thay đổi một thân áo dài thường phục hưng trí bừng bừng bừng ra ngoài, ngay cả đại môn tẩm cung còn chưa bước, đã bị Ly Ca chặn lại.
Còn Diệp Tư Vũ khoan thai tới muộn, cũng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đau khỏ của Sở Trạm, một bộ dáng không làm không được.
Một lòng nghĩ hẹn hò, kết quả nửa đường bị người chặn lại.
Đừng nói là Hoàng đế cao cao tại thượng muốn làm gì thì làm, ngay cả người bình thường, trong lòng chắc chắn trần đầy buồn bực.
Bất quá Sở Trạm cũng biết, dựa vào tính tình của Ly Ca, nếu không phải việc gấp, chỉ sợ sẽ không tuỳ tiện vào cung, huống chi hôm nay lại là ngày nghỉ.
Dằn xuống bực tức nghe Ly Ca trình bày đầu đuôi câu chuyện, Sở Trạm run rẩy khoé môi trầm mặc.
Nguyên lai là vị Hoàng đệ có chí lớn nhưng bất tài Ngô Vương gây ra chuyện xấu.
Đầu xuân Sở Trạm tống cổ người nọ về đất phong của hắn.
Sở Trạm cũng không chèn ép hắn, đất phong của Ngô Vương là Du Châu kỳ thật cũng là nơi tương đối tốt, chỉ là cách Sở kinh khá xa.

Tính toán thời gian, Ngô Vương này cũng đi gần một tháng rồi, bất quá hắn một đường du sơn ngoạn thuỷe cộng thêm kết giao văn nhân, đi vô cùng chậm, tới hiện tại thế nhưng còn chưa tới đất phong.
Sở Trạm vốn không tính để ý hắn.
Có câu nói rất đúng, văn nhân tạo phản, mười năm không thành.
Trong tay Ngô Vương không có binh quyền, ngay cả thu mua nhân tâm lấy thanh danh tốt, cũng không có khả năng uy hiếp đến Sở Trạm đang có danh vọng như mặt trời ban trưa.
Cho nên Sở Trạm cũng không quá lo lắng, chỉ là tuỳ ý phái người âm thầm giám thị Ngô Vương, cũng không quản hắn làm gì.
Tốt rồi, Sở Trạm không tính để ý càng không tính khó xử vị đệ đệ này, nhưng ai biết gia hoả kia xui xẻo đến độ uống nước cũng bị nghẹn.
Trên đường đi hắn chơi trò cải trang vi hành, bỏ lại quân lính dành cho Vương giá, chỉ mang theo mấy thị vệ thân tín và văn nhân liền đi, kết quả nửa đường gặp sơn tặc, bị cướp sạch không nói, ngay cả ấn tín cũng bị mất.
Ngô Vương gần đây vận đen quấn thân, trước đó chưa là gì, xui xẻo nhất chính là hắn còn bất cần chọc phải một vụ án mạng không biết được ở đâu ra.
Hắn mang thân phận bản thân ra, ấn tín bị mất, không ai tin, hiện nay thân hãm nhà tù.
Sáng sớm hôm nay Ly Ca nhận được tin liền vội vàng vào cung, miễn cho vụ án đưa đến Hình bộ, đến lúc đó liên luỵ Ngô Vương thêm phiền.
Sở Trạm một tay đỡ trán, thiệt tình hết chỗ nói rồi.
Nàng cảm thấy nàng là người chuyên thu thập cục diện rối rắm, mỗi ngày đều có một đống chuyện rối loạn cần nàng xử lý.
Quốc gia đại sự không nói, ngay cả cái tên đệ đệ xui xẻo kia sao không thể để người ta bớt lo a? Nàng chỉ muốn cùng tức phụ thừa dịp được nghỉ ra ngoài đi dạo phố thôi, còn gây thêm phiền phức như vậy.
Trầm mặc một chút, Sở Trạm bất đắc dĩ xua xua tay nói, "Ly Ca, lại phải phiền ngươi đi một chuyến.
Trực tiếp qua bên kia mang Sở Tuấn ra, miễn cho hắn mất mặt."
Ly Ca vẫn một bộ mặt vô cảm như cũ, cung kính hành lễ nhận lệnh.
Hắn lĩnh mệnh chuẩn bị rời đi, Sở Trạm lại đột nhiên gọi người lại.
Chỉ thấy Hoàng đế trẻ tuổi chắp tay sau lưng đi vài vòng tại chỗ, sau đó đột nhiên nhấc đầu nói, "Ly Ca, ngươi đi chuẩn bị đi, trẫm đi cùng ngươi."
