Cố Ngọc ngủ thật sự trầm, từ lúc bắt đầu mạt thế cô không ngủ được một giấc ngủ ngon, bởi vì mọi người đều biết có lẽ vừa thả lỏng tinh thần, mệnh liền không còn nữa, cho dù là khi nghỉ ngơi tính cảnh giác cũng chưa bao giờ đè thấp.
Nhưng lúc này đây có lẽ là bởi vì có tinh thần lực của Trịnh Gia an ủi, Cố Ngọc ngủ đến đặc biệt an tâm, trong mộng cũng không hề có những cái gì là người biến dị cùng thú biến dị truy đuổi cô.
Cô thậm chí còn mơ thấy mình mang theo Cố Cẩn về tới nhà, Cố ba Cố mẹ nấu một bàn đồ ăn ngon miệng, người một nhà ngồi vây quanh ở trên bàn ăn, ánh đèn ấm áp, người nhà tươi cười như vậy thật bình thản an bình, đây là hạnh phúc cô mong muốn.
……
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào trên mặt, ấm áp.
Cố Ngọc giật giật, lúc này mới cảm thấy chỗ mình nằm bò tựa hồ đã thay đổi, vừa mở mắt liền đối mặt với Trịnh Gia.
Thiếu niên khuôn mặt sạch sẽ, trong hắc mâu mang theo ý cười trong suốt, “Sớm!”
Cố Ngọc đột nhiên ngồi dậy, “Mấy giờ rồi?”
Cô sửa đầu tóc sau đầu có chút rối, tóc đen bị cọ cứng đờ, mấy ngày rồi không tắm qua đã hơi bết dầu, cô rất muốn đem đầu tóc cắt thành tóc ngắn như kiếp trước, đỡ phí sức nghĩ cách dưỡng..
Nhưng thiên tính yêu cái đẹp của nữ nhân vẫn chiếm thượng phong, không đến thời điểm bất đắc dĩ thì cô luyến tiếc cắt đi.
Trịnh Gia nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, “9 giờ 15 phút.” Lại quay đầu nhìn về phía đám người tụ tập ngoài siêu thị, “Bọn họ đều tỉnh, chỉ sợ là chuẩn bị đi.”
“Đi xuống nhìn xem.” Cố Ngọc gật gật đầu, nói vừa xong cô trước tiên trượt xuống xe, không dám nhìn mặt Trịnh Gia.
Cô thế nhưng lại ghé vào trên đùi Trịnh Gia ngủ, còn có chuyện gì so với chuyện này mất mặt hơn không a?
Hơn nữa cái thảm lông trên người cô, Trịnh Gia nơi nào tìm được, cô như thế nào lại ngủ đến mơ mơ màng màng cái gì cũng không biết?
Cố Ngọc có chút ảo não.
Có lẽ từ trước tới nay sinh mệnh cô chưa từng gặp qua nam nhân khiến cô hoàn toàn yên tâm dỡ xuống đề phòng, nhưng Trịnh Gia lại dễ dàng mà làm được điểm này, cô có phải nên oán trách chính mình tâm lý phòng bị đã yếu bớt không đây?
Nếu thực sự có một ngày thua ở trong tay người khác, kia cũng là nên tự oán chính mình.
“Chị, ngươi tỉnh?” Cố Cẩn đang đóng gói vật tư, tuy rằng chiếc xe Hãn Mã của Cố Ngọc đã nhét đầy, nhưng là bọn họ còn có thể bỏ thêm vào balô một ít mang theo, thời kỳ này vật tư phi thường trọng yếu, là ai cũng không ngại nhiều.
“Cố tiểu thư,” Lâm Hâm tựa hồ được mọi người đề cử tới đây, do dự trong chốc lát mới dám tiến lên cùng Cố Ngọc nói chuyện, “Kia…… kia hai chiếc xe jeep…… Chúng tôi có thể lấy được không?”
Trạm xăng dầu ngừng có ba chiếc xe, một chiếc Hãn Mã hai chiếc Jeep, trước đó cũng là bị bọn Cường ca đoạt lấy, nhưng trước mắt siêu thị cũng không thể ở nữa, những người này thương lượng nơi mình có thể đi, đương nhiên là có xe thay cho việc đi bộ là tốt nhất.
“Các người muốn lấy đi thì lấy.” Cố Ngọc gật đầu, cô không có ý kiến.
Bọn họ năm người vừa vặn ngồi một chiếc xe, loại xe này cũng không phải tìm không thấy, nếu đến lúc đó tìm thấy cha mẹ Quách Triệt, nếu bọn họ có chỗ nào muốn đi thì cũng rất dễ dàng tìm thêm một chiếc xe.
“Đa tạ Cố tiểu thư!” Lâm Hâm vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu nói lời cảm tạ.
Tuy rằng Cố Ngọc nhìn mặt lạnh khó nói chuyện, nhưng sẽ không ăn người, cũng không giống đám Cường ca kia chuyên ăn hiếp kẻ yếu, Lâm Hâm tự nhận mình vẫn có ánh mắt nhìn người ở điểm này.
Cuối cùng những người Lâm Hâm bọn họ chia ra hai đường, xác định nơi mình muốn đi sau đó đóng gói một ít đồ ăn, lúc này mới cùng nhóm Cố Ngọc cáo từ rời đi, nguyên một đám người thế nhưng không có một người nào muốn lại trở về thành.
Quách Triệt cũng có chút do dự, trở về thành chính là một hành trình nguy hiểm, hắn bởi vì cha mẹ còn ở đó nên muốn trở về, nhưng nhóm Cố Cẩn bọn họ không cần phải cùng hắn đi mạo hiểm.
