Mắt Trái

Chương 7:




Gió xuân tháng tư nhè nhẹ thổi.
Sau khi kết thúc môn thi, Bạch Lập Nhân đứng trên hành lang tầng ba ghé mắt nhìn Liêu Diệu Trăn đang đứng phạt trước cửa phòng giám thị.
Ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói đầy mỉa mai.
“Nghe nói Liêu Diệu Trăn sẽ nhận văn bản xử phạt, chắc chắn sẽ bị hủy bỏ tư cách nhận thư giới thiệu.” Bạn cùng lớp nhàn nhạt nói.
“Ừm.” Anh không mấy hứng thú.
Mỗi người đều phải vì sai lầm của mình mà trả giá, điều này cũng không có gì là lạ.
“May là danh sách đề cử vẫn chưa gửi lên bộ giáo dục, tớ nghe thầy giáo nói, danh sách đề cử kì này nhất định sẽ đem tên Liêu Diệu Trăn đổi thành cậu.” Cậu ta thần bí cười.
“Ừm.” Vẻ mặt anh vẫn không hề gợn sóng.
Như vậy cũng không có gì là không tốt, ít nhất không cần tham gia vào kì thi đại học đáng ghét kia, còn thừa ra không ít thời gian, anh có thể làm không ít những chuyện “ý nghĩa”.
“Bạch Lập Nhân, số cậu đúng là đỏ thật!” Bạn học hâm mộ, nhưng cũng không quên tò mò hỏi: “Mà này, cậu và Liêu Diệu Trăn, hai người có tình ý với nhau đúng không?”
Anh rút cục cũng có chút phản ứng, quay sang, ngoài cười nhưng trong không cười: “Bạn học, Gia Cát Lượng cũng có ngực à?”
Lời này, thật độc.
Bạn cùng lớp cứng họng: “Cậu, cậu, cậu…chẳng lẽ kì thị con gái?” Thời đại nào rồi chứ, cho xin đi, ngay cả nữ tổng thống cũng có mà!
Bạch Lập Nhân kiêu ngạo: “Không, tôi chỉ kì thị loài động vật có vú mang tên phụ nữ mà thôi.”
Nói xong liền cúi xuống nhìn đồng hồ, đến giờ Đỗ San San tan học rồi, anh xuống lầu, phớt lờ vẻ mặt như bị sét đánh của bạn cùng lớp.

