Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 283: Phiên ngoại 2




Sáng sớm ngày hôm nay, Trần Cảnh Văn mặc chỉnh tề xuất hiện ở toà thị chính, đến xử lý chuyện lớn chuyện nhỏ của căn cứ, anh như ngày xưa mỉm cười gật đầu đáp lại nhân viên công tác chào hỏi anh xung quanh, hết thảy có vẻ tự nhiên hoàn mỹ như vậy. . .
Thấy Trần Cảnh Văn chói mắt như vậy đi tới, Tiêu Tử Lăng may mắn thoát khỏi ma chưởng của người nào đó, không chú ý tình hình xung quanh, đang xông ngang đụng thẳng tới nhất thời né tránh không kịp, vì vậy, cậu chỉ có thể cố nhịn tông lên.
Từ sau khi Sở Chích Thiên làm rõ quan hệ của hai người với Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết, tuy rằng Trần Cảnh Văn không còn đối với cậu ‘bới xương trong trứng’ như trước đây nữa, thế nhưng ánh mắt của anh ta lại bắt đầu mang chút quỷ dị, dường như đang nghiên cứu thứ gì đó, loại đường nhìn đó khiến cho Tiêu Tử Lăng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trong lòng mơ hồ có chút rét lạnh. Vì vậy liền hạ quyết tâm, trừ phi tiếp xúc tất yếu, nếu không cậu vẫn cách Trần Cảnh Văn xa một chút, bảo đảm sự an toàn của mình.
Hai người rất có ăn ý treo lên nụ cười mặt nạ thuộc về mình, ánh mắt nhìn nhau bắn tung tóe ánh lửa, hai bên đều không hề dừng bước chào hỏi, chuẩn bị cứ như vậy lướt ngang qua. . .
Khi hai bên lướt qua nhau, đường nhìn của Tiêu Tử Lăng trong lúc vô tình quét tới chỗ Trần Cảnh Văn, sửng sốt, cậu đột ngột dừng bước, quay đầu lại nhìn sau lưng Trần Cảnh Văn kêu lên: “A. . . Trần phó thủ lĩnh, xin dừng bước.”
Bóng lưng Trần Cảnh Văn đột ngột chấn động, anh dừng bước chân, dừng lại khoảng chừng ba giây, mới chậm rãi xoay người, mang vẻ mặt cười nhạt nhìn Tiêu Tử Lăng nói: “Tiêu bộ trưởng, có việc?”
Tiêu Tử Lăng cười, tái hiện nụ cười hồn nhiên đã biến mất rất lâu: “Trần phó thủ lĩnh, có phải thân thể anh không thoải mái hay không?” Không thể nghi ngờ, khẩu khí khi Tiêu Tử Lăng nói lời này có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Nụ cười trên mặt Trần Cảnh Văn cứng đờ, sự kinh hoảng chợt lóe mà qua trong mắt, nếu không phải Tiêu Tử Lăng tập trung hoàn toàn tinh thần chú ý, có lẽ sẽ bị Trần Cảnh Văn giấu được. Trong đầu Tiêu Tử Lăng chợt lóe linh quang, trong lòng hiện lên một đáp án, vì vậy ý cười nơi khóe miệng cậu càng sâu, cả người phấn khởi lên.
Dù sao Trần Cảnh Văn cũng là Trần Cảnh Văn, tuy rằng một kích bất ngờ của Tiêu Tử Lăng khiến cho anh hoảng hốt, bất quá rất nhanh đã khôi phục lại, anh nhàn nhạt nói: “Tiêu bộ trưởng, cậu nghĩ nhiều rồi, thân thể tôi rất tốt.” Nói xong vừa định xoay người rời đi, lại bị Tiêu Tử Lăng nhiệt tình bắt lấy tay.
Trần Cảnh Văn trong nháy mắt đó rất muốn mở ra Thủy Long Thuẫn hất văng Tiêu Tử Lăng, hoặc là dùng Thủy Long Bạo đánh bay Tiêu Tử Lăng, thế nhưng lý trí để cho anh dừng lại dị năng rục rịch của mình, cố gắng trấn định nhìn về phía Tiêu Tử Lăng mà khi xưa hận không thể bảo trì cự ly dài với anh, xem đến tột cùng cậu ta muốn đánh chủ ý quỷ gì, Trần Cảnh Văn anh không dễ bị hù như vậy.
