Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 281: Kiếp trước kiếp này 3




Sở Chích Thiên cho rằng mình rất nhanh sẽ có thể trở lại thời không của anh, nhưng phát hiện thân thể anh không có dấu hiệu khôi phục, trái lại đang từ từ trở nên suy yếu, tiếp tục như vậy, cho dù dị năng của anh khôi phục toàn bộ, loại thân thể tàn tạ này cũng không cách nào thừa nhận được lực áp bách của đường hầm thời không. Sở Chích Thiên hiểu rõ đây có thể là di chứng do anh liên tục vận dụng cấm thuật đề thăng cấp bậc dị năng, không ngờ tới sẽ bạo phát ra toàn diện vào lúc này.
Đường Thanh rất nhanh phát hiện vấn đề này, thấy vết thương vốn đang khép lại lần nữa thối rữa, tràn ra máu, hắn biết tình hình tuyệt không lạc quan như hắn tưởng tượng. Đường Thanh rất lo lắng, lấy ra tế bào ở vết thương Sở Chích Thiên nghiên cứu một chút, lại phát hiện tế bào của Sở Chích Thiên đã dùng hết toàn bộ sức sống giống như vào ba ngày đầu lúc mới phát hiện anh ta, mà hiện tại tế bào mất đi sức sống đang bước vào tử vong. Đáng sợ hơn chính là, hắn không hề phát hiện tế bào mới sinh, nói cách khác, thân thể Sở Chích Thiên đã mất đi năng lực sinh ra tế bào sức sống mới, theo kết quả nghiên cứu, Sở Chích Thiên sẽ sống được không quá mười ngày nữa. Kết quả này khiến cho Đường Thanh rất khổ sở, trong khoảng thời gian này ở chung, hắn đã xem Sở Chích Thiên là bạn tốt của mình, cảm giác khi bạn bè đối mặt tử vong mà bản thân lại bất lực thất bại, khiến cho hắn rất căm hận.
Thấy tâm tình Đường Thanh suy sụp, thập phần khổ sở, Sở Chích Thiên trái lại thông suốt an ủi: “Đường Thanh, không nên khổ sở, tôi vốn nên chết rồi, mà hiện tại có thể sống thêm được mấy ngày, tôi đã rất hài lòng.” Khi anh biết số phận của Tiêu Tử Lăng có thay đổi, Sở Chích Thiên liền cảm thấy chết cũng không tiếc, tuy rằng anh thực sự rất muốn trở lại xem Tiểu Lăng nhà anh thêm một lần nữa.
Lời nói của Sở Chích Thiên làm cho viền mắt Đường Thanh đo đỏ, Đường Thanh quyết định nghe lời người thầy của hắn, muốn cho người bạn của hắn đi không vướng bận, vì vậy hắn hỏi: “Lăng Thiên, anh còn có nguyện vọng gì? Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ giúp anh hoàn thành.” Lăng Thiên là tên giả ở nơi đây của Sở Chích Thiên, tên Sở Chích Thiên quá nổi tiếng, nơi đây thật đúng là không thích hợp dùng.
Sở Chích Thiên lắc lắc đầu, anh cười khổ không nói, anh muốn gặp nhất chính là Tiêu Tử Lăng, thế nhưng kiếp này anh vĩnh viễn cũng không gặp được, anh không ngờ không chết ở thời không của mình, lại chết ở ngàn năm sau, có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho anh, thời không ngàn năm, khiến cho anh sau khi chết xuống địa ngục cũng không có cơ hội đợi được Tiêu Tử Lăng.
Đường Thanh chưa từ bỏ ý định hỏi: “Chẳng lẽ anh không có người nhà người yêu?” Chẳng lẽ không muốn gặp lại một lần?
Sở Chích Thiên cười nói: “Hiện tại đã không còn.”
“Hiện tại?” Đường Thanh rất mẫn cảm, bắt được từ then chốt.
Sở Chích Thiên lấy sợi tóc anh lấy được từ chỗ Tiêu Tử Lăng từ trong không gian ra, lưu luyến vuốt ve, hai mắt anh ẩn hàm một vẻ đau xót thâm trầm, thấp giọng nói: “Người yêu của tôi, em ấy không có cách nào sống được đến bây giờ.”
Đường Thanh cảm nhận được sự đau xót nồng đậm trong lòng Sở Chích Thiên, hắn cho rằng người yêu của Sở Chích Thiên đã qua đời, trong lòng càng bi thương thay Sở Chích Thiên: “Chẳng lẽ các anh không có con sao?”