Từ lúc phát sinh sự việc, cô đã đứng phạt trước cửa phòng giám thị bốn giờ đồng hồ.
Có mấy học sinh đi ngang qua chỗ cô đứng, đều thì thà thì thầm nhìn cô chỉ trỏ.
Quay cóp trong thi cử không phải là chuyện lạ, dù sao cũng có mấy người cả đời đi thi chưa một lần gian lận?
Nhưng hễ bị bắt quả tang, lại là một chuyện khác.
Đặc biệt là ở trường điểm.
Đan Thiểu Quan đứng đó không xa, hổ thẹn nhìn cô.
Thật lâu sau, anh mới dám chầm chậm tiến lại gần.
“Xin lỗi, tớ không nên quay cóp!” Cứ mỗi lần có học sinh đi ngang qua, Diệu Diệu đều cúi người xin lỗi.
Đây chính là trò biến thái mà giáo viên chủ nhiệm của cô mới nghĩ ra, đúng là khiến cô xấu hổ đến cả đời khó quên.
“Xin lỗi cậu…” Đan Thiểu Quan xấu hổ nói.
Diệu Diệu xin lỗi xong thì cúi gằm mặt xuống, cô không dám nâng mắt nhìn người trước mặt.
Mắt cô đỏ bừng, cô không muốn để Đan Thiểu Quan nhìn thấy bộ dạng túng quẫn của mình, liền nhanh chóng lấy tay lau đi nước mắt.
Cô cố gắng ngẩng đầu: “Cậu đi đi nhanh lên, thầy giáo đang tìm hiểu lý do tớ gian lận, tớ không muốn khiến cậu bị liên lụy.” Cha Đan Thiểu Quan rất nghiêm khắc, nếu cậu ấy bị bắt, khẳng định sẽ bị đánh gãy chân.
Nam nhi bảy thước, cũng đỏ hốc mắt.
“Cậu tại sao không nói là vì tớ…?”
Anh không hiểu tại sao, trong giờ thi chính trị rối loạn kia, đầu óc chỉ có thể nghĩ đến ba chữ “Liêu Diệu Trăn”
Có thể anh sợ Liêu Diệu Trăn sẽ khai tên mình ra, dù gì chuyện này cũng không có gì kì lạ.
Nhưng anh lại không ngờ rằng, Diệu Diệu ở phòng thầy Nhâm dù có thế nào cũng không đem mình ra bán đứng.
“Khai cậu ra thì sao chứ? Chẳng qua hai người cùng bị xử phạt thôi.” Cô bất đắc dĩ.
Sự việc thành ra như vậy, cùng bị phạt không phải là không thể xảy ra, kéo người khác xuống nước để được xử nhẹ hơn cũng không khiến tâm tình cô vui lên chút nào.
“Nhưng tư cách nhận đề cử của cậu bị hủy bỏ…” Đan Thiểu Quan ngập ngừng.
“Tớ biết rồi.”Cô rất bình tĩnh.
Chuyện bị xử phạt, cô cũng đã lường trước.
“Cậu sẽ phải tham gia vào kì thi đại học…” Càng nói, anh càng hổ thẹn.
“Không sao, tớ làm được!” Diệu Diệu ngược lại an ủi cậu.
“Xin lỗi, tớ không nên quay cóp!” Lại có học sinh thi qua, cô vội vàng cúi người xin lỗi.
Dần dần, cảm giác tủi thân của Diệu Diệu cũng tan đi, cô hiện tại không còn muốn khóc nữa.
Nhưng, người muốn khóc bây giờ, lại chính là Đan Thiểu Quan.
Anh quệt quệt khóe mắt.
“…Diệu Diệu…Cậu muốn thi vào trường nào vậy?” Đan Thiểu Quan nhỏ giọng hỏi.
Anh chưa từng thấy ai ngốc như vậy!
“Phục Đán, tớ muốn thi vào Phục Đán!” Dù có vấp ngã, cô nhất định sẽ lại đứng lên!
Đan Thiểu Quan bị vẻ kiên cường của cô cuốn hút, “Được, tớ nhất định cũng sẽ thi đỗ Phục Đán!” Anh quyết định, liều mạng muốn thi đậu Phục Đán!
Diệu diệu sửng sốt.
Cô nghĩ cậu ấy vốn dĩ muốn thi vào đại học Bắc Kinh.
Dù sao trước kia ở trước mặt bạn bè cậu đều nói như vậy.
“Vì sao?” Cô ngây ngốc hỏi.
“Bởi vì…” Đan Thiểu Quan đỏ mặt, “Liêu Diệu Trăn, tớ hình như thích cậu rồi, tớ muốn theo đuổi cậu!” Anh lớn tiếng nói.
May là, chung quanh không có nhiều người.
Diệu Diệu phản ứng không kịp, mặt dại ra.
“Hẹn gặp ở đại học nhé!” Đan Thiểu Quan phất tay, thẹn thùng chạy đi.
...
“Thật cảm động, Lập Nhân, anh khi nào mới có thể lãng mạn như vậy?” Trông thấy cảnh vừa rồi, Đỗ San San che miệng cười, nhẹ giọng đứng bên cạnh anh giận dỗi.
Xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
“Xin lỗi, tớ không nên quay cóp!”
Có học sinh đi ngang qua, Diệu Diệu phục hồi tinh thần, lập tức cúi người tiếp tục “xin lỗi”.
Nhưng chờ một lúc lâu vẫn thấy đôi giày thể thao đứng bất động trước mặt.
Cô nâng mắt.
Vừa lúc nhìn thấy bản mặt lạnh lẽo như cô hồn của Bạch Lập Nhân.
“Đây là chiêu bài mới để cưa cẩm nam sinh của cậu?!” Lợi hại!
Anh khinh thường hừ mũi, sau đó lạnh nhạt dời đi.
Cậu ta cậu ta cậu ta cậu ta…!
Huyết áp Diệu Diệu đột nhiên tăng mạnh, nếu bây giờ không phải đang đứng trước cửa phòng giám thị, cô thật muốn xông lên đập cho cậu ta một trận!
Cô rút cục đã làm gì đắc tội tên đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.