Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 145: Chuyện xưa của hắn (Cuối)




Thời gian càng dài, khẩu vị của hắn lại càng lớn, thứ mà hắn luôn theo đuổi, cũng trở nên càng ngày càng khác trước.
Ban đầu hắn chỉ là nghiệm chứng lý luận của mình mà thôi, chậm rãi hắn muốn đem lý luận thay đổi thành hiện thực, sau đó, não của hắn mở rộng ra, càng nhiều ý tưởng mới lạ thẩm chí là quỷ dị nhảy ra.
Trong hiện thực làm việc thuận lợi khiến hắn bị đẩy vào tình cảnh không ngừng tìm tòi và đòi hỏi. Mạt thế đã cho hắn nguồn vốn lớn nhất, tài nguyên cuồn cuộn không ngừng, cũng cho hắn đổi mới ý tưởng.
Nhân loại sinh ra dị năng, động thực vật biến dị đây đều là những lĩnh vực hoàn toàn không thể tiếp xúc trước mạt thể, bởi vì căn bản không hề tồn tại. Mạt thế, vì hắn mở ra, một cảnh cổng của thế giới mới.
Giống loài có thể có tinh dung hợp vô hạn, giống loài mới được tạo ra, phá nát quy luật sinh vật vốn tồn tại mấy ngàn mấy vạn năm trên địa cậu này.......
Này hết thảy đều khiến hắn hưng phấn cực kỳ.
Hắn cảm thấy, đây là một thời đại của sự sáng tạo, thần, chính vì thế mà được sinh ra. Mà hắn, hoàn toàn có năng lực để làm một Chúa sáng thế.
Hắn ở J thị đạt được hết thảy mà hắn muốn, sau khi ép sạch mọi giá trị của người sống sót trong thành phố, dã tâm của hắn càng thêm mênh mông.
Thực ra thí nghiệm ở J thị cũng không phải là thuận lợi, tỷ lệ thất bại vượt xa thành công, nhưng mà, nhờ đó mà thu được số liệu quý báo.
Cho nên, hắn quyết đoán, không chút nào tiếc rẻ từ bỏ tòa thành phố kia.
Hắn hấp dẫn rất nhiều tang thi và quái vật, chủ yếu là, hắn muốn thử xem, năng lực của mình đến tột cùng có bao nhiêu lớn. Về phần, những người rên khóc trong tai họa, ở trong mắt hắn chẳng khác nào là một nét vẽ nguệch ngoạc tàn phá bức tranh xinh đẹp vậy.
Hắn vốn định sẽ chứng kiến cảnh thành phố đó bị huỷ diệt, hắn vỗn nghĩ sẽ phải nghiêm thúc thưởng thức thời khắc con người giãy giụa trong tuyệt vọng.
Đáng tiếc, hắn phát hiện dị động.
Hắn phát hiện, có một cổ thế lực khác thao túng đàn tang thi, mà tang thi vốn phải chịu sự khống chế của hắn, lại tựa hồ thích bị đối phương khống chế hơn. Hơn nữa, này không liên quan đến việc dị năng cao hay thấp, nhóm tang thi cũng biết lựa chọn người để tuân theo, đó là thiên tính, chỉ vì đối phương là tang thi, mà hắn là nhân loại!
Tiếp đó, chỗ phòng thí nghiệm cũng bắt đầu xao động không yên, vật phẩm thất bại đang bạo động tập thể. Ngay lúc đó hắn chưa có được sức mạnh như hiện tại, cho nên khi phải lựa chọn, hắn quyết định rời đi.
Hắn không quan tâm cái mảnh đất khô cằn sắp bị chìm ngập trong tử vong, hắn muốn đi tìm một nơi mới. Hắn muốn đem số liệu quý giá, một lần nữa hóa thành hiện thực.
Hắn làm được, hắn đương nhiên có thể làm được.
Hắn thuận lợi đuổi theo quân đội đang lui về Bắc, hắn trợ giúp tướng quân thành lập căn cứ Lê Minh, vì thế, lại có thể một nơi để nuôi dưỡng đám chuột bạch nhỏ đáng yêu.
Vốn, hắn không có dự định vứt bỏ căn cứ Lê Minh sớm như vậy. Mặc dù nơi này đã không còn giá trị, nhưng mà hắn vẫn chưa tìm ra nơi khác tốt hơn.
Kết quả, đoàn người Sở Thiên đã đến, đánh vỡ kế hoạch của hắn. Hành động của Tô Mạc Húc là gã tự ý tiến hành, nhưng mà, hắn cũng ngầm đồng ý, nếu không, Tô Mạc Húc sao có thể thuận lợi mang theo bọn nhỏ của hắn ám sát mấy người Sở Thiên chứ!
