Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 75: Chương 75





Quái vật?
Nghe được lời của lính trinh sát, ất cả mọi người đều là ngẩn ra.
Ở chung quanh căn cứ, lúc nào cũng có quân đội tuần tra, hơn nữa còn có lục quân trinh sát.
Nếu như đụng phải quái vật lớn thì cũng dụ nó đi hoặc là giết chết trước khi quái vật đến gần căn cứ rồi.
Căn bản không có uy hiếp gì.
"Không dụ được đi sao?" Tư lệnh Hứa nhìn biểu cảm của lính trinh sát, lập tức ý thức tình huống ở chiến tuyến, trầm thấp dò hỏi.
Sắc mặt lính trinh sát tái nhợt nói: “Tư lệnh, hai con quái vật kia khác những quái vật khác.
Bọn chúng quá lớn, xe tăng, đại bác căn bản không gây ra quá nhiều sát thương.
Hơn nữa cũng đã thử tất cả các cách cũng không cách nào dụ chúng đi.
Dường như bọn chúng ấn định căn cứ của chúng ta mà phi thẳng đến.”
Mặt tư lệnh Hứa hơi biến sắc, trong giây lát nghĩ đến cái gì đó, ông ta tự lẩm bẩm: "Đây chính là đại lễ mà ông dâng lên cho tôi sao..." Sau một hồi yên lặng, ông ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cơ thể già nua tỏa ra khí thễ mãnh liệt giống như thần tướng chỉ huy thiên quân, nét mặt nghiêm túc, nói: "Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức tiến về chiến tuyến phía trước, bảo vệ căn cứ, những ngành khác tạm gác lại công vụ, toàn lực phối hợp với quân đội!"
Âm thanh già cỗi như sấm vang trời, vang vọng giữa quảng trường.
“Vâng.”
Tất cả mọi người lớn tiếng đáp lại.
Trong mắt Lâm Siêu lộ ra một tia suy tư.
Hiện tại, quái vật coi như đã tiến hóa đến cấp bậc hoàng kim cự ngạc đó, chỉ số thông minh cùng lắm là bằng đứa trẻ sáu bảy tuổi.

Với thủ đoạn của quân đội rất dễ dàng có thể dùng đại bác hoặc là xác thối để dụ chúng đi.
Nhưng mà bọn chúng tựa hồ nhận định căn cứ.
Chẳng lẽ...!Là trong căn cứ tụ tập quá nhiều người, mùi quá dễ thấy?
Hay là trong căn cứ có món đồ gì hấp dẫn bọn chúng?
Lâm Siêu trầm tư một hồi, quyết định trước đi xem trước rồi nói sau.
Tất cả các chức vị cấp cao trong quảng trường đều nhanh chóng rời đi, bận bịu làm công việc của mình.
Sở Sơn Hà dẫn sĩ quan Tiểu Tống đến, nét mặt ngưng trọng nói: “Chúng ta đi xem xem, tôi cảm thấy hai con quái vật này không đơn giản.”
Lâm Siêu khẽ gật đầu.
Ba người ngồi trên một chiếc xe quân đội màu xanh lá, nhanh chóng đi về phía bên ngoài trụ sở.
Xi măng cốt thép hỗn hợp tạo thành tường đã xây xong, hàng rào bằng tre trúc, cây cối chằng chịt ở bên ngoài bức tường xi măng đã bị dỡ bỏ vì sợ xác thối hay quái vật loại nhỏ nào đó leo lên.
Tường thành hùng vĩ cao mười mấy thước, giống như tường sắt sừng sững bao quanh toàn bộ căn cứ.
Ba người Lâm Siêu leo lên cầu thang phía sau tường thành, bước mấy bước đã lên đến trên mặt thành, dõi mắt nhìn ra xa, bên ngoài trụ sở là một mảnh đất bằng phẳng.
Ở trên đất bằng có rất nhiều tòa cao ốc bị phá hủy, chỉ còn lại giữ lại lõm sâu nền móng, phóng tầm mắt có thể nhìn được đến khoảng hơn mười mấy dặm.
Sở Sơn Hà mang ống nhòm nhìn ra xa.
Lâm Siêu thì hơi hơi nheo mắt, ánh nắng ấm giữa mùa đông chiếu xuống, chỉ thấy ở cuối mảnh đất bằng phẳng trắng như tuyết có hai chấm đen nhỏ đang nhanh chóng áp sát.
Mấy phút sau, chấm đen dần dần rõ ràng.
Con người Lâm Siêu co rút lại, bất ngờ là hai con quái vật này đều là hai con rắn cực kì lớn.
Dựa vào mắt thường, Lâm Siêu đại khái có thể phân tích được thể tích của hai con mãng xà này.
Trong đó có một con thể tích hơi nhỏ, chiều dài khoảng chừng sáu mươi thước, đường kính cơ thể khoảng hơn năm thước.
Con còn lại thể tích cực lớn, chiều dài khoảng chừng tám mươi thước, đường kính cơ thể dường như đạt tới bảy mươi thước.

