Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 228: Ám sát, Ngô Khánh Vân tử vong?




Khí trời Nam Đô thay đổi bất thường, sau hai ngày liên tục khí trời tốt, ngày hôm nay lần nữa mưa dầm kéo dài, khí trời ẩm ướt này thực sự khiến người ta nhấc không nổi hứng thú ra ngoài.
Tình hình này cũng hiện ra trong nhà ăn cao cấp này, buổi trưa hôm nay, cường giả thức tỉnh đến đây ăn cơm rõ ràng ít hơn. Điều này cũng để cho nhân viên phục vụ của nhà ăn nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiểu Nhan là người duy nhất vẫn còn bận bịu, bởi vì khách của anh Ngô Khánh Vân lại tới nữa, mỗi lần hắn đến, đều sẽ điểm danh kêu Tiểu Nhan đi phục vụ, điều này làm cho những nhân viên phục vụ khác đều rất hâm mộ vận khí của Tiểu Nhan, dù sao Ngô Khánh Vân tuổi trẻ, trông cũng anh tuấn, ra tay lại càng hào phóng, so với những phần tử đặc quyền tuổi già, cùng với những người thức tỉnh thô lỗ kia, thực sự là một trời một vực, đặc biệt là nữ phục vụ sinh, càng hận không thể thay thế Tiểu Nhan qua chiêu đãi.
Ngô Khánh Vân mỗi lần ngày mưa, tâm tình đều sẽ rất không tốt, nhưng Tiểu Nhan đến cười với hắn, hắn sẽ cảm thấy tâm tình vốn u ám thoáng cái tốt hơn rất nhiều, khi thấy Tiểu Nhan dọn xong cơm nước, cười xin cáo lui, hắn nhịn không được lần nữa mời anh ta lưu lại cùng hắn nói chuyện phiếm.
Lúc này đây, không có người khác quấy rầy, Tiểu Nhan cũng không cự tuyệt, chỉ thấy anh ta mỉm cười, có chút ngượng ngùng đi đến đối diện Ngô Khánh Vân, điều này khiến cho tâm tình Ngô Khánh Vân càng tốt, có một loại cảm giác hưng phấn được đền bù mong muốn.
“Tiểu Nhan, trong nhà anh còn có những ai?” Ngô Khánh Vân chậm rãi nhấp một ngụm rượu, một bên giả vờ không biết hỏi.
“Có đứa con trai, năm nay bảy tuổi.” Tiểu Nhan cười rất ấm áp, tất cả mặt mày đều là sự vui vẻ, anh thực sự rất yêu con anh, thậm chí có thể nói, con trai là sinh mệnh của anh.
Trong đầu Ngô Khánh Vân xuất hiện tin tức về Tiểu Nhan, trong lòng hiểu rõ, đây có lẽ chính là nguyên nhân anh ta nguyện ý bán đứng bản thân. Ngô Khánh Vân tự nhận đã tìm được đáp án, trái tim vốn lạnh lùng cứng rắn cũng không khỏi mềm mại hơn.
“Không ngờ anh có con trai lớn như vậy, nhìn tuổi tác của anh hình như không lớn a.” Mặt Ngô Khánh Vân lộ kinh ngạc “Bất quá ở mạt thế muốn nuôi sống một đứa trẻ không dễ dàng a.”
“Ừm. . .” Mặt Tiểu Nhan hơi hơi rũ xuống, dường như đang chỉnh lý tâm tình của mình, bất quá rất nhanh lần nữa ngẩng đầu cười tự giễu nói: “Tôi đã rất già rồi, lại vẫn còn cướp miếng ăn với người thanh niên. . . Tuy rằng thời gian đó từng có một số chuyện khó có thể chịu đựng, nhưng may mắn, tôi với con tôi đều chống qua được, tôi rất may mắn khi đi tới căn cứ này. . .” Tuy rằng ba năm nay anh trải qua khúc chiết khuất nhục nhưng tuyệt không oán trời trách đất, trái lại cảm tạ căn cứ có thể để cho những người sống sót bình thường như bọn anh sống nhờ ở đây. Nụ cười của anh rất thuần túy, hy vọng trong mắt vẫn tồn tại.