Nhưng mà hắn phát hiện vài đứa nhỏ quen thuộc, cho Tô Mạc Húc đi dò xét thử một chút, xem thử bọn hắn đã trưởng thành ra sao.
Kết quả, mấy đứa nhóc đều vĩnh viễn ở lại Cố trạch, mà Tô Mạc Húc cũng chạy trốn. Tô Mạc Húc không dám trở về gặp hắn, hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn căn bản lười đi tìm, cũng lười so đo với Tô Mạc Húc, chỉ là một đứa khiến hắn chú ý hơn trong phần lớn chuột bạch mà thôi, ngẫu nhiên thả nó đi chơi một lần, mất rồi vẫn có thể tìm lại, không cần phải tức giận, cũng không cần đáng tiếc.
Khiến hắn ngoài ý muốn chính là mấy người Sở Thiên, hắn thật không ngờ, lúc ấy bọn họ ở thánh đường vẫn còn là những dị năng giả bình thường, nhưng lại có thể trong thời gian ngắn cấp tốc trưởng thành như vậy.
Thật là những đứa trẻ ngoan, lúc trước nếu để bọn chúng ở bên cạnh mình, hẳn sẽ thú vị hơn những người khác rất nhiều, hắn nghĩ.
Chỉ là bởi vậy, kế hoạch rời khỏi của hắn tiến hành trước thời hạn, nhưng không có vấn đề gì, cũng không ảnh hưởng đại cục.
Vì thế, một màn từng phát sinh ở J thị, xuất hiện ở Lê Minh.
Chỉ là, lúc này đây đã không còn thú biến dị, là quân đoàn quái vật và tang thi của hắn.
Hắn vẫn luôn biến cường, bất kể là bản thân hắn hay sức mạnh của hắn.
Cho nên lúc này đây, hắn không sợ gì cả, hắn lẳng lặng thưởng thức Lê Minh bị diệt, nghe tiếng người trong thành kêu rên, chiến hỏa bay lả tả cùng tiếng rên rĩ của nhân loại, trong mắt hắn hình thành một hình ảnh tuyệt mỹ.
Cha xứ say mê nói, giọng của hắn trầm thấp lại thông thả, giống như quá khứ, mang theo khả năng làm mê hoặc lòng người.
Chỉ là, giọng nói hiền hòa thần thánh như thế, lại chậm rãi nói ra những lời mất hết nhân tính.
Trên mặt Toàn Hiểu Vũ xuất hiện vẻ mặt bi phẫn, nắm tay của cậu nắm quá chặt, móng tay đâm sâu vào trong da.
Bạch Minh Hi mím môi, sắc mặt càng ngày càng lạnh.
Chỉ có Sở Thiên, tựa hồ vẫn duy trì được bộ dạng thường ngày.
“Đứa nhỏ cậu tên gì?” Cha xứ hòa ái hỏi Sở Thiên, có lẽ, lúc trước hắn từng hỏi qua tên, nhưng mà, ai lại nhớ rõ tên của một con kiến? Thế nhưng, hôm nay thanh niên này quả thật khiến hắn thay đổi cách nhìn triệt để: “Cậu có muốn hay không trở thành trợ thủ của ta. Ta có thể nhìn ra, cậu khác với những người còn lại. Đi theo ta, cậu sẽ không cảm thấy nhàm chán.”
Sở Thiên cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Quả thật sẽ không nhàm chán. Nhưng mà, chỉ là, vì để không cảm thấy buồn chán, đem bản thân biến thành quái vật như ngài, thật xin lỗi tôi không làm được.”
“Quái vật” cái từ này có chút chói tai, nhưng mà cha xứ lại không chút tức giận, cũng không kiên trì, chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Đáng tiếc”, rồi lại thong dong lui về sau.
Cũng trong giây phút này, bọn quái vật chung quanh, cả đám nhào lên!
Phản ứng của ba người không chậm, trước khi đám quái vật nhào lên, mỗi người đều tự phóng ra công kích của chính mình.
Bọn họ bắt đầu chiến đầu rồi! Nhưng mà đối với cha xứ mà nói, tựa hồ chỉ là một màn trẻ con vui đùa.
Giọng nói của hắn cách xa ba người, nhưng mà một câu cuối cùng vẫn nhẹ nhàng văng vẳng bên tai ba người: “Để các con của ta chơi cùng các cậu. Nếu như, các cậu còn sống, ta sẽ tha thứ cho việc các cậu làm hỏng hứng thú của ta.”
Sở Thiên vừa đánh vừa nhanh chóng nuốt một thứ gì đó trong lòng bàn tay, thứ kia chính là quả bảy màu trong không gian của Toàn Hiểu Vũ.
Quả đã gần chín, Sở Thiên từng đoán, quả bảy màu này và bảy màu mà Tiêu Tử Nhiên từng nhìn thấy trên người hắn gần như là cùng một loại, vậy thì, có lẽ sẽ liên quan đến tinh thần lực của hắn.