“Con?” Sở Chích Thiên cười khổ nói: “Chúng tôi sinh không được.” Trong lòng lại nhịn không được hy vọng xa vời, nếu như có một đứa con của anh với Tiểu Lăng, vậy cuộc đời này của anh thực sự không còn tiếc gì, bất quá đây là điều không có khả năng, anh với Tiểu Lăng đều là nam nhân, thế nào có thể có đời sau chứ.
Đường Thanh kinh ngạc nói: “Là cô ấy không thể sinh con sao? Không có trứng hoạt tính? Hay anh là t*ng trùng chết. . .” Đường Thanh quả nhiên không hổ là nhân viên nghiên cứu khoa học, nói ra những lời này rất tùy tiện, một chút cũng không có cảm giác nhìn trộm tư ẩn của người khác, nửa điểm cố kỵ cũng không có.
Sở Chích Thiên có chút chống đỡ không được đối với loại kiên trì không ngừng truy hỏi kỹ càng sự việc của Đường Thanh, anh ho khan mấy tiếng, mới nói quanh co: “Cái này, ừ. . . là không có trứng.” Đều là nam nhân đương nhiên không có thứ đó.
Nghe vậy Đường Thanh gật gật đầu, như vậy có thể hiểu rõ vì sao Sở Chích Thiên không có con, bất quá hắn không xem nhẹ tia sáng kỳ dị toả ra trong ánh mắt Sở Chích Thiên khi nghe thấy đứa con, biết có lẽ người bạn của mình thực sự rất muốn có một đời sau của anh ta với người yêu, không thể nghi ngờ đây là sự tiếc nuối cả đời này của anh ta, hắn quấn quýt một chút, lúc này mới cắn răng nói: “Anh có muốn một đời sau của anh với người yêu của anh không?”
Sở Chích Thiên nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía Đường Thanh, anh không biết vì sao Đường Thanh hỏi như thế.
Đường Thanh nhìn nhìn sợi tóc trong tay Sở Chích Thiên, nói: “Đây là tóc của người yêu anh đúng không, chỉ cần có gien của người yêu anh, rồi lấy gien của anh, có thể tiến hành dung hợp gien nuôi cấy, thầy của tôi đang tiến hành nghiên cứu phương diện này, tuy rằng còn chưa tiến vào thí nghiệm thân thể người, nhưng thí nghiệm sinh vật đã đạt được thành quả, tôi nghĩ không qua mấy năm nữa hẳn sẽ có thể có điều đột phá, khi đó, nếu muốn một đời sau thì không còn là một loại huyễn tưởng nữa.”
Ánh mắt Sở Chích Thiên sáng ngời, nếu thật có thể thành công, tại ngàn năm sau này, có một thể kết hợp của anh với Tiêu Tử Lăng. . . Sở Chích Thiên cảm thấy đây thực sự là một chủ ý vô cùng tốt, anh vốn chính là một người muốn làm liền làm, vì vậy gật đầu nói: “Được, Đường Thanh, vậy kính nhờ anh.” Nói xong anh liền đưa tay cắt một sợi tóc của mình, sau đó cùng giao hai sợi tóc này cho Đường Thanh.
Đường Thanh thận trọng tiếp nhận nói: “Lăng Thiên, anh yên tâm, sau khi tôi nghiên cứu thành thục mới sẽ có thể giúp anh dung hợp gien của anh cùng người yêu, tiến hành nuôi cấy ống nghiệm.” Hắn biết hắn nhận chính là một phần tín nhiệm, là toàn bộ hy vọng mà bạn bè ký thác cho hắn.
Có lẽ, tâm nguyện của Sở Chích Thiên đã xong, mấy ngày sau đó thân thể của Sở Chích Thiên liền nhanh chóng suy sụp. Chính như Đường Thanh phán đoán, đến mấy ngày sau cùng, cả người Sở Chích Thiên biến thành một người máu, máu tươi trong miệng tràn ra không cách nào khống chế, không chỉ thân thể tan vỡ, ngũ tạng lục phủ cũng đang tách rời.
Đường Thanh biết như vậy rất thống khổ, tựa như sống sờ sờ bị đập vỡ xương, nghiền nát máu thịt, mười ngón đều có thể liền tâm, huống hồ là toàn thân trên dưới trong trong ngoài ngoài đều đang tan vỡ chứ, nhưng cho dù như thế, người trước mắt vẫn không hề hô trời gọi đất rên rỉ kêu đau, chỉ thản nhiên nhìn phía trước, trong mắt chỉ có tưởng niệm cùng đau xót vô tận, có lẽ sớm đã có chuẩn bị tử vong, cho nên mới có vẻ thản nhiên như thế.