Không có tận lực lấy lòng, không có giả vờ muốn cự tuyệt còn nghênh đón, Tiểu Nhan rất tự nhiên đem tâm tình của anh trải trước mặt Ngô Khánh Vân, khiến cho tâm Ngô Khánh Vân sinh yêu thương, có loại dục vọng bức thiết muốn đặt Tiểu Nhan dưới cánh chim để bảo vệ.
“Tiểu Nhan, theo tôi tôi sẽ cho cha con các anh một sinh hoạt an ổn.” Ngô Khánh Vân xung động bắt lấy tay Tiểu Nhan, tuyên bố quyết định của hắn, liền thấy Tiểu Nhan nghe xong lời này có chút cả kinh ngơ ngẩn, sau đó đột ngột cúi đầu, dường như không thể tin được vậy.
Tiêu Tử Lăng nghe thấy lời nói của Ngô Khánh Vân nhất thời mờ mịt, cậu lúc nào biểu hiện ra muốn người ta bao nuôi? Trong lòng cậu dâng lên lửa giận, hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm cái tay nắm chặt cậu kia, cắn răng cưỡng chế cảm giác buồn nôn, nói cho chính mình, nhịn một chút nữa, nhịn một chút nữa là được rồi.
“Thế nào? Kinh hỉ không biết trả lời thế nào?” Ngô Khánh Vân cười khẽ, nắn nắn tay Tiêu Tử Lăng, “Theo tôi, được không?”
Hai gò má Tiêu Tử Lăng ửng đỏ ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Tuổi của tôi lớn như vậy, già hơn nhiều so với ngài, hơn nữa còn có con, tôi không xứng. . .”
Ngô Khánh Vân vừa nghe lời nói của Tiêu Tử Lăng, làm sao không biết ý của Tiêu Tử Lăng, hắn mở cờ trong bụng nói: “Không sao, tôi chính là thích. . .”
Lời còn chưa dứt, một đạo kiếm khí đột nhiên bổ tới từ cửa, tiếng nổ vang không ngừng, liền thấy thủy tinh dọc đường vỡ vụn, bàn ghế tung bay, mục tiêu của đạo kiếm khí đó rất rõ ràng, chỉ thẳng Ngô Khánh Vân.
Ngô Khánh Vân phản ứng rất nhanh, tay trái hắn kéo lấy Tiểu Nhan, ôm ngang lấy anh ta, cả người phi thân né qua đạo kiếm khí sắc bén đó.
Ngô Khánh Vân nhẹ nhàng đáp xuống đất, hắn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy cửa thủy tinh vỡ tan toàn bộ, trở nên trống trải vô cùng, một bóng người màu đen đứng ở ngoài cửa, nước mưa rơi xuống, lại nhiễm không đến trên thân người đó một phân một hào, mà tay phải của người đó là một thanh đường đao khiến người ta nhìn quen mắt đang hơi hơi nghiêng xuống trên mặt đất.
“Tiêu Tử Lăng, mi quả nhiên đã tới.” Khóe miệng Ngô Khánh Vân lộ ra một nụ cười đắc ý, trong bố cục này, Tiêu Tử Lăng - nhân tố duy nhất hắn cảm thấy sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn để cho hắn thập phần kiêng kỵ rốt cục đã hiện thân, cộng thêm tin tức tốt lấy được từ căn cứ Lăng Thiên, không một điều không chứng minh, bố cục mà hắn với quân sư thiết lập đã có hiệu quả. Đương nhiên, không chỉ như thế, vì để cho bố cục này càng hoàn mỹ, hắn nhất định phải làm một chuyện, đó chính là lưu Tiêu Tử Lăng lại, bất kể sống chết.
Người đến tuyệt không trả lời, cậu ta đột nhiên giơ cao đường đao trong tay, cả người đột ngột đánh tới, khí thế tự mang trên người tuyệt đối trên cấp năm. Ngô Khánh Vân cũng không hoài nghi nữa, quả nhiên là bản thân Tiêu Tử Lăng.
