Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 133: Ai Nói Cháu Ta Là Con Hoang!





Nửa tháng trôi qua tựa cái chớp mắt, trên xe gió lùa từ cửa sổ làm rối tung làn tóc của Tần Nguyệt.
Alex tặc lưỡi nhấn nút điều khiển đóng cửa sổ lại, lúc này trong khoang xe không còn tiếng gió vù vù mới yên tĩnh đôi chút.
"Jen, dạo này em làm sao vậy? Hồn vía cứ như không còn trong người."
Tần Nguyệt chớp nhẹ hàng mi, cô không nhìn Alex mà chỉ đáp:
"Em đang hối lỗi."
"Vậy đã thành công chứ?" Alex hỏi.
Tần Nguyệt cười khổ lắc đầu.
"Em hối lỗi nhưng không ai muốn nhận, Alex em mệt quá..."
Bị một người ghét bỏ đã là một chuyện không mấy vui vẻ, huống hồ còn là người mà cô yêu nhất!
Anh không muốn gặp cô, không muốn nói chuyện với cô.
Tần Nguyệt cũng chỉ đành im lặng gặm nhấm sự tự trách và nhớ nhung trong lòng.
Alex nhìn cô, sau đó đưa sang cho cô một chiếc khăn tay.
"Khó chịu thì khóc ra sẽ thoải mái hơn đấy."
Tần Nguyệt cười cười nhận lấy khăn Alex đưa nhưng chỉ gấp gọn để sang một bên.
"Nước mắt không có ích."
Alex bật cười.
"Cũng phải, em là đứa trẻ chẳng biết khóc mà.

Năm đó bị thầy nhốt vào nhà xác ba ngày cũng chỉ cắn răng không nói một lời."
Tần Nguyệt nghe anh nhắc lại chuyện năm xưa thì khe khẽ mỉm cười, cô hơi nhớ thầy rồi.
Reng...
Di động bỗng reo vang, Tần Nguyệt lấy ra nhận nghe không quá ba giây sắc mặt cô đã trắng bệch.
"Anh đừng hoảng, em tới ngay!"
Nghe giọng điệu cô khác thường, Alex nhíu mày hỏi:
"Jen, sao thế?"
Tần Nguyệt ấn di động liên tục, cô căng thẳng đáp:
"Alex, mau lái xe đến bệnh viện!"
Alex không hỏi nhiều trực tiếp xoay vô lăng chuyển hướng xe chạy đến bệnh viện.
*Văn phòng Viện trưởng bệnh viện quân y 505.
"Rốt cuộc ba có đồng ý hay không?"
La Thận Khâm nhìn cô gái trước mặt với vẻ mặt buông xuôi.
"Tùy con, chuyện này ba không đồng ý."
Người phụ nữ vóc dáng cao gầy, gương mặt vốn xinh đẹp sắc sảo lại vì sự giận dữ mà trở nên không còn hoàn mỹ.
"Ông rốt cuộc có xem tôi là con gái hay không? Tại sao chỉ với thỉnh cầu nhỏ nhặt như thế ông cũng không giúp tôi! Có phải nhìn thấy tôi sống không bằng chết ông mới hài lòng hay không?"
"La Tuệ Lăng!"
"Làm sao hả?"
La Tuệ Lăng hét khàn cả giọng gào lại La Thận Khâm.
"Ông có biết nếu không có vai diễn lần này tôi sẽ không còn đường nào để lăn lộn trong cái giới này nữa hay không? Ông vốn thân quen với đạo diễn, chỉ cần ông nhờ vả thì người ta sẽ không nể mặt sao?"
"Đủ rồi!"
La Thận Khâm tức giận đùng đùng, đập mạnh tay xuống bàn quát:
"Làm việc phải dựa vào thực lực chứ không phải quan hệ nâng đỡ! Con nhìn lại mình xem bây giờ con giống cái gì hả?"
"Tôi giống cái gì ông không biết sao? Là ông sinh ra tôi đó! Ông là ba của tôi đó!"
La Tuệ Lăng hét lên còn không kiềm được mà quơ hết đồ trên bàn làm việc của La Thận Khâm xuống.
"Ông nhớ lấy, là ông ép tôi.
Là ông ép chết con gái mình!"
Cô ta hét xong rồi đùng đùng bỏ đi trong ánh mắt mệt mỏi và bất lực của La Thận Khâm.
La Tuệ Lăng một đường đi thẳng ra khỏi bệnh viện, nào ngờ mới xuống tới thang máy đã va phải người khác.
Cô ta mang giày cao gót lại đi nhanh, va một cú liền lảo đảo xuýt té ngã.
"Xin lỗi tôi có việc gấp, cô không sao..."
Lời xin lỗi Tần Nguyệt còn chưa nói hết thì cô đã im bặt khi nhìn rõ người đối diện, mà La Tuệ Lăng cũng đã nhìn thấy cô.
Thoáng chốc sắc mặt cô ta tối đen, dữ tợn lao đến túm chặt cánh tay Tần Nguyệt.
"Ai cho mày về đây?"
Ánh mắt cô ta vô tình liếc qua thẻ tên trước áo Tần Nguyệt, một hàng chữ nhức mắt cứ thế đâm thẳng vào đại não cô ta.
Bác sĩ chuyên khoa ngoại, Tần Nguyệt.
Phía bên trái là ảnh thẻ và con dấu đỏ chót của bệnh viện quân y 505.
Ánh mắt La Tuệ Lăng như toé lửa, cô ta gào lên.
"Đồ con hoang! Ai cho mày trở về đây hả? Ai cho?"
Tần Nguyệt cau chặt mày muốn đẩy La Tuệ Lăng ra thì Alex đã chạy tới giải vây cho cô.
"Cô gái này, ở đây là bệnh viện mong cô giữ trật tự."
La Tuệ Lăng thấy Alex bảo vệ Tần Nguyệt ở phía sau thì cười khẩy một tiếng, cô ta càng lớn giọng nói:
"Tôi thích nói lớn tiếng đấy thì sao? Có lẽ mọi người ở đây không biết, cô ta chính là con hoang do tiểu tam phá hoại gia đình người khác mà sinh ra! Nhân phẩm không ra gì mà đòi làm bác sĩ, không biết bệnh viện xét tuyển cô ta vào kiểu gì nữa!"
"La Tuệ Lăng, ngậm miệng lại trước khi tôi vá miệng cô!"
Tần Nguyệt đẩy Alex ra, cô lạnh lùng nhìn La Tuệ Lăng chằm vào.
Nếu nhìn kỹ mới phát hiện ra bên má trái của cô ta có một vết sẹo mờ mờ đã bị lớp trang điểm che giấu.
"Chó ngoan không cản đường, cút sang một bên cho đỡ chướng mắt nhau!"
"Con khốn!"
La Tuệ Lăng muốn giơ tay đánh Tần Nguyệt nhưng mới vừa giơ lên đã bị Tần Nguyệt chặn lại.
"Muốn cắn người thì cút đi chỗ khác!"