“Chị của ta muốn đi lấy điện thoại, ngươi quên rồi sao?” Cố Cẩn tựa hồ nhìn ra bạn tốt khó xử, kéo hắn lên xe.
“Thế đạo này, máy truyền tin có hay không cũng không gọi được……” Quách Triệt làm sao không biết ý tứ Cố Cẩn, chỉ nói thầm hai câu, trong lòng lại yên lặng mà cảm động.
Trịnh Gia là người cuối cùng ở lại tẩy sạch người trong siêu thị, nhóm Cường ca còn bị trói ở trong góc, nhưng người này là Hỏa hệ dị năng giả, nếu tỉnh táo lại dây thừng cũng trói không được hắn.
Trịnh Gia do dự nhìn thoáng qua Cường ca đang ngủ say, nếu là người thường hắn sẽ không kiêng kỵ, nhưng cái người Cường ca này vừa nhìn là biết dạng người có thù tất báo, hơn nữa xuống tay lại tàn nhẫn lại co được dãn được, không thể bảo đảm được sau này khi hắn tỉnh táo lại sẽ không tìm bọn họ gây phiền toái.
Nghĩ đến này khả năng, Trịnh Gia yên lặng đi đến bên người Cường ca, ngồi xổm xuống, đem tay đặt ở trên trán hắn.
Dị năng tinh thần xâm nhập vào trong óc, Cường ca đột nhiên trợn mắt, một đôi mắt tựa hồ đều trừng thẳng, nhưng một lát sau ánh sáng trong mắt tựa như bởi vì tinh thần không ổn dần dần mất đi tiêu cự.
Trịnh Gia liếc mắt nhìn trạng thái Cường ca một cái, rốt cuộc cũng yên lòng, xoay người ra khỏi siêu thị.
“Cậu đi làm gì vậy?” Mấy người Cố Cẩn cố ý đem vị trí ghế phụ để lại cho Trịnh Gia, một là bởi vì Phương Tử Di xem mặt đoán ý sau đó dụng tâm nhắc nhở bọn họ, hai cũng là vì nửa đêm về sáng ngày hôm qua Trịnh Gia thủ hộ Cố Ngọc cơ hồ không ngủ, cho nên muốn cho hắn một chỗ dễ bồi bổ ngủ lại một giấc.
“Không…… chỉ là đi toilet thôi.” Trịnh Gia xoay người kéo đai an toàn lên khoá lại, hắn không muốn nói ra sự thật cho Cố Ngọc biết, hắn đem Cường ca biến thành ngốc tử, liền tính sau này có dị năng thì dù là ai hắn cũng đều không quen biết.
Hắn không thể mặc kệ loại nguy hiểm tiềm tàng này tồn tại, đặc biệt là bất lợi đối với Cố Ngọc.
Cố Ngọc nghi hoặc nhìn Trịnh Gia, cuối cùng cái gì cũng chưa nói khởi động ô tô, ngồi sau xe Phương Tử Di hưng phấn oa oa kêu to, “Hãn Mã a, tôi là lần đầu tiên được ngồi lên Hãn Mã, thật mẹ nó phong cách cùng ngưu bức!”
“Cậu là nữ sinh, văn nhã một chút được không?” Cố Cẩn liếc trắng mắt Phương Tử Di một cái, một đôi tay lại trên ghế da thật sờ tới sờ lui, từ lâu hắn mong muốn có được một chiếc Hãn Mã, nhưng hiện tại sinh mệnh quan trọng hơn, vào thế đạo này mong muốn những thứ này cũng sẽ thành hiện thực, sau này hắn có thể có được rất nhiều, Ferrari, Bugatti Veyron, Maserati, Cadillac……
Đó cũng là do ở mạt thế, những dòng xe đẹp mắt này còn đáng giá sao?
Cố Cẩn biết tiền hắn đầu tư vào cổ phiếu đều đã thành không khí, sớm biết như vậy lúc trước nên đem toàn bộ cho Cố Ngọc, như vậy bọn họ có thể ở mạt thế có được thêm nhiều vật tư.
“Tử Di tính tình rộng rãi, danh xưng là nữ hán tử.” Quách Triệt ngồi ở giữa ghế sau, nhưng thật ra thuận lợi mọi bề.
“Cậu che chở cô ta đi, thấy sắc quên nghĩa!” Cố Cẩn khinh bỉ liếc mắt nhìn Quách Triệt một cái, hắn cảm thấy hai người này thật hợp, quả nhiên có gian tình.
Sau khi nghe được mấy người trẻ tuổi ríu rít cười đùa, Cố Ngọc có loại cảm giác hoảng hốt trở lại trước khi mạt thế, nếu không phải xuyên qua cửa kính ô tô, nhìn thấy những toà kiến trúc đổ vỡ hoả hoạn, đường phố hỗn loạn cùng thi thể máu thịt khô cạn, cô thiếu chút nữa cho rằng mình đã đi vào một thế giới khác.
“Trạch Loan khu cùng công ty Lâm Hâm nói ở hai phương hướng khác nhau, lát nữa chúng ta phải chia ra đi tìm, cuối cùng lại ở ngay địa điểm tách ra tập hợp lại, sau đó cùng nhau ra khỏi thành.” Cố Ngọc thực mau nói ra kế hoạch của mình, “Tôi cùng Cố Cẩn một tổ, Trịnh Gia cùng Phương Tử Di hiệp trợ Quách Triệt.”
Cố Ngọc có suy tính như vậy tất nhiên là trải qua suy nghĩ cặn kẽ, Lôi điện dị năng của Cố Cẩn tuy rằng lực công kích mạnh, nhưng rốt cuộc kinh nghiệm của hắn còn thấp, còn chưa đủ thành thục ổn trọng.