Đường Thanh không thấy được cảnh lúc Sở Chích Thiên chết, lúc đó hắn không thể nhìn tiếp được, liền tạm thời ra hàng lang ngoài cửa bình tĩnh tâm tình một chút, không ngờ trong khoảng thời gian đó, đã xảy ra biến đổi lớn. Lúc đó hắn chỉ nghe thấy một trận tiếng vang kinh thiên động địa bên trong cánh cửa, hắn muốn mở cửa, lại bị một luồng lực lượng cực đại bên trong ràng buộc, không có cách nào mở ra, chờ khi hắn mở ra được, bên trong đã hỗn độn một mảnh, tựa như bị gió bão thi ngược qua, mà Sở Chích Thiên thì đã không còn thấy bóng dáng, toàn bộ gian phòng sạch sẽ đến mức tìm không thấy được một chút vết tích tồn tại của anh ta.
Điều này làm cho Đường Thanh thiếu chút nữa cho rằng kỳ thực Lăng Thiên tuyệt không tồn tại, là nhân vật mà hắn huyễn tưởng ra khi tịch mịch, thế nhưng khi hắn mở ra tủ sắt của mình, thấy hai sợi tóc mà Lăng Thiên ký thác toàn bộ hy vọng, Đường Thanh đã biết hắn không nằm mơ, người bạn Lăng Thiên của hắn là thật sự từng tồn tại, chẳng qua lai lịch của anh ta đều là mê đề. Bất quá Đường Thanh lại cho rằng như vậy rất tốt, ít nhất hắn không cần thấy Lăng Thiên tử vong, có thể tự do huyễn tưởng rằng người bạn của hắn còn sống, vẫn còn tồn tại ở góc nào đó trong thế giới này.
Đường Thanh không hề quên ước định của hắn với Sở Chích Thiên, thế nhưng khi thí nghiệm của thầy hắn vừa mới đạt được đột phá, một trận tai nạn giáng lâm lên trên đầu bọn họ. Sở công tác thí nghiệm của hắn bị tổ chức khủng bố nào đó đánh cướp, chẳng qua tổ chức khủng bố đó cướp chính là người là dụng cụ mà không phải là thành quả nghiên cứu khoa học gì.
Khi Đường Thanh phát hiện sở thí nghiệm bị công kích, hắn liền mở tủ sắt ra cầm lấy hai sợi tóc kia. Hắn nghĩ nếu lần này hắn chết, trên đường Hoàng Tuyền gặp được đối phương, hắn cũng có thể cho người bạn của mình một công đạo, ít nhất thứ ủy thác cho hắn hắn không quăng bỏ.
Bất quá may mắn, Đường Thanh không chết, đồ cũng không mất, tổ chức khủng bố lần này công kích sở thí nghiệm, chủ yếu là vì những chuyên gia gien học bọn họ, chỉ cần không phản kháng, nhóm chuyên gia muốn mang theo một số thứ không có lực sát thương, bọn chúng đều coi như không thấy.
Phải nói lần hành động này của tổ chức khủng bố quá ngoài dự đoán, tuy rằng chính phủ thế giới phản ứng rất nhanh, phái quân đội nhanh chóng tới cứu, đáng tiếc cũng không nhanh bằng tổ chức khủng bố, chờ khi bọn họ chạy tới hiện trường, tổ chức khủng bố đã sớm mang theo nhân viên nghiên cứu khoa học tiến hành bước nhảy không gian lẩn trốn ra ngoài vũ trụ, sau cùng trong sự truy đuổi của quân đội biến mất vô tung vô ảnh, điều này làm cho chính phủ thế giới mất hết thể diện, mà sự kiện bắt cóc này thì thành án treo lớn nhất năm đó, cho đến bảy năm sau khi tinh cầu nhỏ nào đó nổ tung mới để cho hành động khủng bố đó có được chân tướng rõ ràng, những chuyên gia kia đến tột cùng đã đi nơi nào.
Đường Thanh bị tổ chức khủng bố bắt cóc tới nơi đây, liền không nghiên cứu mật mã gien kích phát dị năng nữa, mà trợ giúp thầy của mình hoàn thành thí nghiệm dung hợp gien, hắn không biết hắn còn có thể sống bao lâu, bởi vì ai cũng không biết những thành viên của tổ chức khủng bố kia lúc nào sẽ cầm lấy dao mổ hạ thủ với bọn họ. Vì vậy, hiện tại hắn chỉ có một mục tiêu, đó chính là nhanh chóng hoàn thành thí nghiệm lý luận dung hợp gien, sau đó hoàn thành hy vọng của người bạn, thành công nuôi cấy ra đời sau của họ.
