Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 236: Thật giả? Bảo chứng trăm phần trăm




Theo câu nói này của Ngô Khánh Vân, phía trước mặt hắn cỡ mười mét, trên đoạn cây gãy nào đó, trống rỗng xuất hiện một bóng người màu đen, thân thể anh cao ngất đứng trên thân cây đó, đường nhìn băng lãnh đạm mạc nhìn một vòng xung quanh, cứ như nhìn một đám kiến. Mọi người bị đường nhìn này đảo qua, liền cảm thấy trong lòng phát lạnh, có một số người không đủ định lực, bắt đầu hoài nghi bản thân thế nào sẽ bị ma quỷ ám ảnh đối phó người cường đại như vậy, kinh hồn táng đảm không thôi.
Khi một trận gió thổi qua, tóc bạc bay lượn, vạt áo khoác lăng không tung bay, tự mang một luồng ngạo nghễ bao trùm thiên địa, chính là Sở Chích Thiên uy vũ giá lâm.
Ánh mắt Sở Chích Thiên lãnh liệt đối diện đường nhìn của Ngô Khánh Vân, nhàn nhạt nói: “Ngô Khánh Vân, đừng nỗ lực khiêu chiến tính nhẫn nại của tao!”
Ngô Khánh Vân ôm người trong tay vào trong lòng, nắn nắn cằm cậu ta, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Chẳng lẽ mày không cần mạng của cậu ta?”
Ánh mắt Sở Chích Thiên thoáng cứng lại, lựa chọn trầm mặc không nói.
Tiêu Tử Lăng ở trong Tử Phủ sốt ruột muốn cào tường: “Nha, tên đó không phải tôi, Sở Chích Thiên làm sao lại nhận không ra thật giả? Thiệt anh ta còn nói. . . Tên lừa đảo!” Tiêu Tử Lăng bị chọc tức nói. Khi cậu thấy Sở Chích Thiên vì một người khác giả mình mà do dự, tâm tình cậu rất không xong một cách khó hiểu.
Sở Tiểu Thất không nói gì liếc liếc nam nhân phát điên bên người một cái, nếu không phải Sở Chích Thiên quá mức coi trọng anh, không dám liều tính khả năng một phần vạn đó, việc gì phải nghẹn khuất như thế chứ?
“Cũng không ngẫm lại, tôi có ngốc như vậy sao? Sẽ bị tên cặn bã thối nát Ngô Khánh Vân đó bắt được? Phải biết rằng tôi chính là người có Tử Phủ. . .” Tiêu Tử Lăng rất bất mãn, sự chần chừ của Sở Chích Thiên trái lại xem ra chính là không tín nhiệm cậu, quá coi thường cậu.
Lúc này Tiêu Tử Lăng đã quên chuyện cậu từng bị thủy thảo cấp năm túm làm con tin. Sở dĩ Sở Chích Thiên bảo trì trầm mặc, là bởi vì có sự lo lắng này, dù sao Tiêu Tử Lăng từng có tiền án, tuy rằng anh biết Tiêu Tử Lăng không có khả năng bị Ngô Khánh Vân bắt, nhưng trong lòng vẫn sợ có vạn nhất.
Ngô Khánh Vân thấy Sở Chích Thiên trầm mặc không nói, đã biết lá bài trong tay hắn có hiệu quả, hắn nhất thời bừa bãi điên cuồng nói: “Sở Chích Thiên, nếu muốn cậu ta sống, phải xem mày trả giá đắt bao nhiêu.”
Lời này khiến cho mắt của những thủ lĩnh căn cứ khác bốc lên ánh kim, dường như thấy được vô số vật tư sắp sửa giáng lâm.
Lời nói của Ngô Khánh Vân khiến cho Sở Chích Thiên trực tiếp híp híp mắt, trong ánh mắt mang theo sự uy hiếp không chút nào che giấu bắn thẳng đến Ngô Khánh Vân, đường nhìn băng hàn như đao cắt đó khiến cho trong lòng Ngô Khánh Vân cảm thấy có chút rét lạnh. Ngô Khánh Vân vốn lòng tin mười phần đột nhiên có chút do dự, bất quá dù sao Ngô Khánh Vân cũng là cấp bảy, loại do dự này rất nhanh bị hắn đuổi đi, vẻ mặt lần nữa trấn định.