Không khí dằn co giữa hai người vô cùng căng thẳng, rước theo không ít ánh mắt của các bác sĩ y tá và bệnh nhân đi qua.
"Ai nói cháu ngoại ta là con hoang?"
Giọng nói già nua mà hữu lực vang lên phía sau bọn họ, Tần Nguyệt đẩy La Tuệ Lăng ra vội xoay người lại gọi.
"Bà ngoại, mợ."
Bạch Thanh Cát vỗ tay Trần Diệp ý bảo bà buông tay, sau đó bà đi đến nắm tay Tần Nguyệt nghiêm khắc nhìn La Tuệ Lăng đang chết sững trước mặt.
"Tuệ Lăng, chuyện năm xưa ta không truy cứu tiếp mong cháu cũng nên biết chừng mực.
Cháu gái ta không phải là người mà cháu có thể tuỳ tiện vũ nhục như thế!"
Nói rồi bà liếc mắt nhìn quanh một vòng cố ý nói lớn:
"Không phải bệnh viện làm ăn thất trách, mà họ được cháu ta chọn vào làm việc chính là vinh hạnh của họ!"
Tần Nguyệt cảm nhận được tay bà Bạch Thanh Cát có chút run lên thì vội đỡ lấy bà.
"Ngoại, mặc kệ cô ta.
Chúng ta mau đến chỗ anh Thiên Thành thôi."
Bạch Thanh Cát hít vào một hơi cuối cùng vẫn giữ được chút bình tĩnh còn xót lại cùng Tần Nguyệt đi tìm Thẩm Thiên Thành.
Nhìn đoàn người lục tục rời đi, xung quanh lại nhận được không ít ánh mắt soi mói của mọi người La Tuệ Lăng lảo đảo đi ra khỏi bệnh viện.
Không thể, không thể nào! Tần Nguyệt làm sao có thể là cháu ngoại Thẩm gia? Không thể, chuyện này nhất định là giả!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.