Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 206: Âm mưu? Sự xuất hiện của kẻ phản bội?




Trọng tài đến từ quân đội trực tiếp giơ cờ biểu thị chiến đấu kết thúc, tỏ ý căn cứ Lăng Thiên Đổng Hạo Triết tấn cấp top 4. Đổng Hạo Triết sờ sờ ót, cười hàm hậu với trọng tài, có chút lo lắng nhìn Thu Thiên Ảnh nằm trên mặt đất, dường như có chút bất an đối với việc mình hạ thủ nặng, biểu hiện như một thanh niên thực sự rất thuần phác, Đổng Hạo Triết như vậy nhận được hảo cảm của chiến sĩ trung hạ tầng của quân đội, khi đi xuống lôi đài, nhận được ngón tay cái của những chiến sĩ đó.
Vương Thiếu Phong trong nhã gian mặt âm hàn, nghiến răng nghiến lợi nói với Sở Chích Thiên: “Mày dám chơi tao.”
Đối mặt Vương Thiếu Phong phẫn nộ, Sở Chích Thiên thản nhiên tiếp nhận chén rượu Tiêu Tử Lăng đưa tới, chậm rãi nhấp một ngụm nói: “Anh đa tâm rồi, chẳng qua ông trời rất hỗ trợ, sau khi đánh cược, phó tướng của tôi liền thăng cấp bốn thành công. . .”
Anh như cười như không liếc Vương Thiếu Phong một cái nói, “Đương nhiên, cũng phải cảm tạ sự phối hợp của vị thủ hạ kia của anh. Chậc chậc chậc, một người dị năng hệ phong, vậy mà từ bỏ ưu thế của bản thân chạy đi cận chiến với người ta. Chẳng lẽ là Vương thủ lĩnh thương tiếc chúng tôi? Ngoài sáng không thể đưa vật tư cho chúng tôi, vì vậy dùng phương pháp như vậy để trợ giúp chúng tôi, thực sự là quá cảm kích.” Nói xong nâng lên chén rượu trong tay kính Vương Thiếu Phong, trên mặt lộ ra nụ cười thành khẩn, tựa như chính lời anh nói, còn mang theo một vẻ cảm kích.
Vương Thiếu Phong nghe xong lời này, thiếu chút nữa trào máu, trong lòng lại càng giận điên cuồng, gã không chỉ tức giận sự xảo trá của Sở Chích Thiên, còn tức giận tên chiến tướng kia, thế mà làm ra loại chuyện không có tư duy đó. Tức giận đánh thẳng vào tim khiến sắc mặt gã vừa xanh vừa tím, thiếu chút nữa muốn trở mặt không thừa nhận tiền đặt cược.
May mắn gã đúng lúc tỉnh ngộ, lúc đó sợ Sở Chích Thiên đổi ý, còn đi đường sáng, đến quân bộ đăng ký hồ sơ, nếu như đổi ý, rất dễ khiến cho quân đội cho rằng gã bất kính đối với bọn họ. . . Đổi ý là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nói cách khác món thiệt này gã nhất định phải gặm xuống. Biết xác thực phải tổn thất nhiều vật tư như vậy, Vương Thiếu Phong cảm thấy tim phổi của gã đều sắp nứt ra.
Trong lúc Vương Thiếu Phong đỏ mắt giậm chân, trong nét mặt tiếc nuối của Viên thiếu tướng, Sở Chích Thiên mang theo nụ cười đắc ý nói chào tạm biệt với Viên thiếu tướng, mang Trần Cảnh Văn với Tiêu Tử Lăng trở về địa phương của mình.
Chờ Sở Chích Thiên rời khỏi nhã gian, khi xác định đã đi xa, Vương Thiếu Phong vốn một bộ nổi trận lôi đình phẫn nộ không thôi lại lạnh mặt xuống, gã nói: “Xem ra chúng ta đã xem thường tên Sở Chích Thiên này, vậy mà ẩn tàng sâu như vậy.”
Viên thiếu tướng sờ sờ cằm nói: “Có lẽ, cần chú ý nhiều hơn.” Một người không cách nào khống chế được, vẫn là tiêu diệt đi an toàn nhất, trong lòng Viên thiếu tướng lần nữa dâng lên sát khí.
