Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 1: Thảm họa bắt đầu




Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 1: Thảm họa bắt đầu
6h30 Sáng, Ngày 5 tháng 2 năm 2023.
Tại một căn phòng trọ tồi tàn trong dãy nhà trọ có diện tích khoảng gần hai chục mét vuông. Căn nhà được thiết kế rất đơn sơ, nhưng được cái là có phòng vệ sinh khép kín. Bên trong, có một cậu thanh niên đang bận rộn thực hiện vệ sinh cá nhân và mặc quần áo. Trời bên ngoài khá lạnh, cậu phải mặc thêm cái áo len dày bên trong trước khi khoác cái áo xưởng màu xanh rộng thùng thình lên người. Mặc cái quần bò màu đen đã bạc phếch, cậu xỏ đôi tất, rồi đi nốt đôi giày bảo hộ lao động bốc mùi bằng da vào. Xong xuôi, cậu tới chỗ để bát mì tôm pha sẵn, bê lấy nó rồi mang ra ngoài cửa ngồi ăn.
Vừa ăn, cậu thỉnh thoảng lại gắp xuống cái bát vỡ bên dưới chân vài sợi mì cho con chó đốm ăn. Con chó này không phải là của cậu, nó cũng chẳng là của ai cả. Thực chất, nó là một con chó hoang chuyên đi lang thang khắp các xóm trọ để kiếm ăn. Cậu không biết làm sao nó lại bị bỏ rơi thành chó hoang. Cũng không biết nó bằng cách nào để có thể sống sót với những tay trộm chó.
Có lẽ, do nó gầy quá đi.
Câu truyện thế này, trong một lần cậu đang ăn cơm thì con chó bất ngờ xuất hiện ngoài cửa. Định ra ngoài đuổi nó đi, nhưng nhìn vào tấm thân gầy còm của nó cậu thấy nó thật đáng thương. Thế là, cậu lấy cái bát vỡ rồi cho nó một ít đồ ăn. Những ngày sau, con chó liền liên tục đến chầu chực. Nó cứ đến là cậu lại chia sẻ cho nó một ít đồ ăn vào bát. Lâu ngày, nó ăn quen, liền ở cửa phòng cậu luôn không đi chỗ khác nữa.
Và cậu cũng đặt cho con chó một cái tên là Lu.
Con Lu này có hình dáng bề ngoài rất xấu xí. Lông nó màu xám đen và có đầy những đốm màu dâu ngô xen kẽ. Cơ thể thì gầy gò, trên lông mới đầu còn bám đầy ve chó, chỉ đến khi cậu mua thuốc xịt cho nó mới hết. Nó cụt mất một tai, một bên mắt thì không biết bị ai chém nên mù. Mõm của nó dài và bên trong thì có bộ hàm rất sắc nhọn, đáng sợ.
Cậu thanh niên và con Lu đang chậm dãi ăn mì thì bỗng từ phòng trọ bên cạnh vang lên tiếng tivi. Đấy là phòng ông bác bảo vệ, người đã có tuổi nên có thói quen dậy khá sớm. Mà trong khoảng thời gian mới sáng sớm này, cả dãy trọ tương đối yên tĩnh nên tiếng tivi rất to và rõ. Dù không muốn nghe, nhưng thanh âm cứ nhồi vào tai cậu vậy. Nội dung, là những bản tin nóng thời sự thế giới và trong nước.