********************************
"Bệ hạ, nhân số thị vệ có quá ít không?" Ly Ca ngồi trên lưng ngựa, nhìn xa phu đánh xe ngựa đi phía sau và hai thị vệ hai bên không khỏi nhíu mày.
Trước đó Sở Trạm còn nói với Ly Ca Ngô Vương cải trang vi hành không dẫn theo nhiều người, gặp phải nguy hiểm là xứng đáng, kết quả đến phiên nàng trên người thê nhưng mang theo không nhiều hơn Ngô Vương bao nhiêu.

An nguy của vua một nước là chuyện trọng đại, Ly Ca lo lắng chẳng thừa.
Tâm trạng Sở Trạm thực không tệ, xốc lên màn xe nói với Ly Ca, "Không sao.
Thị vệ của trẫm mỗi người lấy một địch trăm, đâu giống cái đám phế vật của Ngô Vương.
Ly Ca, ngươi cứ yên tâm dẫn đường đi." Dừng một chút lại tiếp, "Còn có, ra ngoài rôi, đừng kêu bệ hạ, kêu công tử đi."
Thị vệ hoàng gia cũng không phải võ lâm cao thủ, đương nhiên không thể lấy một địch trăm.
Bất quá Sở Trạm yên tâm là có lý do, mặt ngoài quả thực chỉ có hai thị vệ cộng thêm Ly Ca, nhưng có không ít người âm thầm bảo vệ nàng.
Hơn nữa lần này nàng bất thình lình xuất cung, giấu mọi người rất khá, trực tiếp cáo ốm sau đó từ mật đạo xuất cung, đương nhiên sẽ không có ai cố ý hành thích nàng, có thể nói là thực an toàn.
Ly Ca rời cung làm tướng, bản thân không xem hắn là nội thần.
Cho dù Sở Trạm vẫn tín nhiệm hắn như cũ, nhưng sự tồn tại của ám vệ hoàng gia không thích hợp để nhóm thần tử biết được, cho nên Sở Trạm cũng không từng nói cho hắn biết.
Có lẽ không liên quan đến tín nhiệm, chỉ là biết càng nhiều, tương lại nếu như có chuyện ngoài ý muốn, khả năng bị liên luỵ cũng càng lớn.
Trong xe ngựa, đương nhiên không chỉ có một mình Sở Trạm, Diệp Tư Vũ một thân váy dài màu xanh lục ngồi sánh vai với nàng.
Trước đó cũng là do Sở Trạm xúc động nhất thời, Hoàng đế trẻ tuổi tuỳ hứng một phen, nếu đi dạo một vòng kinh thành đã khó, vậy nàng dứt khoát mang mục tiêu đặt ở xa một chút, trực tiếp vung tay ra kinh cải trang vi hành vậy.
Ngược lại, Diệp Tư Vũ lớn tuổi càng ổn trọng hơn có chút nghi ngờ, nàng nhịn không được xốc lên màn xe quay đầu nhìn cửa thành cao lớn dần dần khuất xa, "Trạm, chúng ta đi như vậy thích hợp sao? Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì..."
Lời còn chưa dứt, Sở Trạm liền đã một tay kéo người vào lòng cười nói, "Yên tâm.
Ngươi nói ngươi không muốn một Hoàng đế ngu ngốc vô đạo, ta đây liền nỗ lực làm một hồi minh quân.
Chuyện ở kinh thành ta đã an bày rồi, có chuyện quan trọng Vương công công sẽ đưa lại đây, ta chỉ muốn cùng ngươi ra ngoài một chút thôi."
Sở Trạm không biết an ủi người càng không biết nói dối, mỗi câu nàng nói với Diệp Tư Vũ đều là lời thật, Diệp Tư Vũ cũng chưa từng hoài nghi.
Tuy trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng dụ hoặc được cùng Sở Trạm du lịch vẫn lớn vô cùng, cho nên nghe Sở Trạm nói xong, nàng cũng dần dần đè ép những lo lắng xuống đáy lòng.
Nói thật, ngoại trừ ra ngoài đánh giặc ra, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Tư Vũ cùng Sở Trạm lần đầu xuất kinh.

Trước đây chiến sự nguy cấp, một đường hành quân gấp gáp vội vàng, tuy qua rất nhiều nơi, nhưng không có thời gian nhìn xem phong cảnh.