“Đáng tiếc, vật tư của tôi.” Vương Thiếu Phong đau lòng nói.
Viên thiếu tướng an ủi: “Không việc gì, về sau sẽ có nhiều hơn.” Chỉ cần chiến lôi đài kết thúc, hết thảy tổn thất đều sẽ tìm về được.
Kế tiếp là hai đội cuối cùng quyết đấu, một trận chiến đấu bởi vì đều là hệ khống chế, bởi vì thấy kết cục của Thu Thiên Ảnh, nên bọn họ lên đài đều hiển lộ cẩn cẩn thận thận, cũng để cho trận chiến đấu này đánh rất lâu, hơn nữa tràng diện rất khó coi, không có nửa điểm kích tình, vì vậy rất nhiều người đều ngáp dài.
Mà trận còn lại lại hoàn toàn tương phản, hai người đều là công kích mang tính oanh liệt, đánh phải nói là ánh lửa bắn tứ tung, nhiệt huyết sôi trào, đến sau cùng người có trình độ cấp bậc hơi tốt hơn một chút thắng lợi. Theo danh ngạch cuối cùng xuất hiện, danh sách top 4 chính thức xuất hiện, bốn căn cứ là căn cứ Lăng Thiên, căn cứ quân đội Nam Đô, căn cứ Phượng Lâm với căn cứ quân đội Kinh Vân. Ngoại trừ căn cứ Lăng Thiên tạo một lần nổi danh không nhỏ, mấy căn cứ khác đều trong dự liệu của mọi người, dù sao những căn cứ này đều là thực lực hùng hậu, nếu không thì thủ lĩnh chính là siêu cấp cường giả.
Đổng Hạo Triết bất ngờ biến thành cấp bốn, tuy rằng lời giải thích của Sở Chích Thiên không được tính là có bao nhiêu vấn đề lớn, nhưng vẫn dẫn tới sự chú ý của căn cứ quân đội Kinh Vân, đêm đó, nhân số giám thị của căn cứ đối với bọn anh tăng gấp bội, đối với điều này Sở Chích Thiên tránh không được cười trào phúng, nên làm đều đã làm xong rồi, lại đến giám thị thì có tác dụng gì chứ.
Màn đêm buông xuống, khi Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng nằm trên giường khách sạn của căn cứ Kinh Vân tu luyện, ở chỗ căn cứ Lăng Thiên lại xảy ra một chuyện trọng đại, chuyện này được người đời sau xưng là “Bảy ngày huyết sắc”.
Trong căn cứ đêm khuya người vắng, trong căn phòng của tòa nhà cư trú nào đó, có mấy người tụ tập với nhau thương nghị chuyện gì đó.
“Xác định Trần Cảnh Văn không có tọa trấn đại bản doanh?” Người ngồi ở thủ tọa thận trọng hỏi thủ hạ phụ trách dò hỏi tin tức ngồi dưới tay.
“Không có, theo tin tức nhận được, có thể dự đoán ra Trần Cảnh Văn chắc hẳn là tiến hành xông cấp ở địa phương bí mật nào đó của căn cứ, phải biết rằng trong thời gian một tuần nay, đều là do Chân Nhất Long phụ trách ra mặt an bài các ngành công tác.”
“Có thể là đạn mù hay không?” Người thủ tọa lần nữa đề ra nghi hoặc, Trần Cảnh Văn quá giảo hoạt, không thể không để cho hắn đa tâm, dù sao chuyện bọn hắn muốn làm căn bản không có nửa điểm đường lui, nếu như không có biện pháp bảo chứng được không chút sơ sót, hắn vẫn không muốn mạo hiểm như thế tiến hành hành động.
“Sẽ không, dù sao thực lực của căn cứ hiện tại là yếu kém nhất, Trần Cảnh Văn sẽ không lấy toàn bộ căn cứ ra đùa giỡn.” Tuy rằng Trần Cảnh Văn giảo hoạt, nhưng tâm hắn ta không ác, làm không được việc lấy tương lai của căn cứ ra đánh cược, dựa theo tính cách của Trần Cảnh Văn hắn ta không có khả năng thiết lập cục vào lúc này dẫn bọn hắn phản loạn. Một nam nhân nhã nhặn bên cạnh cười cười nói.