Sở dĩ Trần Cảnh Văn còn có thể trấn định như thế, là bởi vì Trần Cảnh Văn tin tưởng anh đã tiêu trừ hết thảy chứng cứ, tuyệt đối không ai biết đêm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngoại trừ đương sự. Trần Cảnh Văn lúc này đã quên, có một số người kinh nghiệm phong phú rất dễ nhìn thấu những che giấu đó. . .
Quả nhiên, động tác với ngôn ngữ kế tiếp của Tiêu Tử Lăng đã chứng minh trực giác dị năng của Trần Cảnh Văn là phi thường chính xác, anh thực sự nên đuổi Tiêu Tử Lăng xa khỏi cạnh anh trước tiên mới phải. . .
Tiêu Tử Lăng không buông tay đang bắt lấy Trần Cảnh Văn ra, trái lại còn táo tợn hơn dùng tay kia đẩy cổ áo Trần Cảnh Văn ra, quả quyết phát hiện chỗ cổ Trần Cảnh Văn có mấy vết tích màu tím, hình dạng này cậu rất quen thuộc, bởi vì người nào đó bình thường luôn làm như thế.
Tiêu Tử Lăng tìm được vết tích ban nãy cậu trong lúc vô tình quét nhìn thấy, chứng minh được suy đoán của cậu, tâm tình cậu tốt hơn, cười hì hì nói: “Trần phó thủ lĩnh, thoạt nhìn, tối hôm qua có người rất quá phận nga, chậc chậc, thế mà phủ nhiều dấu ấn như vậy, thế này là khẩn cấp muốn tuyên cáo vật sở hữu của anh ta sao. . .”
Có thể lưu lại vết tích ở trên người Trần Cảnh Văn cũng chiếm được tiện nghi, ngoại trừ Sở Chích Thiên cũng chỉ có thể là Đổng Hạo Triết, mà tối hôm qua Sở Chích Thiên dây dưa cậu cả đêm, căn bản không có thời gian phạm tội, xem ra trăm phần trăm chính là Đổng Hạo Triết. Tiêu Tử Lăng rất bội phục Đổng phó thủ lĩnh của bọn cậu, quả nhiên là người to gan lớn mật, cũng dám chiếm tiện nghi của Trần hồ ly, quả thực là không sợ chết.
Trên mặt Trần Cảnh Văn đỏ thẫm một mảnh, đột ngột đánh bay cái tay bóc trần chân tướng của Tiêu Tử Lăng, Trần Cảnh Văn không còn sự bình tĩnh nữa thế mà bắt đầu cà lăm: “Cậu, cậu, có, có ý gì. . .”
Tiêu Tử Lăng cười càng ngọt: “Trần phó thủ lĩnh, trông tư thế anh bước đi, sáng sớm thiếu chút nữa dậy không nổi đúng không. . .” Dù nhẫn nại ngụy trang thế nào, Trần Cảnh Văn bước đi vẫn có chút cứng ngắc, thắt lưng của anh ta ưỡn hơi quá.
Tiêu Tử Lăng cười trên nỗi đau của người khác, ‘(*∩_∩*)′ cuối cùng cũng có người chịu khổ tương tự cậu rồi, hơn nữa người này còn là Trần hồ ly tử địch của cậu, Tiêu Tử Lăng nhất thời cảm thấy nhân sinh của cậu rực rỡ vô cùng, cậu mở cờ trong bụng một chút cũng không có giác ngộ tiểu thụ tội gì phải khó xử tiểu thụ.
Mặt Trần Cảnh Văn nhất thời bắt đầu rực rỡ sắc màu, bất quá không thể không bội phục tố chất tâm lý của Trần Cảnh Văn mạnh siêu cấp, vừa rồi còn trong sự hoảng loạn bị bóc trần, đảo mắt liền chỉnh lý xong tâm tình bắt đầu phản kích: “Tiêu bộ trưởng, vậy hiện tại cậu hoảng loạn không chọn đường lại vì điều gì?”