Trong ba năm sau đó, tích lũy vô số thất bại, cuối cùng rốt cục cũng đạt được đột phá, dung hợp gien nhân loại thành công, tuy rằng xác xuất thành công vẫn rất thấp, nhưng chứng minh loại dung hợp này là khả thi, mà người được dung hợp gien ra, tính khả năng thức tỉnh dị năng cao hơn rất nhiều so với nhân bản đơn thể, kết quả này khiến cho thủ lĩnh tổ chức khủng bố thập phần hài lòng, vì vậy một kế hoạch tên là tạo thần chính thức mở ra, không bao lâu sau tổ chức khủng bố đã đưa tới gien của mấy người năng lực cường đại nhất lúc đó, để cho thầy trò Đường Thanh tuỳ ý dung hợp những gien đó, đào tạo ra vô số trẻ sơ sinh gien ống nghiệm.
Đường Thanh nhớ rất rõ, trong vô số trẻ sơ sinh nuôi cấy ống nghiệm, đời sau dung hợp gien của bạn hắn với người yêu anh ta cũng ở trong đó, Đường Thanh không dám để nhiều, hắn chuẩn bị mỗi một lần kế hoạch thực thi sẽ chỉ để lại một đứa, thẳng đến khi thành công mới thôi. Đường Thanh từng trong lúc vô tình nghe được phương án kế hoạch tạo thần lần này của tổ chức khủng bố, biết bọn chúng muốn cho những trẻ sơ sinh gien đó sau khi lớn lên tự giết lẫn nhau, Đường Thanh không muốn thấy anh em tương tàn, cho nên mới quyết định mỗi lần làm một đứa, một khi thành công liền thu tay. Không biết vì sao, Đường Thanh luôn cảm thấy đời sau của Lăng Thiên nhất định có thể chống chịu qua được những khảo nghiệm kia, dù sao người có thể thản nhiên đối mặt loại đau đớn khiến cho người ta không thể chịu đựng được, tính cách kiên cường như thế, đời sau của anh ta thế nào có thể bại bởi người khác chứ, hắn thậm chí có thể khẳng định đứa trẻ sống sót cuối cùng chính là đời sau của bạn hắn.
Sự thực chứng minh, suy đoán của hắn không sai, sinh mệnh lực của đời sau người bạn đó quả nhiên rất cường đại, nhóm trẻ sơ sinh dung hợp gien đầu tiên, cuối cùng thành công sống sót từ trong ống nghiệm chỉ có bảy đứa, mà đứa cuối cùng, số hiệu 0007 chính là đời sau của bạn hắn.
Bất quá diện mạo của số 0007 lại khiến cho Đường Thanh kinh hãi một hồi, bởi vì nhóc ta quả thực chính là phiên bản của vương giả Sở Chích Thiên xây dựng thế giới mới ngàn năm trước, điều này làm cho đầu lĩnh của tổ chức khủng bố cao hứng cũng rất hoang mang, gã phái người điều tra một phen, trong gien cường giả mà bọn chúng đưa tới, có một cái có thể là huyết mạch đời sau của Sở Chích Thiên, chẳng qua niên đại thực sự quá lâu khó có thể khảo chứng, lúc đó gã tuyệt không để ở trong lòng, hiện tại thấy 0007 có lẽ có thể gián tiếp chứng minh thân phận của đối phương, mà loại tình huống của 0007 có thể để giải thích là hiện tượng lại giống (hiện tượng đời sau có nét giống hoặc hoàn toàn giống gien của tổ tiên rất lâu đời trước), chẳng qua khiến cho bọn chúng tiếc nuối chính là, 0007 không thức tỉnh dị năng lôi điện của Sở Chích Thiên, mà thức tỉnh một loại dị năng hệ băng, đương nhiên bởi vì gien là tùy ý dung hợp, bọn chúng phỏng đoán trước đây khi dung hợp gien có thể có dị năng phương diện hệ thủy.
Chỉ có trong lòng Đường Thanh hiểu rõ chân tướng là gì, hắn cũng rất kinh ngạc, bất quá nghĩ đến lai lịch của bạn hắn đều thần bí như vậy, dùng lí luận là đời sau của Sở Chích Thiên ngược lại cũng có thể giải thích được thông, dù sao chỉ có huyết mạch của người đó mới có loại tồn tại thần thông khó để giải thích này.