“Hôm qua, Ngày 4 tháng 2, tại ngoại ô thành phố Los Angeles của bang California Mỹ xuất hiện hố tử thần khổng lồ… Nó có đường kính lên tới mười ba ki-lô-mét sâu xuống lòng đất… Hiện các nhà khoa học và địa chất vẫn chưa đo được độ sâu của nó…”
“Đây, cũng không phải là lần đầu tiên hố tử thần xuất hiện như vậy… Trong ba năm nay, đã có liên tiếp nhiều hố tử thần xuất hiện rải rác trên khắp thế giới như, Trung quốc, Nhật bản, Ấn độ, Nam phi…”
“Theo thông tin mới nhất… Đêm qua, tại thành phố Osaka của Nhật Bản vừa trải qua một trận động đất mạnh 6,7 độ Richter phá hủy nhiều tòa nhà lớn… Ước tính đã có đến hàng trăm người thiệt mạng và mất tích… Chính phủ Nhật bản đã điều động quân đội kết hợp với người dân tham gia vào tìm kiếm cứu nạn…”
“Và theo thông tin của Bộ lao động, hiện có mười lăm người Việt Nam sang lao động đã mất tích cùng tử nạn trong vụ động đất trên…. Hiện đại sứ quán ở Nhật đã kết hợp với lực lượng chức năng cố gắng tìm kiếm và giải cứu những người mất tích một cách nhanh nhất”
“Trong những năm gần đây, Nhật Bản liên tiếp phải hứng chịu những thảm họa này… Theo dự đoán của các nhà khoa học, Nhật Bản là một quốc gia nằm trên vành đai núi lửa… Nên thời gian tới sẽ có nhiều trận động đất hơn…”
“Đứng trước nguy cơ đó, Thủ tướng cũng đã có lời kêu gọi những đồng bào đi xuất khẩu lao động sớm về nước… Chính phủ sẽ hỗ trợ cho về vấn đề hợp đồng để bảo vệ an toàn cho người dân...”
“Kết thúc bản tin quốc tế… Bây giờ là bản tin trong nước…”
“Đêm qua, tại một số tỉnh miền núi phía bắc như Lào Xú, Sa Po, Lạng Thủy và Đà Lứa có tuyết rơi… Nhiệt độ hạ thấp, có lúc xuống tới âm năm độ… Tuyết phủ trắng xóa cả đồi, gây thiệt hại to lớn cho người nông dân khi hoa màu mất trắng, gia súc và gia cầm bị chết rét dù đã thực hiện những biện pháp phòng chống…”
“Theo thông tin dự báo thời tiết… Đây là đợt rét đậm, rét hại cuối cùng của nước ta…Bởi khối không khí lạnh và khô tràn sang từ Trung Quốc đã kết thúc… Trong hai ngày tới nhiệt độ sẽ tăng nhanh vào kèm theo mưa nhỏ…”
“Cũng trong ngày… Các tỉnh từ Thanh Hoa đến Thiên Huế vừa mới hứng chịu cơn bão Saian được hình thành từ khối áp thấp nhiệt đới ở vùng biển Philippines đổ bộ… Dù đã được cảnh báo và sơ tán từ trước, nhưng bão đến vẫn gây ra thiệt hại vô cùng lớn về của…”
Tiếng tivi vẫn còn vang lên văng vẳng bên tai, nhưng cậu thanh niên đã không phải nghe nữa. Cậu đã ăn xong bát mì. Bây giờ, là lúc cậu phải khóa cửa rồi đi làm.
Dong cái xe đạp cũ ra ngõ, cậu xỏ đôi găng tay len đã cắt ngón vào, và đeo khẩu trang đen lên rồi đạp cái xe phóng ra đường lớn. Bên cạnh, con chó đốm cũng phi nước đại chạy theo cậu.
………..
Cậu thanh niên này tên Tân, tên đầy đủ là Trần Thanh Tân. Năm nay, hắn hai mươi năm tuổi, đã tốt nghiệp tường Đại Học Công Nghiệp Nội Hà khoa cơ khí. Hắn có dáng người hơi gầy, chiều cao khiêm tốn chỉ khoảng một mét sáu. Khuôn mặt của hắn chẳng có gì nổi bật, làn da thì thô ráp màu cổ đồng và lấm tấm mụn trứng cá. Mái tóc của hắn thì để khá dài, nó bù xù trùm tai và hơi che mắt. Điểm nhấn duy nhất của hắn, chắc là vết sẹo dài nơi đuôi mắt trái và ánh mắt rất sáng.