Lúc này thì ngược lại, đại khái xuất phát từ tâm nhiệm cùng Diệp Tư Vũ du sơn ngoạn thuỷ một phen, Ngô Vương bị xem làm cái cớ để xuất môn liền bị xem nhẹ.
Đương nhiên, Sở Trạm tìm cớ cho mình và Ly Ca một cái cơ phi thường tốt-nếu không cho Sở Tuấn chút giáo huấn, sau này hắn sẽ lại gây hoạ, đến lúc đó không còn ai sẽ thay hắn thu dọn tàn cục.
Chút tâm tư nhỏ này của Sở Trạm, Ly Ca có biết không? Đương nhiên biết.
Ngoại trừ hai tên thị vệ va xa phu ra, Ly Ca và Diệp Tư Vũ rất rõ ràng chút tính toán này của nàng, bất quá hai người này không nói gì, tuỳ vào nàng vậy.
Vì thế, con đường cứu viện lại biến thành kế hoạch du sơn ngoạn thuỷ.
Ngô Vương đáng thương còn đang ngồi trong phòng giam rách nát nơi huyện nhỏ, Hoàng huynh thân ái nhà hắn lại đang mang danh hào đi cứu hắn, cao hứng phấn chấn cùng Hoàng tẩu nhà hắn du sơn ngoạn thuỷ ngoạn đến cực kỳ vui vẻ là đằng khác.
Thời tiết lúc này vào đúng dịp xuân về hoa nở, khi Sở Tuấn rời kinh là vào đầu xuân, còn có chút lạnh, chờ đến một tháng sau Sở Trạm xuất hành lại đúng là thời điểm không nóng không lạnh.
Một đường này đi tới, hoa cỏ hiu quanh sau mùa đông cùng đều bắt đầu sống lại, phóng mắt nhìn lại, đâu đâu cùng là xanh mượt, sức sống bừng bừng.
Hoa cỏ trong hoa viên vĩnh viễn không thể sánh bằng hoa cỏ hoang dại, ngay cả hoa cỏ trân quý trong Ngự Hoa Viên lớn đến khoa trương ở hoàng cung, cũng không có sức sống bằng hoa cỏ dại này.
Hai người hiếm khi xuất môn nhìn bên ngoài từ cừa sổ xe ngựa, phong cảnh hai bên đường cũng không quá đặc biệt, cũng không đẹp đến khó tả, bất quá hứng thú của hai người vẫn rất cao.
Ở trên xe ngựa nhìn một đường, chung quy cảm thấy chưa thoả mãn, Sở Trạm dứt khoát muốn con ngựa, kéo Diệp Tư Vũ xuống xe.
Giống ngày hối kinh, Sở Trạm đỡ Diệp Tư Vũ lên ngựa trước, sau đó nghiêng người, chính mình ngồi phía sau Diệp Tư Vũ.
Tay xuyên dưới nách Diệp Tư Vũ, kéo dây cương khống chế bước chân ngựa.
Diệp Tư Vũ xuất thân từ nhà võ tướng tuy không học tập võ nghệ, nhưng cưỡi ngựa này nọ, nàng kỳ thật biết.
Bất quá kỹ thuật cưỡi ngựa của Sở Trạm rất khá, dưới sự khống chế của nàng con ngựa đi vô cùng ổn định, trên cơ bản không có cảm giác xóc nảy.
Diệp Tư Vũ khẽ nhếch khoé miệng, dút khoát dựa mình về phía sau, thực tự nhiên chôn trong lòng Sở Trạm.
Cưỡi ở trên lưng ngựa, cảm giác dựa vào lòng Sở Trạm khác với cảm giác khi còn nhỏ dựa vào lòng phụ thân hay ca ca.
Còn nhớ ôm ấp của bọn họ luôn là cứng rắn hữu lực, cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn.
Hiện tại ôm ấp của Sở trạm cũng không thiếu cảm giác an toàn, nhưng cái ôm của nàng càng mềm mại hơn, động tác cũng mang theo sự cẩn thận của nữ nhân, tóm lại đủ loại thoải mái.
(Ngôn: mệt bà Vũ ghê, nói đi nói lại cũng là đang khoe chồng =.=)
Cảm giác mỹ nhân trong ngực thật tốt, Sở Trạm cười tủm tỉm dẫn mỹ nhân du sơn ngoạn thuỷ.
Dọc theo đường đi đoàn người đều đi đường lớn, nhìn thấy thành trấn cũng không e ngại, trực tiếp vào xem nơi bá tánh sinh hoạt cùng nghe ngóng thanh danh của quan viên, không làm thất vọng danh hào cải trang vi hành.