Lời nói của Trần Cảnh Văn khiến cho nụ cười của Tiêu Tử Lăng cứng lại, cậu thế nào quên phía sau còn có một con cầm thú tham lam đang đuổi theo chứ, cậu nhanh chóng quay đầu lại xem xét, không phát hiện thân ảnh của lão đại nhà mình, lúc này mới yên lòng. Cậu ngẩng đầu thấy khuôn mặt như cười như không thoáng mang theo trào phúng của Trần Cảnh Văn, trong lòng thập phần khó chịu, trong lòng quyết định phải chỉnh Trần phó thủ lĩnh đáng hận này.
Tiêu Tử Lăng khẽ chuyển ý nghĩ, ánh mắt lóe lóe, khóe miệng liền xuất hiện một nụ cười xấu xa.
Trên tay Tiêu Tử Lăng lặng yên xuất hiện một cái bình nhỏ, cậu tươi cười đầy mặt tới gần Trần Cảnh Văn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhét cái chai vào trong tay Trần Cảnh Văn, sau đó nhanh chóng chạy trốn nói: “Tặng cho anh, rất hữu dụng, không cần cảm tạ tôi.”
Sở dĩ Tiêu Tử Lăng trốn nhanh như vậy, là bởi vì cậu cảm giác được một luồng dao động quen thuộc ở trong không khí, khí tức của người nào đó đang tới gần, cậu nhất định phải chạy trốn.
Trần Cảnh Văn ngạc nhiên, nhìn nơi đã không còn một bóng người, nhất thời quên kiểm tra thứ trong tay đến tột cùng là thứ gì, mà lúc này, không khí bên cạnh Trần Cảnh Văn đột nhiên chấn động lên, một thân ảnh lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên cạnh anh.
“Sở ca. . .” Trần Cảnh Văn câm nín nhìn về phía Sở Chích Thiên, không biết đôi phu phu này lại đang giở trò gì, loại trò chơi một đuổi một chạy này, mỗi khi qua một đoạn thời gian sẽ xuất hiện, bọn họ không ngán, những người đứng ngoài xem như bọn anh cũng muốn ngán rồi. Phải biết rằng Sở Chích Thiên muốn bắt được Tiêu Tử Lăng, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, bất kể Tiêu Tử Lăng chạy trốn tới nơi nào, trốn bao xa, Sở Chích Thiên chỉ cần thuấn di một cái đã có thể chạy tới bắt lấy. Thế nhưng, mỗi lần Sở Chích Thiên vẫn nhất mực qua bắt người đều chậm một bước, bỏ mất cơ hội tốt để cho Tiêu Tử Lăng chạy thoát, như thế rõ ràng là cố ý thả cho đi mà, chẳng lẽ đó là một loại tình thú giữa phu phu bọn họ hay sao?
Sở Chích Thiên không nhìn sự xem thường trong mắt Trần Cảnh Văn, anh quét nhìn về phía cái chai quen thuộc trong tay Trần Cảnh Văn, lại thấy được cổ áo bị Tiêu Tử Lăng mở ra của Trần Cảnh Văn, hiện ra ở bên ngoài, những vết tích xanh tím chỗ cổ, trong mắt hiện lên một vẻ hiểu rõ, anh nắm tay ho khan một tiếng, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Cảnh Văn, có cần tôi cho cậu nghỉ ngơi mấy ngày hay không?”
Trần Cảnh Văn nghe vậy sửng sốt, không biết lời Sở Chích Thiên nói là vì sao? Anh thấy Sở Chích Thiên hữu ý vô ý nhìn về phía tay cầm cái chai của anh, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ cái chai Tiêu Tử Lăng nhét tới có vấn đề? Tên nhóc đó hãm hại anh? Anh nhanh chóng cúi đầu nhìn, liền thấy được nội dung nhãn hiệu dán trên thân bình, mặt ‘tăng’ một cái đỏ bừng một mảnh, vô ý thức vứt cái chai trong tay đi. . .