Tân sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả. Bố hắn trước kia đi lính, sau khi về hưu thì làm thợ mộc. Người hay đau ốm bệnh tật nên việc làm ăn toàn thua lỗ, lại không may trong một lần đi làm về bị tai nạn giao thông đã mất. Mẹ hắn cũng chỉ làm nông thôi, nhưng vì hoàn cảnh gia đình mà buộc phải rời xa quê hương khi hắn còn nhỏ, sang nước ngoài làm ăn kiếm đồng tiền gửi về.
Khi đi, vốn ít, mẹ hắn bắt buộc phải chọn nước có phí thấp nên tiền kiếm được cũng không nhiều lắm. Mà mẹ hắn cũng chẳng khỏe mạnh gì, tuổi trẻ làm lụng vất vả nên trung niên bị mắc bệnh viêm cầu thận không chữa được. Bệnh tật nó khiến cho mẹ hắn kiếm tiền càng khó hơn, nên chỉ lo việc ăn học cho hai anh em hắn là cũng hết sạch tiền. Hắn còn một người em nữa, nó tên Tú, đang học cấp ba lớp 12 ở quê. Bố mất, mẹ đi làm xa, em hắn ở mới bà. Hai bà cháu nuôi nhau mà sống.
Hắn là người trầm tính, ít nói và sống nội tâm. Đây, là kết quả của tuổi thơ không có mẹ, lớn nên không có bố khiến hắn thành như vậy. Cũng một phần do chính con người hắn nữa. Không biết từ bao giờ, hắn cảm thấy mình lạc lõng với xã hội và không thể hòa nhập được. Suy nghĩ của hắn khác quá. Những cái người khác thấy thích, thấy hay hắn lại không thích. Hay những điều người khác thấy không phải làm, hắn lại muốn làm. Hắn không phải là người lập dị. Hắn chỉ khác thôi. Hắn sống nội tâm, nhưng không phải là kiểu chỉ biết mình mà thờ ơ với xã hội. Không những thế, hắn còn là người rất giàu tình cảm ghét những cái tiêu cực và thích giúp đỡ người khác, nếu có thể.
Tân tốt nghiệp đại học cũng được bốn năm rồi. Trước kia, hắn chọn học đại học là vì suy nghĩ. Nó có thể giúp hắn kiếm được thật nhiều tiền, để mẹ về nhà không phải đi xa làm nữa. Nhưng học xong, hắn mới biết thế nào là thất bại. Hắn không quá nổi trội, tốt nghiệp cũng chỉ ở mức trung bình nên ra trường chẳng có công ty hay xí nghiệp nào nhận ngay. Lại không có cơ cánh, hắn đã nộp rất nhiều đơn xin việc, nhưng tất cả đều bị từ chối không nhận do thiếu kinh nghiệm. Cuối cùng, hắn phải ra ngoài xin vào làm công nhân cơ khí đi theo đội làm các công trình.
Hôm nay, hắn cũng như mọi ngày, phải dậy sớm đạp xe đến chỗ làm để làm việc.
Mất khoảng mười năm phút, hắn đạp xe trên đường lớn đông đúc cuối cùng cũng tới nơi. Chỗ hắn làm là ga một tàu điện ngầm đang xây dựng tại vùng ngoại thành của thành phố Nội Hà. Hắn vừa dắt xe xuống đường hầm dưới lòng đất thì lập tức có người nhìn thấy rồi lên tiếng:
“ Tân đã đến rồi đấy à! Vào đây làm cốc nước chè cho ấm!” – Bác trưởng nhóm thợ vẫy tay gọi hắn vào.
“ Vâng! Hôm nay vẫn rét quá bác Nam nhỉ?” – Tân dắt xe lại gần, con Lu vẫn lặng lẽ đi theo bên cạnh một cách quen thuộc.
“ Trong đây là ấm nhiều rồi đấy! Đứng ngoài kia một lúc là rét cóng tay luôn…” - Bác Nam vừa nói vừa xoa hai bàn tay bong da, nứt nẻ vào với nhau.