Lúc này, những người khách ăn cơm xung quanh đột ngột biến hóa, nhao nhao nhảy ra, vây quanh người áo đen kia, khí thế mở ra toàn bộ, nhiều nhất là cấp bốn, cấp năm có ba người, may mắn không có người cấp sáu tồn tại, không hề nghi ngờ, những người khách bình thường đến ăn cơm này chính là vì mai phục Tiêu Tử Lăng mà an bài ra, nhưng may là, hôm nay trời mưa, không phải tất cả mọi người đều ở hiện trường.
Một màn ngoài dự đoán này dường như khiến cho người đến thất kinh, cậu ta đột ngột xoay người, hóa thành một tia sáng, thân đao hợp nhất, như lưu tinh bay ra ngoài cửa.
“Muốn chạy trốn? Không dễ như vậy!” Ngô Khánh Vân hừ lạnh một tiếng, một con cự long hắc viêm trong tay bắn ra, đuổi theo người đó. Mà những người thức tỉnh còn lại tới gần người đó thì phi thân nhảy ra, chuẩn bị chặn người đó lại.
Một màn kỳ quái xảy ra, cự long hắc viêm mắt thấy sắp đánh trúng bóng người kia, tia sáng xung quanh bóng người đó đột nhiên vặn vẹo một chút, liền trống rỗng biến mất.
Ngô Khánh Vân sửng sốt, khi còn chưa phản ứng lại là chuyện gì, một đường ánh lạnh đột nhiên hiện lên từ trước mắt hắn, Ngô Khánh Vân cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, bên tai truyền đến tiếng binh khí đâm vào máu thịt, ngay sau đó ngực lập tức đau đớn một trận. Chuyện này phát sinh chỉ trong nháy mắt, khiến cho Ngô Khánh Vân căn bản không có cơ hội phản ứng.
Ngô Khánh Vân chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía khuôn mặt làm cho hắn động tâm trong lòng kia, hai mắt hắn bắt đầu đỏ sẫm, hỏa diễm màu đen trên người dấy lên mãnh liệt, rất có sự kiên quyết đồng quy vu tận.
Tiểu Nhan thấy thế, trực tiếp bay lên trời, nhanh chóng tránh ra, tránh thoát luồng hắc viêm đó, sau đó dừng lại bên chỗ cách Ngô Khánh Vân ba bước.
Lúc này, đã thấy ngực Ngô Khánh Vân bị cắm vào một thanh chủy thủ, xuyên thẳng ra sau lưng, máu chảy ra nơi ngực nhanh chóng nhuộm đỏ áo sơmi màu trắng tận cùng bên trong của hắn, một màn bất ngờ này khiến cho người còn ở lại nhà ăn đều kinh ngạc đến ngây người.
Ngô Khánh Vân chậm rãi giơ tay phải lên, đè lại cán thanh chủy thủ còn mang theo hơi ấm của Tiêu Tử Lăng nơi ngực mình, mặt hắn vặn vẹo thống khổ hỏi: “Vì sao?” Vì sao Tiểu Nhan muốn giết hắn?
“Không phải mi thiết lập cái tròng này muốn giết tao sao? Đáng tiếc, tao đi tới trước mặt mi, mà mi lại không nhận ra tao.” Tiêu Tử Lăng nhàn nhạt cười nói. Hai người bọn họ tính toán đôi bên, không phải mi chết thì là tao sống.
“Tiêu Tử Lăng? Thế nào có thể. . .” Cho dù như thế, Ngô Khánh Vân vẫn không thể tin tưởng, không phải Tiêu Tử Lăng là một thiếu niên sao? Cho dù trưởng thành thế nào, cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thế nào có thể có loại ý vị thành thục hằn dấu thời gian năm tháng của Tiểu Nhan chứ.
“Giết nó!” Người bảo hộ Ngô Khánh Vân phản ứng lại từ trong cả kinh ngơ ngẩn, biết nhân viên phục vụ này mới là sát thủ chân chính, bọn họ thế mà đơn giản bị người ta dời đi đường nhìn, để cho đối phương tìm được cơ hội ám sát Ngô Khánh Vân. Trong lòng bọn họ cuồng nộ mạnh mẽ nhào qua, muốn kích sát người trước mắt ngay tại chỗ để vãn hồi sự sỉ nhục của bọn họ.