Ngày hôm nay, từ khi trông thấy cha xứ, hắn đã biết, mình không phải là đối thủ. Cho nên, hắn ám chỉ cho Toàn Hiểu Vũ, nhờ em ấy lấy quả ra, hắn muốn thử dung hợp một lần, xem như đánh cược.
Ăn xong, Sở Thiên hoàn toàn có thể cảm giác được biến hóa của thân thể, hắn vẫn duy trì công kích, nhưng mà luồng khí nóng trong cơ thể chậm rãi tích trữ rồi bốc hơi.
Dần dần, khí nóng khuếch tán ra toàn thân, Sở Thiên cảm thấy mình như sắp bốc cháy. Lúc này toàn thân hắn bị lân giáp bao phủ, tức thì có loại cảm giác như xuyên không thủng nổi vậy.
Toàn Hiểu Vũ rất nhanh phát hiện dị trạng của Sở Thiên, cậu mau chóng nhích lại gần: “Anh ăn quả kia rồi?” Thực ra từ khi Sở Thiên ám chỉ cậu, cậu đã đoán được ý muốn của Sở Thiên. Cho nên cậu tuy rằng hỏi, nhưng giọng thì hoàn toàn khẳng định, còn có lo lắng vô cùng.
Sở Thiên “Ừm” một tiếng, không thể không rút đi lân giáp toàn thân trốn phía sau Toàn Hiểu Vũ cười khổ nói: “Chỉ sợ cần em giúp anh cản lại một hồi, anh hiện tại......”
“Yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ anh!” Toàn Hiểu Vũ nói xong, ánh mắt kiên định sáng ngời, hỏa long trong tay phun ra, mang theo sức nóng huỷ diệt chém tới chỗ mấy con quái vật trước mặt họ.
Bạch Minh Hi cũng phát hiện Sở Thiên bất thường, cũng lập tức quay về, cùng Toàn Hiểu Vũ chặt chẽ một trước một sau bảo vệ hắn.
Sở Thiên ngồi xuống đất, nhắm hai mắt lại. Toàn thân hắn bắt đầu bốc khí nóng lên, như muốn phát nổ vậy.
Bất kể ra sao những lần thăng cấp trước của Sở Thiên, đều chưa từng có hiện tượng như lúc này.
Nhưng mà hai người cũng không có thời gian để lo lắng cho Sở Thiên. Thiếu đi một người có sức chiến đấu, công kích của bọn quái vật càng thêm mãnh liệt.
Mà hai người không biết chính là, khi Sở Thiên và khí nóng trong cơ thể đối kháng với nhau, còn phải đối mặt với công kích của mười người khoai tây ngoài vòng tròn.
Mục tiêu công kích của chúng nó vô cùng nhất trí, chỉ nhắm vào Sở Thiên!
Hai người trong vòng áp lực tăng nhiều, nhưng cũng chỉ có thể hai mắt đỏ ngầu toàn lực chém giết.
Nhưng vào lúc này, ngoài vòng tròn đột nhiên có tiếng lửa đạn vang lên, tinh thần lực tập trung công kích Sở Thiên bất thình lình biến mất, Sở Thiên có thể toàn lực ứng đối với sức mạnh không ngừng xung đột trong cơ thể.
Lúc này ngoài vòng tròn quái vật, công kích của lửa đạn và dị năng, toàn bộ oanh tạc vào bọn quái vật. Vốn người khoai tây là an toàn nhất cũng biến thành chết sớm nhất.
Chúng nó chẳng có năng lực phòng ngự, ngoại trừ tinh thần lực ra, chúng nó thậm chí còn yếu ớt hơn nhân loại.
Hỏa lực của bên ngoài vô cùng mãnh liệt, khiến cho quái vật đang cố chen vào vòng tròn của ba người đều sôi nổi chuyển hướng, đánh về phía hỏa lực mới xuất hiện.
Toàn Hiểu Vũ và Bạch Minh Hi chỉ cảm thấy áp lực bên mình chợt giảm, trong lòng đều không hẹn mà thở phào một hơi.
Những quái vật này bọn họ từng đánh qua, biết nhược điểm của chúng nó, chỉ là số lượng nhiều lắm, lấy ít địch nhiều sớm muộn gì cũng chống không nổi, cái thời điểm đó, chỉ có thể trốn vào không gian, làm như vậy hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ khiến họ có loại cảm giác như đào binh.
Hiện tại, tựa hồ viện binh mà họ luôn trông chờ đã tới, hai người tức thì tinh thần phấn chấn. Bọn họ không có quên, Sở Thiên từng nói, có lẽ người của Kinh Đô sẽ tìm đến. Là bọn hắn phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.