Thấy biểu hiện của Ngô Khánh Vân, trong lòng Sở Chích Thiên tránh không được có chút tiếc nuối, thời gian ba năm này, Ngô Khánh Vân đã trưởng thành không ít, tâm thần của hắn kiên định hơn nhiều so với ba năm trước đây, vốn muốn cho tâm thần hắn xuất hiện rung động sản sinh sơ hở, tìm cơ hội kích sát, không ngờ Ngô Khánh Vân rất nhanh đã phản ứng lại, ổn định tâm thần, nhanh chóng tu bổ lỗ thủng tâm linh.
Bất quá Sở Chích Thiên cũng không thất vọng, anh không e ngại khiêu chiến cường giả, cũng tự tin bất kỳ kẻ nào cũng không đánh bại được anh, mà anh cũng muốn triệt để tìm hiểu rõ ràng người cực giống Tiêu Tử Lăng trước mắt. Tuy rằng anh biết người đó 99% không có khả năng là Tiêu Tử Lăng, nhưng anh vẫn không dám liều, không có sự xác định trăm phần trăm, anh sẽ không lấy sinh mệnh Tiểu Lăng của anh đi đánh cược.
Sở Chích Thiên đã có quyết định đột nhiên thu liễm khí thế trải trời, khóe miệng thoáng cong như cười như không nói: “Nếu muốn tao trả giá đắt, có thể cho phép tao nghiệm hàng một chút? Tao tuyệt không làm ăn lỗ vốn.”
Tiêu Tử Lăng ở trong Tử Phủ phiền muộn, cậu là hàng sao? Lão đại thối tha đáng chết đó quá không tôn trọng nhân quyền của đàn em. Còn có cái gì là làm ăn lỗ vốn? Chẳng lẽ cậu không đáng cho Sở Chích Thiên trả chút giá đắt sao? Thiệt anh ta còn nói anh ta. . . Tên lừa đảo!
Tiêu Tử Lăng quên con tin trong tay Ngô Khánh Vân không phải là cậu thực sự, cậu căn bản không cần phải tức giận như thế.
Sở Tiểu Thất nghe thấy tiếng lầm bầm của Tiêu Tử Lăng ở bên cạnh, nhịn không được nghĩ thế này có được tính là bản thân ăn dấm với chính bản thân không nhỉ?
“Thế nào, Sở lão đại cảm giác không ra được khí tức của cậu ta?” Ngô Khánh Vân rất rõ ràng, mạnh như Sở Chích Thiên đã sớm rõ tình hình con tin trong tay hắn.
“Ngô Khánh Vân, tao muốn cậu ấy mở miệng nói chuyện với tao, bằng không cho dù mày chém cậu ta thiêu cậu ta, tao cũng không có ý kiến.” Theo một câu này, ánh mắt vốn còn chứa ý cười của Sở Chích Thiên thoáng cái trở nên băng lãnh, có vẻ lãnh khốc vô cùng, dường như hạ quyết tâm nếu Ngô Khánh Vân không đồng ý, anh sẽ triệt để từ bỏ Tiêu Tử Lăng vậy.
Thái độ của Sở Chích Thiên đột nhiên chuyển biến khiến cho Ngô Khánh Vân trở tay không kịp, hai mắt hắn híp híp, nghiêm túc nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên vài giây, phát hiện Sở Chích Thiên tuyệt không có cố gắng trấn định, mà là thực sự có loại chuẩn bị này. Trong lòng hắn do dự bất định, chẳng lẽ Tiêu Tử Lăng tuyệt không được Sở Chích Thiên coi trọng như hắn dự liệu?
Đầu óc hắn khẽ chuyển liền suy nghĩ cẩn thận, Sở Chích Thiên là một bá chủ, quyền thế thiên hạ mới là điều hắn ta truy cầu, mà những sủng vật tìm hoan trên giường chỉ là vật điều tiết, có lẽ Tiêu Tử Lăng là người hắn ta thích nhất, nhưng chỉ giới hạn như thế, có lẽ có thể dẫn hắn ta ra đã là cực hạn rồi, muốn cho Sở Chích Thiên lần nữa thoái nhượng, sợ rằng đã không còn khả năng. Vừa liên quan đến điểm mấu chốt của hắn ta, khẳng định Tiêu Tử Lăng sẽ bị hắn ta từ bỏ một cách vô tình.