Đang khi bọn họ nhào tới, trước người Tiêu Tử Lăng đột nhiên trống rỗng xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ, một đứa trẻ bảy tám tuổi, lúc này vẻ mặt nó băng lãnh, trong tay nắm một thanh Băng Khí bén nhọn, thấy những người đó muốn công kích Tiêu Tử Lăng, toàn thân phát sinh một luồng khí tức lạnh lẽo khiến người ta run sợ: “Muốn chết!”
Chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ đó nhanh chóng chớp hiện, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, cho dù người thức tỉnh cấp năm cũng không nhất định có thể thấy rõ loại động tác nhanh chóng này, rất nhanh, người dưới cấp năm đã bị thương nặng, cá biệt còn đạt được hiệu quả miểu sát (giết chết trong vòng 1s). Theo dị năng của Tiểu Thất đề thăng, thuấn di của nó ngày càng hoàn chỉnh, nhược điểm đình trệ đã biến mất, lúc này Tiểu Thất mới chính thức thể hiện ra tốc độ siêu cường của thuấn di.
Trong tai Ngô Khánh Vân tựa hồ nghe không thấy tiếng kêu thảm của những người thức tỉnh kia, hắn thấy thân ảnh nhỏ đó, đột nhiên hiểu rõ, đứa con đó là ai, hắn khẳng định nói: “Tiêu Tử Lăng, Sở Tiểu Thất, quả nhiên là bọn mi.” Hắn thế mà bị ngụy trang của Tiêu Tử Lăng lừa bịp, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Tiêu Tử Lăng thấp giọng nói: “Mi có thể chết rồi.” Cậu đột nhiên thoáng câu ngón tay, một sợi dây nước trong suốt trống rỗng xuất hiện, đầu còn lại của nó nối tiếp nơi cán chủy thủ, một màn đột nhiên này khiến cho Ngô Khánh Vân không hề phòng bị, chủy thủ bị luồng lực lượng đó rút ra. Mắt thấy chủy thủ sắp bị Tiêu Tử Lăng thu hồi, Ngô Khánh Vân dùng tay không túm lấy thanh chủy thủ đó, hắn cảm thấy được máu trên người mình đang chảy ra từ ngực, hắn cảm thấy được nhiệt lượng đang từ từ biến mất.
Hắn hung hăng nhìn thẳng mặt Tiêu Tử Lăng, dường như muốn nói gì đó, nhưng không còn cách nào nói ra, chỉ thấy hắn chậm rãi ngã xuống, hai mắt trợn tròn, hắn chết không nhắm mắt, hoặc là hắn tuyệt không cho rằng bản thân sẽ nghẹn khuất mà chết như vậy.
Tiêu Tử Lăng thấy Ngô Khánh Vân rốt cục cũng tử vong, trái tim vốn căng chặt nhất thời thả lỏng, tâm ma giày vò cậu ba năm rốt cục cũng biến mất, cậu ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện xung quanh nhà ăn bắt đầu nhanh chóng tập kết nhân thủ, nếu không thoát đi, sợ rằng cậu với Tiểu Thất thực sự sẽ bị vây chết ở căn cứ Nam Đô này.
“Tiểu Thất, trở về.” Trong tay Tiêu Tử Lăng đột nhiên xuất hiện một thanh đường đao, khi Tiểu Thất thuấn di quay về bên người cậu, một chiêu Hạo Nguyệt Đương Không chém ra từ trên không.
Vô số mũi kiếm gào thét mà qua, uy lực khủng bố này khiến cho những người thức tỉnh bao vây Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất biết không phải dễ đối phó, vì vậy nhao nhao né tránh, có mấy người tốc độ chậm một chút, trực tiếp bị mũi kiếm công kích đến, tuyên cáo bị thương.
“Tiểu Thất, chúng ta đi!” Hai người Tiêu Tử Lăng với Tiểu Thất dắt tay xông ra ngoài, tranh thủ lao ra trước khi căn cứ Nam Đô chưa hình thành vòng vây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.