Hơn nữa, Sở Trạm cũng thấy được rất nhiều thứ không thể nhìn thấy từ tấu chương.
Chỉ là hiện nay không thể bại lộ thân phận, nàng liền cũng không làm gì, chờ hồi kinh rồi xử lý.
Trên đường lớn có không ít thương đội và người đi đường, mới vừa đầu xuân không lâu, bởi vì đủ loại nguyên do người ủ đông một thời gian cũng đều bắt đầu hoạt động, cho nên trên đường cũng rất náo nhiệt.
Đương nhiên, sau đông sống lại không ngừng không chỉ thương nhân và lữ nhân (người lữ hành), còn có người làm các ngành nghể đặc biệt, tỷ như nói đến Ngô Vương xui xẻo lần trước vừa gặp phải những người đó.
Thế là, dọc theo đường đi xuôi chèo mát mái, còn đang cảm thán nhân phẩm của mình quả nhiên tốt hơn Sở Tuấn thì Sở Trạm liền xui xẻo gặp gỡ sơn tặc.
Các nàng đang đi phía sau một thương đội, Ly Ca vừa nhìn sắc trời nói có thể đại khái tới được thành trấn tiếp theo trước khi trời tối một canh giờ, thương đội phía trước đột nhiên dừng.
Không cần Sở Trạm phân phó, Ly Ca tự giác kẹo bụng ngựa đi lên trước điều tra tình hình.
Xa ngựa phía trước quá nhiều, tầm mắt của Sở Trạm bị ngăn trở, ở rất xa nên cũng không thấy rõ tình huống phía trước, bất quá theo bản năng, nàng cảm thấy phía trước khẳng đĩnh đã xảy ra chuyện, hơn nữa tám phần không phải chuyện tốt.
Quả nhiên, trong chốc lát Ly Ca đã trở lại, sắc mặt không mấy tốt.
Khoé môi hắn mím thẳng tắp, trong mắt mang theo chút ưu sầu, "Công tử, phía trước gặp phải sơn tặc.
Nhân số không ít, thương đội phía trước thỉnh hộ vệ chỉ sỡ ngăn không được."
Thương đội mà Sở Trạm đi theo có không ít người, hộ vệ đến năm sáu mươi người, như vậy mà Ly Ca còn nói ngăn cản không được, vậy số lượng sơn tặc chỉ sợ còn nhiều hơn.
Đơn giản tính toán, số lượng sơn tặc ít nhất cũng có gấp mấy lần, dưới số lượng người như vậy, tuy Ly Ca tin tưởng thị vệ hoàng gia võ công cao cường, nhưng ở đây chỉ có ba bốn người, hắn không thể không lo an nguy của Hoàng đế và Hoàng hậu.
Đương nhiên, người như Ly Ca, cũng chỉ sẽ âm thầm tự trách chính mình vì sao không kiên trì mang theo nhiều thị vệ xuất môn, mà sẽ nghe lời Sở Trạm không mang nhiều người hơn.
Trong lòng có chút nóng lòng nhìn phía trước, chủ sự của thương đội tựa hồ còn đang giao lưu, tựa hồ là muốn một sự nhịn chín sự lành, dùng tiền mua lộ.
Bất quá bọn sơn tặc muốn ăn lớn, kiên trì muốn toàn bộ hàng hoá cùng ngựa xe, chỉ chịu thà người đi.
Biết thương đội bên kia nhất định kéo dài không lâu được, Ly Ca mím môi, bắt đầu nghĩ có mấy phần khả năng trở về.
Giống tướng quân đã lên chiến trường như Ly Ca đương nhiên biết rõ, bọn sơn tặc không có khả năng để lại đường lui, đường phía sau khẳng định đã bị chặn.
Chỉ là nhân số phía sau nhất định ít hơn phía trướ, chỉ với mấy người bọn họ, không biết có thể lao ra hay không.
Dựa vào tính cách kiêu ngạo của Sở Trạm và Ly Ca, chưa từng nghĩ tới chuyện uỷ khuất cầu toàn hoặc là một câu nhịn chín câu lành.
Đương nhiên, có sự tồn tại của một đại mỹ nữ như Diệp Tư Vũ, bọn sơn tặc mà thấy nàng không chút nghi ngờ sẽ cướp về làm áp trại phu nhân.
Cho nên vô luận thế nào, trận này nhất định phải đánh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.