“ Tôi mới nghe đài nói sáng nay là sắp ấm lên rồi…” - Một ông bác ngồi bên cạnh bỗng nhiên xen vào.
“ Mong là thế! Em xem thời sự mấy hôm nay mà cũng xót ruột cho mấy người miền núi…” - Lại một ông chú nữa thấy hay liền lên tiếng tham gia.
“…”
Nhìn mấy ông bác, ông chú trò chuyện rôm rả với nhau, Tân liền im lặng tự rốt cho mình một cốc nước chè nóng rồi hà hơi uống. Vị đắng chát lan tỏa khắp miệng, nhưng hắn không ghét điều này vì lúc nữa nó sẽ ngọt. Con Lu đã vào chỗ nằm quen thuộc của mình rồi cuộn tròn lại ngủ. Chỗ đó là nơi để giẻ lau, có rất nhiều và nó nằm trong đó sẽ rất ấm. Mặc dù, hắn đã mặc cho nó cái áo len bỏ đi của mình, nhưng với thời tiết lạnh thế này thì không ăn thua lắm.
Ngồi được khoảng chục phút, Bác trưởng nhóm liền hô lên mọi người làm việc. Thế là tất cả cùng đứng lên, vào trong kho mỗi người lấy một dụng cụ rồi tìm đến vị trí quen thuộc của mình. Nhóm có hơn chục người, trừ Tân ra những người ở đây đều là đã có tuổi. Họ không học cao như hắn, nhưng hắn thấy mình không bằng họ dù đã học hết đại học. Họ là những thợ cơ khí lành nghề, đã vào đời làm từ rất lâu nên kinh nghiệm rất nhiều. Cũng nhờ họ mà hắn học được nhiều cái, không chỉ trong công việc mà còn ở cuộc sống.
Tân vẫn như thường lệ vào lấy dụng cụ hàn của mình, nhưng hắn vừa đi được vài bước con Lu đột nhiên chạy tới gần hắn rồi sủa ầm lên. Tưởng nó bị làm sao, hắn ngồi xuống vuốt đầu nó rồi hỏi:
“ Mày sao thế?”
“ Gâu…! Gâu…! Gâu…!”
Con Lu vẫn sủa inh ỏi, nhưng nhìn vào trong mắt nó, hắn thấy nó đang rất sợ hãi một cái gì đó. Khi hắn vẫn còn chưa hiểu ra sao, nó trở nên ngày càng gấp gáp. Nó cắn vào tay áo rồi định kéo hắn đi.
Ở phía xa, bác trưởng nhóm thấy động tĩnh nên cất tiếng quan tâm hỏi:
“Con chó bị bệnh à Tân?”
“Cháu cũng không biết! Tự nhiên hôm nay nó lạ quá…” - Tân gãi đầu đáp lại. Thấy bác trưởng nhóm đã nhắc, hắn không muốn lề mề hơn nữa mà chuẩn bị đứng lên vào lấy đồ nghề. Nhưng trước lúc đi, hắn cũng không quên an ủi con Lu.
“Ngoan! Mày! Ra kia nằm im chờ tao… Tí nữa về tao nấu canh xương rồi cho mày khúc xương…”
“Gâu…Gâu…Gâu…” - Con Lu vẫn không ngừng sủa. Thấy hắn đứng dậy định đi, nó liền cắn vào gấu quần hắn giữ lại.
Trong hầm tiếng chó sủa rất vang nên mọi người đã bắt đầu đổ dồn ánh mắt vào chỗ Tân. Con Lu hôm nay bướng quá, mọi khi hắn thấy nó rất nghe lời và thông minh đâu có phá thế này. Hắn bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn mà gắt lên với nó.
“Mày có thôi ngay không…? Tao đánh cho một trận giờ…!” - Tân vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng nổ lớn ở đâu đó vang lên khiến hắn giật bắn mình.
“ ẦM!!!”