Khi mắt thấy cái chai sắp bị nện lên mặt đất, biến thành mảnh vỡ, cái chai đột nhiên đình trệ bất động, sau đó một thân ảnh nhanh chóng xuất hiện ở nơi đó, anh ta cúi người đưa tay ra liền lấy được cái chai kia, lúc này mới đứng dậy cười ha ha hô với Sở Chích Thiên: “Sở ca, sớm a!”
Sở Chích Thiên gật đầu: “Sớm, Hạo Triết.”
Hóa ra là Đổng Hạo Triết tới, anh ta cười gần như miệng lộ hết răng ra, đủ thấy tâm tình anh ta tốt đến bạo, chỉ thấy anh ta tiếp tục nói: “Sở ca tôi tìm anh thực khổ nga.”
“Có việc?” Sở Chích Thiên nhếch mi hỏi.
Đổng Hạo Triết cười nói: “Đúng vậy, đang muốn xin Sở ca anh cho nghỉ, thân thể của Cảnh Văn nhà chúng ta không thoải mái. . .”
Trần Cảnh Văn ở một bên nghe xong lời này nhất thời mặt đỏ tới mang tai: “Ai là của nhà các cậu?” Trần phó thủ lĩnh, chẳng lẽ anh không cảm thấy lời này của anh cũng có chút vấn đề sao?
Đối mặt cơn nổi trận lôi đình của Trần Cảnh Văn, hai người còn lại lựa chọn không nhìn, Sở Chích Thiên ý có điều chỉ nói: “Ngày hôm nay tôi cho phép, bất quá Hạo Triết a, cũng không thể làm mệt chết quan hành chính của chúng ta, căn cứ cũng không thể trường kỳ không có quan hành chính. . .” Anh đi đến bên người Đổng Hạo Triết nhẹ giọng nói, “Có đôi khi, phải biết chút kỹ xảo, không thể khinh xuất. Ừm, thứ trong tay cậu rất không tồi, học tập nhiều thêm a.” Nói xong dùng sức vỗ vỗ vai Đổng Hạo Triết, không đợi Đổng Hạo Triết hỏi thăm vì nghe lời này mà có chút mơ hồ, liền thuấn di một cái rời khỏi nơi đây, tiếp tục đuổi theo đàn em của anh.
Trần Cảnh Văn tàn bạo nhìn chằm chằm nơi Sở Chích Thiên biến mất, lão đại vô lương này, thế mà nói ra loại lời đó, chẳng lẽ anh ta không nên hung hăng giáo huấn Đổng Hạo Triết sao? Thế mà ra tay với anh em cùng nhau lớn lên?
Ách. . . Anh tức đến hồ đồ rồi, vậy mà đã quên, Sở lão đại chính là một tên cặn bã quả quyết ra tay với đàn em nhà mình, trông cậy vào anh ta căn bản là sai lầm.
Không đợi Trần Cảnh Văn hồi thần lại, Đổng Hạo Triết đã nhích lại gần, lấy lòng nói: “Cảnh Văn, cậu xem, tớ đã giúp cậu xin nghỉ rồi, nếu không nghỉ ngơi thêm nhiều một chút đi? Tối hôm qua, tớ mất đi lý trí làm quá mức. . .” Đổng Hạo Triết dường như không thấy được khuôn mặt bởi vì lời nói của anh mà càng ngày càng khó coi, cùng với cặp mắt muốn giết người kia của Trần Cảnh Văn, anh tiếp tục cười nói, “Còn có a, Cảnh Văn, có phải cậu quá mệt mỏi hay không, ngay cả đồ cũng cầm không chắc? May mà tớ tới đúng lúc, đỡ được nha.” Nói xong, đưa cái chai trong tay cho Trần Cảnh Văn như hiến vật quý, nụ cười đầy mắt kia dường như hy vọng nhận được sự tán dương của Trần Cảnh Văn, khiến cho Trần Cảnh Văn trong nháy mắt có loại ảo giác, đứng ở trước mắt anh không phải Đổng Hạo Triết, mà là khuyển biến dị anh tâm tâm niệm niệm muốn có được nhưng vẫn không có được.