Đường Thanh cho rằng hắn sẽ thấy được 0007 trưởng thành, đáng tiếc hiện thực là tàn khốc. Khi 0007 ba tuổi, thầy của Đường Thanh không thể chống được bệnh tật, qua đời ở căn cứ. Khi 0007 bốn tuổi, bản thân Đường Thanh cũng không thể chống qua được bệnh tật tập kích, vốn tố chất thân thể của nhân viên nghiên cứu khoa học cũng rất kém, bọn họ lại sinh tồn trong loại hoàn cảnh ác liệt ở tinh cầu nhỏ, cho dù căn cứ dưới đất đã tiến hành ưu hoá hoàn cảnh, cũng không tạo được nhiều tác dụng lớn, bởi vì như vậy, gần như hàng năm đều có lượng lớn nhân viên nghiên cứu khoa học sinh bệnh chết đi. Mà lúc này đây, Đường Thanh cũng không thể chống qua được.
Trước khi chết Đường Thanh xin muốn gặp mặt 0007 một lần, bởi vì nhóm người sống sót đầu tiên chỉ có 0007, Đường Thanh lấy việc 0007 là kiêu ngạo của hắn với thầy hắn làm lý do, muốn nhìn một lần nữa thành quả thí nghiệm của mình. Có lẽ thủ lĩnh căn cứ cũng rất tiếc nuối khi người thực thi then chốt nhất của kế hoạch tạo thần của bọn chúng không còn, vì vậy từ bi để cho bọn họ gặp một lần.
Kỳ thực Đường Thanh với 0007 tuyệt không không hề liên hệ như vẻ ngoài, mấy năm này, Đường Thanh lợi dụng mỗi một cơ hội ở chung, dạy 0007 thủ thế giao lưu độc hữu giữa hai người. Khi hắn hấp hối, nắm chặt tay 0007, tuy rằng thấy được sự hoang mang trong ánh mắt của 0007, thế nhưng hắn lại không có cách nào nói chân tướng sự thực cho 0007, bởi vì xung quanh đều là nhân viên giám thị, Đường Thanh sợ bị nhân viên căn cứ biết được thân phận chân thực của 0007, sẽ bất lợi đối với nó. Hắn dùng thủ thế chỉ hai người bọn họ hiểu được lưu lại di ngôn cuối cùng của hắn, thấy ánh mắt 0007 trở nên băng lãnh, hắn biết 0007 đã nhìn hiểu.
Đường Thanh rất tiếc nuối, kỳ thực hắn thực sự rất muốn cho 0007 một sinh hoạt an ổn, để cho nó bình an lớn lên, đáng tiếc hắn không có cơ hội cũng không có năng lực đó, mà hiện tại hắn chỉ có thể ký thác 0007 tự mình xông ra một con đường máu, tìm được cơ hội rời khỏi nơi đây, trở lại xã hội nhân loại, sau đó an ổn sống sót.
Đường Thanh đến chết cũng không biết, thủ thế của hắn là kêu 0007 tìm cơ hội chạy đi, thế nhưng 0007 lại đọc lầm là giết chết hết mọi người căn cứ, hủy diệt nơi đây, vì vậy 0007 làm theo. Điều này cũng là bởi vì Đường Thanh chưa bao giờ dùng ám hiệu giao lưu với 0007, vì vậy tuyệt không biết ám hiệu hắn dạy, 0007 thế mà hoàn toàn hiểu sai. Bất quá cũng bởi vì sự hiểu lầm này, sau khi nhóc ta giết sạch thành viên căn cứ, dẫn nổ hết thảy chất nổ của căn cứ, bởi vì tế bào bản thân có dị năng không gian, có lẽ thân thể có bản năng tự mình bảo hộ, vì vậy sau khi 0007 hôn mê, tự động lợi dụng năng lượng của trận nổ này, phá mở thông đạo thời không, tiến hành tự mình cứu vớt.
Bản năng thân thể chỉ có thể phá mở thời không, nhưng không cách nào khống chế điểm cuối mở ra sau cùng ở nơi nào, may mắn gien trên người 0007 cảm ứng được gien chủ thể, vì vậy rất tự nhiên đi về phía thời không mà bọn nó tồn tại, cuối cùng thập phần may mắn đi tới thế giới của Sở Chích Thiên cùng Tiêu Tử Lăng.
Vì vậy nói, Tiểu Thất đi tới thế giới của Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên có tính ngẫu nhiên nhất định, cũng có tính tất yếu nhất định, chỉ có thể nói, hết thảy điều này đều là cơ duyên xảo hợp, ý trời mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.