“Ừ, quân sư nói không sai.” Một đàn em bên kia rất ủng hộ, chỉ cần quân sư mở miệng, trên cơ bản đều có thể nói trúng tình hình chân chính.
“Theo việc Sở Chích Thiên Đổng Hạo Triết rời đi, cộng thêm Trần Cảnh Văn bế quan xông cấp, hiện tại trong căn cứ tuyệt đối không có cao thủ trên cấp bốn, ngoại trừ đại ca anh.” Một người trong đó nói, trong thanh âm mang theo sự sùng bái.
“Lần này thời gian Sở Chích Thiên rời đi dự tính là mười lăm ngày, mà hiện tại đã qua năm ngày, chúng ta nhất định phải phát động làm phản trong thời gian mười ngày còn lại, sau đó nhanh chóng lấy được quyền khống chế căn cứ ổn định cục diện.” Quân sư nói ra chủ ý của bản thân.
“Bất quá căn cứ có tổ chiến đấu tổ công kiên, còn có mấy người thức tỉnh cấp ba, người của chúng ta sợ rằng chưa đủ.” Một người trong đó lo lắng nói.
“Xì, đại ca đều sắp cấp năm, nhiều thêm mấy đứa cấp ba nữa cũng chẳng để vào mắt.” Tên thủ hạ còn lại cười nhạo nói, chỉ cần căn cứ không có cấp bốn, đại ca nhà hắn chính là vô địch.
“Thế nhưng Sở Chích Thiên trở về thì làm sao?” Tất cả bọn hắn trước mắt đích xác không ai là đối thủ của Sở Chích Thiên, chỉ cần Sở Chích Thiên cấp năm trở về, bọn hắn một người cũng chạy không thoát.
“Vì vậy phải xem đại ca, trong mười ngày này có thể thăng đến cấp năm hay không.” Theo lời này, tầm mắt mọi người trong phòng đều chú mục vào trên người đại ca ngồi ở chủ vị, mong đợi có thể nhận được tin tức tốt. Phải biết rằng tóm lấy căn cứ Lăng Thiên rất đơn giản, trắc trở lại là sau khi Sở Chích Thiên trở về thì nên làm gì, nếu như vẫn không ai có thể ngăn chặn được, lần phản loạn này của bọn hắn chỉ có thể thất bại thảm hại.
Người ngồi ở thủ tọa, hút một hơi thuốc lá, lại chậm rãi phun ra, khói tràn ra, để cho gương mặt âm lãnh của hắn như ẩn như hiện, hắn lúc này đang cau mày, dường như do dự bất định.
“Đại ca, chẳng lẽ một cấp này rất khó thăng?” Một thủ hạ vẻ mặt ảm đạm xuống, trời biết đây là cơ hội tốt bao nhiêu, thế nhưng thời gian lưu lại cho bọn hắn chuẩn bị lại không đủ.
“Ngược lại không phải, lá chắn cấp năm của tôi đã thả lỏng, phỏng đoán trên dưới mười ngày hẳn là có thể đột phá đến cấp năm, thế nhưng, Sở Chích Thiên đã sớm tới cấp năm, cho dù tôi có thể chống lại được, nhưng nếu muốn đánh bại hắn ta, rất khó!” Làm lão đại của tập đoàn này, hắn rất tự biết tự rõ, không cách nào đánh bại Sở Chích Thiên, liền biểu thị căn cứ này hắn ngồi không ổn, thậm chí sẽ thất bại thảm hại, nếu không nắm chắc trăm phần trăm, hắn thiên hướng ẩn nhẫn, đợi cơ hội sau.
“Chống được là tốt rồi, chỉ cần chúng ta khống chế được căn cứ, Sở Chích Thiên trở về chúng ta cũng không cần sợ, chúng ta có thể thiết trí cạm bẫy.” Một người trung niên bộ dáng quân sư nghe thấy đại ca nói như vậy, ánh mắt nhất thời sáng ngời, gã cảm thấy thứ gã vẫn luôn bảo lưu có lẽ có thể phát huy được công dụng, gã tỏ ý mọi người tụ lại, sau đó giải thích biện pháp gã đối phó Sở Chích Thiên.