Đương nhiên, loại cảm giác này chỉ là chợt lóe mà qua, Trần Cảnh Văn thấy được cái chai trong tay Đổng Hạo Triết, cả người xù lông, anh thẹn quá thành giận nhìn chằm chằm cái chai kia, hận không thể khiến thứ đó cứ như vậy biến mất không còn.
Cảm giác được sự xấu hổ che trời lấp đất mà đến trong tầm mắt Trần Cảnh Văn, Đổng Hạo Triết vô ý thức nhìn về phía cái chai trong tay, muốn biết đây đến tột cùng là thứ gì, vì sao để cho Trần Cảnh Văn mất đi sự lãnh đạm nhất quán. Vừa nhìn, anh vui vẻ, anh rốt cục hiểu rõ lời nói vừa rồi của Sở Chích Thiên có ý gì.
Hai mắt Đổng Hạo Triết nhất thời lấp lánh hữu thần, anh một phen túm lấy Trần Cảnh Văn đang cảm thấy không ổn muốn chạy trốn, hắc hắc cười nói: “Cảnh Văn, đã như vậy, không bằng chúng ta cùng đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Ai muốn cùng nghỉ ngơi với cậu? Trần Cảnh Văn không khỏi nhớ lại chuyện tối hôm qua, cảm giác nguy cơ dâng lên thẳng tắp, anh biết trở lại với Đổng Hạo Triết tuyệt đối không phải chuyện tốt, vì vậy, anh không cần suy nghĩ, dùng sức hất cái tay bắt lấy anh của Đổng Hạo Triết, hy vọng có thể hất văng cái tên dính người này.
Đáng tiếc thời khắc mấu chốt, dị năng hệ khí làm cường công hoàn toàn thể hiện được sự cứng rắn của nó, hệ thủy dịu dàng nhu tình dưới sự áp bách của nó căn bản phản kháng không được. Vì vậy, kết cục của Trần Cảnh Văn chính là bị Đổng Hạo Triết cưỡng chế kéo trở về, mỹ kỳ danh là nghỉ ngơi.
Ngươi nói, quần chúng quảng đại xung quanh thì sao? Uy áp cường đại mang đến khi tam đại đầu sỏ đồng thời xuất hiện đương nhiên khiến cho những người qua đường xung quanh đó tránh lui ba thước, chủ động lui đến góc tường bốn phía xem diễn. . . Ách, phải nói, là tìm kiếm một chút lạc thú ở trong công tác.
“Mình nói mà, Trần phó thủ lĩnh với Đổng phó thủ lĩnh khẳng định có JQ.” Tam đại đầu sỏ lui tán, để cho quần chúng lao động chịu áp bách rốt cục nhận được tự do ngôn luận, ánh mắt của hủ nữ nào đó trong đó phát sáng nói.
Mấy người đã bị tư tưởng hủ nữ tập kích bên cạnh nhao nhao gật đầu biểu thị tán thành. . . Vì vậy tin đồn mới nhất chính thức ra lò, đôi Đổng Trần hư hư thực thực trước đây, trước mắt đang tiến hành JQ.
Sau đó, Trần Cảnh Văn rốt cục bị đè ở trên giường không thể nhịn được nữa quả quyết đá con cầm thú không biết như thế nào là thỏa mãn kia xuống giường, kết quả của sư tử rống Hà Đông chính là để cho Đổng Hạo Triết hơi thu liễm một chút, Trần Cảnh Văn cũng không biết lúc nào, cái tên đáng chết đó lại tro tàn lại cháy. Lúc này Trần Cảnh Văn đã mơ hồ hiểu rõ nguyên nhân vì sao Tiêu Tử Lăng vẫn luôn muốn chạy.