Ngô Khánh Vân biết sợ rằng con tin trong tay sẽ không đạt được điều hắn muốn, bất quá hắn không ngại, hắn vốn chính là muốn cho Sở Chích Thiên phẫn nộ nhiều thêm một chút. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười quỷ dị, đánh vài cái trên lưng người đó, liền thấy người đó chậm rãi tỉnh lại, thấy Sở Chích Thiên, ánh mắt sáng ngời lại nhất thời tối xuống, cậu ta cố nén khuất nhục nói: “Sở ca, xin lỗi, Tiểu Lăng thất bại rồi. . .” Vẻ mặt đó chính là của Tiêu Tử Lăng ba năm trước đây, vẻ mặt chỉ có ở trong trí nhớ mới sẽ xuất hiện đó khiến cho Sở Chích Thiên sửng sốt. . .
Ngô Khánh Vân thấy một màn như vậy, biết nhất định phải hạ thêm liều thuốc nặng nữa, vì vậy tay kia của hắn bắt đầu vuốt ve xuống, sờ lấy lồng ngực trần trụi của người đó, bắt đầu vân vê hạt châu nhỏ nổi lên, miệng cười nói: “Còn có, mùi vị của cậu ta rất tốt, hưởng thụ qua thân thể tuyệt vời của cậu ta tao thực sự là muốn ngừng mà không được a.”
Những lời này khiến cho khí thế trên người Sở Chích Thiên đột ngột chấn động, trong ánh mắt toát ra sát khí đáng sợ vô tình, anh siết chặt nắm tay phải, sau đó mở rồi lại siết, lúc này mới áp chế xuống được lửa giận xung thiên. Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào dùng loại ý nghĩ tục tĩu này đặt ở trên người Tiêu Tử Lăng, tuyệt không cho phép.
Bởi vì động tác trong tay Ngô Khánh Vân, thân thể “Tiêu Tử Lăng” toàn thân trần trụi trong lòng hắn bắt đầu run rẩy, mặt vốn tái nhợt hiện ra hai vệt ửng đỏ, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ tình sắc như có như không.
“Sở Chích Thiên, tư thái Tiêu Tử Lăng trằn trọc rên rỉ ở dưới thân mày, mấy ngày nay luôn hiện ra dưới khố của tao, cậu ta quả nhiên là vưu vật.” Khóe miệng Ngô Khánh Vân lộ ra nụ cười cuồng vọng, há miệng khẽ cắn vành tai của “Tiêu Tử Lăng” trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Lăng, cậu nói hai người tôi với Sở Chích Thiên ai làm cho cậu có khoái cảm hơn. . .”
“Ưm. . . A. . . Là Ngô ca!” Người trong lòng dường như vô lực chống cự thủ pháp ve vãn cao siêu của Ngô Khánh Vân, híp hai mắt thở dốc nói, dường như đã sa vào trong nhục dục đó.
Tiêu Tử Lăng trong Tử Phủ bùng nổ sát khí, tay phải cầm đường đao nổi lên từng cộng gân xanh, cậu lửa giận tận trời nói: “Tôi sẽ giết hắn. . .”
Sở Tiểu Thất một phen túm lấy Tiêu Tử Lăng nói: “Bình tĩnh, hành vi này của Ngô Khánh Vân là vì kích lên sự phẫn nộ của Sở lão đại, anh nhìn xem, Sở lão đại đều đã nhịn xuống được, anh thế nào lại nhịn không được?”
Tiêu Tử Lăng dùng sức thở hổn hển hai hơi, lúc này mới hô: “Anh ta đương nhiên nhịn được, chuyện này lại không liên quan đến anh ta, đó là khuôn mặt trước đây của anh, bị người đùa bỡn như thế anh thế nào nhịn được. . .”
“Đó là thân thể người khác, chỉ là mang theo da mặt của anh mà thôi. . .” Sở Tiểu Thất khó hiểu nhìn Tiêu Tử Lăng, nó thập phần không biết sự tức giận của Tiêu Tử Lăng từ đâu mà đến, thân thể bị đùa bỡn cũng không phải chính anh ta a.