Vị đại ca kia nghe thấy kế hoạch này, yên lặng hút vài hơi thuốc, đến sau cùng, ánh mắt hắn lộ ra phong mang lợi hại, hung hăng vứt tàn thuốc lên trên mặt đất, đứng lên nhìn xung quanh một vòng, nói năng khí phách: “Được, như vậy tôi quyết định hành động sẽ đặt tại hừng đông bốn giờ tối nay.”
“Ách, nhanh như vậy? Có một số người chúng ta sẽ không thông báo cho được.” Mấy thủ hạ kinh ngạc, không ngờ tới người bọn hắn đi theo lại mạnh mẽ vang dội như thế.
“Tôi không thể để cho kế hoạch của chúng ta bị tiết lộ, thời gian cách càng dài, khả năng bị tiết lộ càng cao, hơn nữa chúng ta nhất định phải giết cho Trần Cảnh Văn trở tay không kịp, không thể để cho bọn chúng có thời gian ứng biến.” Đại ca dẫn đầu dã tâm bừng bừng, nếu quyết định hành động, vậy phải làm cho trở tay không kịp.
Hừng đông bốn giờ, vài nhóm phản động đột nhiên tập kích mấy nơi ở của người sống sót bình thường cùng với bộ trị liệu, công kích xảy ra bất ngờ khiến cho căn cứ chính thức kéo vang chuông cảnh báo, hết thảy người sống sót bình thường đều nghiêm ngặt dựa theo sự chỉ thị của đội tuần tra, trốn trong nhà không đi ra.
Tổng bộ tổ công kiên, Sở Tiểu Thất nhận được nhân số thương vong mà nhiều ngành báo cáo lạnh mặt nhìn về phía bóng đêm hắc ám, ánh mắt không mang theo bất kỳ tâm tình gì, tựa hồ những thứ nghe thấy là số liệu mà không phải sinh mệnh.
Lục Vân Đào ở bên cạnh cau mày, trong lòng vạn phần quấn quýt, có chút áy náy, dường như thập phần lo lắng đối với loại tình huống này.
“Đới phó tổ trưởng ở đâu?” Sở Tiểu Thất nhìn về phía địa đồ trên tường, tỏ ý Lục Vân Đào chỉ ra.
“Hẳn là ở chỗ này.” Chỉ chỉ trận tuyến phòng thủ thứ nhất của căn cứ Lăng Thiên, Đới Hồng Phi sợ đám phản động kia nội ứng ngoại hợp.
“Ừ, kêu chú ta coi chừng nơi đó, đừng để cho những tên đó chạy ra.” Sở Tiểu Thất nhàn nhạt nói.
“Được, bất quá, Tiểu Thất, thương vong nhiều như vậy. . .” Lục Vân Đào có chút thấp thỏm.
“Không việc gì, việc này tôi sẽ nói rõ với Sở lão đại, hết thảy đều là chủ ý của tôi.” Tiểu Thất lạnh lùng thốt, đây là mạt thế, vì tiêu diệt hết thảy kẻ đối lập, hi sinh một số người là điều tất yếu, hơn nữa không cược lớn như vậy, nó thế nào tìm ra được những tên phản loạn ẩn tàng trong người sống sót chứ.
“Người của tổ công kiên đều đã đến vị trí chưa?” Sở Tiểu Thất hỏi.
“Rồi, bây giờ còn chưa nói cho bọn họ chân tướng sao?” Lục Vân Đào không biết Sở Tiểu Thất tận lực giấu diếm hết thảy việc này là vì cái gì.
“Không cần, tôi nhất định phải xem xem thêm.” Sở Tiểu Thất không cho rằng tổ công kiên sẽ rất sạch sẽ.
“Nhất Long đại ca đâu?” Sở Tiểu Thất có chút lo lắng.
“Lần này bộ chữa trị bị thương thảm trọng, Nhất Long ca ở nơi đó tọa trấn, để ngừa bị công kích lần thứ hai.” Lục Vân Đào trả lời nghiến răng nghiến lợi, phải biết rằng người của bộ chữa trị đều là tâm can bảo bối của bọn họ, ai cũng không biết năm nào tháng nào mình sẽ sinh bệnh cần bọn họ cứu trợ, vì vậy đám phản động công kích nơi đó, khiếm cho bọn họ đều rất phẫn nộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.