Hắn vẫn còn chưa hiểu chuyện ra làm sao thì bỗng cảm thấy mặt đất truyền đến dư chấn. Ban đầu rất nhẹ, nhưng chỉ mấy giây sau mặt đất rung chuyển dữ dội khiến hắn hoảng sợ. Phía đằng kia hắn, mấy ông bác ông chú cũng dồn dập ngã xuống.
“Động đất… Chạy mau… Chạy…” - Không biết là ai hô lên, mọi người dưới ga tàu điện ngầm bắt đầu chạy tán loạn ra bên ngoài.
Tân cũng vậy, hắn cố gắng dựng người dậy rồi nhắm hướng cửa lên rồi chạy. Con Lu lúc này đã đứng trước lối lên. Nó sủa to từng tiếng một như muốn thúc giục hắn cố gắng chạy. Bây giờ, hắn mới hiểu tại sao hôm nay nó khác vậy. Nó muốn kéo hắn chạy tránh trận động đất trước.
Trong khi đó, trận động đất có cường độ ngày càng mạnh. Bên trên, trần hang có chỗ đã không chịu được mà bắt đầu nứt vỡ rơi xuống. Cát bụi bay mù mịt khắp nơi, nó chui cả vào mắt Tân khiến cho con mắt hắn cay xè rất khó nhìn. Đoạn cầu thang lên trên mặt đất cũng không dài, vậy mà, hắn khó khăn lắm mới lết lên được mặt đất. Chẳng bù cho những ông bác, ông chú trong nhóm. Thấy động đất cái, mấy người co chân chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lên mặt đất, ngay lập tức hắn liền chứng kiến một hình ảnh vô cùng đáng sợ. Cách chỗ hắn xa, ở khu trung tâm thành phố có mấy tòa nhà cao chọc trời đang rầm rầm sụp đổ xuống. Rồi những tòa nhà xung quanh chỗ hắn đứng cũng bắt đầu lung lay đổ dần. Các cột điện với dây dợ chằng chịt bị đứt, bị đổ phát ra âm thanh loẹt xoẹt cùng với tia lửa bắn ra xung quanh cực kì khủng khiếp. Mặt đất thì rung chuyển ngày càng dữ dội, chấn động mạnh đến mức khiến hắn đứng còn không vững. Kéo theo việc những tòa nhà đổ sập là âm thanh lớn như tiếng bom nổ, nó càng đáng sợ hơn khi có xen kẽ tiếng gào thét thảm thiết của con người.
Ở khắp nơi trên phố, mọi người lao ra từ những tòa nhà lớn rồi chạy tán loạn trên đường. Họ giẫm đạp lên nhau để tìm kiếm sự sống. Họ kêu gào kinh hãi tột độ khi chứng kiến từng khối bê tông rơi đè vào người bên cạnh. Máu đã đổ ra, có nhiều người đã chết.
Cái chết thảm khốc đến ghê rợn.
Chứng kiến cảnh đáng sợ đó, Tân cũng sợ đến bủn rủn cả chân tay. Hắn nhanh chân chạy bừa kiếm một nơi nào đó để lánh nạn. Nhưng bụi mù lúc này đã bao phủ mù mịt, nó khiến cho tầm nhìn của hắn giảm xuống chỉ còn vài mét. Đất cát vẫn liên tục rơi vào trong mắt vô cùng khó chịu, hắn loạn lên loăng quăng không biết trốn vào đâu thì nghe thấy tiếng con Lu sủa cách không xa.
“Gâu... Gâu... Gâu...”
Thế là, Tân lập tức chạy theo hướng đó. Tới nơi, hắn nhìn thấy con Lu bây giờ đang chui dưới gầm một cái xe container lớn. Không cần nghĩ nữa, hắn lập tức chui xuống nằm bên cạnh nó. Cát bụi bên dưới này rất dày đặc khiến hắn gần như không nhìn thấy gì và rất khó thở. Hắn dứt quyết nhắm mắt lại và lấy vạt áo che mũi chờ đợi động đất qua đi.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.