Kỳ thực dựa theo tính cách vốn dĩ của Trần Cảnh Văn tuyệt đối sẽ không ủy khuất bản thân như thế, nhất định sẽ cường thế cự tuyệt, thế nhưng mỗi lần đối mặt ánh mắt bao hàm ái ý của Đổng Hạo Triết, anh lại thủy chung nói không nên lời một chữ không. Đặc biệt là sau khi hai người phát sinh quan hệ, anh liền bắt đầu gián đoạn mơ một giấc mơ, trong mơ đó không có Đổng Hạo Triết tồn tại, chỉ có bản thân anh bi thương vô tận, trong vô số năm tháng hồi ức Đổng Hạo Triết trong trí nhớ, loại bi thương đau triệt nội tâm đó khiến cho Trần Cảnh Văn mỗi khi tỉnh lại đều rơi lệ đầy mặt, đó cũng là nguyên nhân Trần Cảnh Văn không có cách nào cự tuyệt Đổng Hạo Triết. Vì vậy, trong trận tình ái với Đổng Hạo Triết này, không thể nghi ngờ Trần Cảnh Văn đã ở vào thế hạ phong, khiến cho anh luôn bị giày vò.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại qua một đoạn thời gian, khi Trần Cảnh Văn lần nữa chạm mặt Tiêu Tử Lăng, thốt ra chính là câu nói như vầy: “Có lẽ, hai người chúng ta hẳn nên ra ngoài công tác tạm thời gì gì đó!” Trần Cảnh Văn nói xong lời này không đợi Tiêu Tử Lăng trả lời liền chật vật xoay người rời đi.
Biểu cảm của Tiêu Tử Lăng từ sự kinh ngạc lúc đầu, nhanh chóng chuyển thành tự nhiên, nhìn bóng lưng gần như chạy trối chết của Trần Cảnh Văn, cậu cao giọng hô: “Được a, lúc đó, tôi sẽ thông báo cho anh, Trần phó thủ lĩnh.”
Liền thấy Trần Cảnh Văn tự nhận là đi coi như bình tĩnh, trực tiếp lảo đảo một cái, tuy rằng là người thức tỉnh cấp cao anh rất nhanh đã ổn định thân thể, nhưng cũng nhịn không được lấy tay đỡ eo nhỏ của mình, chính một chút ban nãy, đã không cẩn thận kéo bị thương địa phương khó có thể mở miệng kia. Cho dù như thế, Trần Cảnh Văn vẫn hít sâu một hơi, lần nữa bình tĩnh bước về phía trước. Đáng tiếc, khuôn mặt đỏ lên, mồ hôi tinh mịn tràn ra trên trán Trần Cảnh Văn lại bán đứng anh, cũng may Tiêu Tử Lăng nhìn không thấy. Trần Cảnh Văn nhịn không được âm thầm may mắn.
Đợi đến khi cơ hồ không thể thấy được bóng lưng của Trần Cảnh Văn nữa, bên tai Tiêu Tử Lăng truyền đến tiếng trả lời xa xôi của Trần Cảnh Văn: “Đừng quên hứa hẹn của cậu.” Lời này Trần Cảnh Văn nói nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không biết làm thế nào.
Tiêu Tử Lăng nghe ra được sự bi phẫn của Trần Cảnh Văn, điều này khiến cho Tiêu Tử Lăng che miệng cười trộm, bất quá mới cười đến phân nửa, Tiêu Tử Lăng liền cười không nổi nữa, cậu phát hiện cười nhạo Trần Cảnh Văn chẳng phải là đang cười nhạo chính cậu sao? Tình cảnh của mình cũng không tốt hơn được nơi nào so với Trần Cảnh Văn, bởi vì bọn cậu đều đụng phải một con cầm thú không biết như thế nào là thỏa mãn, khiến cho bọn cậu không thể không lấy chạy trốn để tìm đường cầu sinh!
Vì vậy, Tiêu Tử Lăng tỉnh ngộ được bắt đầu bi phẫn. Hừ, đã có quân tinh nhuệ cường đại gia nhập, lần này, cậu sẽ tận lực mưu tính một phen với Trần Cảnh Văn, nhất định phải ném bay bọn lão đại đi!
Tiêu Tử Lăng quyết định lần này phải mạnh tay liều mình!!
HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.