Sở dĩ Tiêu Tử Lăng xấu hổ giận dữ như vậy, là bởi vì cậu chịu không nổi khuôn mặt của cậu xuất hiện loại biểu cảm tình sắc đó ở trước mặt Sở Chích Thiên, điều này làm cho cậu nhớ tới lần kiểm nghiệm trước đây của Sở Chích Thiên trong Tử Phủ. . . Lòng còn sợ hãi!
Hơn nữa cậu không muốn để cho Sở Chích Thiên có ý nghĩ không tốt, thấy khuôn mặt của cậu sẽ nghĩ đến từng bị Ngô Khánh Vân xx, tuy rằng là giả, nhưng cũng sẽ có khúc mắc. . . ! Khúc mắc? Phắc, Sở Chích Thiên có cọng lông quan hệ gì với cậu a, ý nghĩ ban nãy tuyệt đối là vào bậy, cắt bỏ, làm lại! Cậu là sợ trong lòng Sở Chích Thiên có ngăn cách, không xem cậu như đàn em, hình như vốn đã không xem như đàn em, không phải anh ta nói. . . Phắc, mình lại nghĩ đi đâu rồi? Xóa lại làm lại. . . Nói chung, cậu không muốn để cho Sở Chích Thiên có ấn tượng không tốt đối với cậu, nhất định phải duy trì hình tượng quang huy của đàn em.
Không nói tâm tình bi ai quấn quýt của Tiêu Tử Lăng trong Tử Phủ, Sở Chích Thiên bên ngoài ở trong sự cuồng nộ vậy mà có tia ảo não, không ngờ trong mắt người ngoài, quan hệ của anh với Tiêu Tử Lăng đã được xác định, như vậy ba năm nay anh khắc chế quấn quýt đến tột cùng vì cái gì a?
Khi “Tiêu Tử Lăng” kia mở miệng nói chuyện Sở Chích Thiên đã biết người đó không phải Tiêu Tử Lăng, bởi vì Tiểu Lăng của anh từ ba năm trước đã không còn dùng ngữ khí với biểu tình như vậy nói chuyện với anh nữa, lại càng sẽ không chấp nhận nằm dưới khố nam nhân, Tiểu Lăng kiêu ngạo đó của anh a. . . Ba năm nay khiến cho anh chỉ có thể nhìn lại thủy chung không tìm được cơ hội hạ miệng.
Nếu xác định trước mắt không phải người thật, mà cảm giác của Tử Phủ lại ở nơi đây, vậy không còn nghi ngờ, khẳng định Tiêu Tử Lăng đang trốn trong Tử Phủ, đang nhìn một màn này, thậm chí chuẩn bị tìm kiếm cơ hội một kích tất sát. Sở Chích Thiên hiểu rất rõ, Tiêu Tử Lăng không đích thân giết Ngô Khánh Vân, tấm chắn chắn giữa bọn anh sẽ không biến mất, cho dù vì hạnh phúc tương lai của anh, anh cũng nhất định phải giúp Tiêu Tử Lăng hoàn thành một kích sau cùng này.
Sở Chích Thiên đã có quyết đoán trong lòng không cố kỵ nữa, anh muốn làm liền làm, không chào hỏi trực tiếp đánh tới phía Ngô Khánh Vân.
“Cấm!” Kỹ năng giam cầm theo một tiếng này của Sở Chích Thiên trực tiếp giáng lâm, Ngô Khánh Vân chỉ cảm thấy thân thể hắn trầm xuống, một luồng năng lượng không tên bắt đầu ràng buộc thân thể hắn, khiến cho hắn không thể động đậy.
Ngô Khánh Vân biến sắc, hắc viêm trên người bay lên trời, trục xuất luồng ràng buộc đó ra, miệng hắn hô lớn: “Trận Sao Năm Cánh, mở ra!”
Theo một tiếng này, lấy Ngô Khánh Vân làm trung tâm, xung quanh xuất hiện năm cánh ngôi sao, mỗi cánh dâng lên một đạo ánh sáng trắng, trong nháy mắt nối liền lại, bao lấy toàn bộ phạm vi năm cánh ngôi sao vào trong, một số ràng buộc còn ngưng lại trên người Ngô Khánh Vân thân ở trung tâm đã bị ánh sáng trắng của Trận Sao Năm Cánh phá tan triệt để, thân thể không còn sự dị thường nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.