Lâm Siêu nhẹ nhàng hít một hơi sâu, khó trách xe tăng và đại bác của quân đội đều không có cách nào làm thương nó.
Hai con quái vật này dường như ngang tầm với hoàng kim cự ngạc.
Đừng nói là trong kho chỉ có xe tăng cấp D, cho dù có đại bác cấp B cũng không thể nổ chết hoàng kim cự ngạc.
Muốn giết chết hai con rắn này, trừ phi có được vật phẩm cường đại hoặc là lợi dụng bom nguyên tử, hơn nữa còn phải với một số lượng rất lớn mới được.
Nhưng cứ cho là vật thì căn cứ cũng không thể may mắn thoát được, cũng sẽ bị bom nguyên tử ảnh hưởng.
Hơn nữa, binh lính và dân chạy nạn cũng sẽ bị nhiễm xạ, sức khỏe cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hoặc là chết.
Sở Sơn Hà dùng ốm nhòm cũng nhìn thấy việc này, mặt anh ta kinh hãi, khóe mắt co giật, thất thần nói: “Sao có thể như thế, quái vật đáng sợ như vậy sao lại xuất hiện, quá mức bình thường…”
Lâm Siêu chau mày, nói: "Tường thành căn bản không đỡ được, mau điều động vũ khí quân sự nặng tới, trĩ hoãn bọn chúng trước.
Dồn toàn bộ chấn đầu ở bên ngoài trụ sở.
Một khi để bọn chúng đến gần tường thành, tổn thất sẽ rất rất lớn.”
Sở Sơn Hà kịp phản ứng, dùng sức gật đầu nói: "Tôi biết rồi, Tiểu Tống, cậu mau thông báo cho người của các bộ phận đem vũ khí hạng nặng tới.
Ngoài ra chuẩn bị thêm một chút khói thôi miên và đạn gây mê.”
"Vâng." Sĩ quan Tiểu Tống không nói hai lời, lập tức rời đi làm việc.
Lâm Siêu hơi suy tư chốc lát, nói: "Tôi đến kho quốc gia tìm vài món vũ khí, anh ở đây trì hoãn trước, chờ tôi trở lại."
"Vũ khí?" Sở Sơn Hà ngẩn ra, vội vàng nói: "Trong kho quốc giá chỉ có vũ khí lạnh để lại trong cổ mộ, cùng với những vật chất kim loại hiếm được phát hiện, căn bản không thể sử dụng cùng vũ khí nóng, anh…”
"Anh trì hoãn ở đây là được." Lâm Siêu không có lãng phí lời, sau khi để lại một câu nói, trực tiếp nhảy xuống từ trên tường thành cao mười mấy thước.
Sở Sơn Hà thất kinh, vội vàng chạy tới nhìn xem anh có bị thương hay không, nhưng nhìn thấy hai chân Lâm Siêu vững vàng tiếp đất, cơ thể hơi ngồi xuống, một giây sau bỗng nhiên đạn bắn ra, giống như một tia chớp màu đen.
Dường như trong chớp mắt, anh đã biến mắt khỏi tầm mắt, tốc độ còn nhanh hơn gấp mấy lần xe chuyên dụng của quân đội.
Anh ta trợn to hai mắt, mặt đầy kinh ngạc.
Truyện Sủng

Kho quốc gia ở bên cạnh Bộ Tư lệnh, là nơi được bảo vệ trọng yếu.
Ở bên ngoài kho quốc gia có rất nhiều trang thiết bị hồng ngoại giám sát và điều khiển.
Để tránh có người lẻn vào, ở xung quanh kho quốc gia có người đi tuần tra hai bốn trên hai bốn giờ.
Dường như là một con ruồi cũng không lọt qua được.
Lâm Siêu vọt tới cửa chính, nói với hai lính gác: "Tôi muốn vào kho quốc gia, mở cửa!"
Hai thiếu tá nhìn thấy quần áo trên người Lâm Siêu, lập tức nhận ra anh chính là người phát hiện nhiên liệu tiến hóa, ánh mắt của thiếu tá trẻ tuổi bên trái sáng rực lên: “Bái kiến tướng quân Lâm.”
Trong lòng Lâm Siêu có chút cấp bách, tốc độ của hai con quái vật kia rất nhanh, đoán rằng không tới bao lâu sẽ vào đến bên ngoài trụ ở.
Với lực lượng quân đội thì không khác nào kiến bám cành cây, căn bản không có gây uy hiếp lớn.
Dù áo thì vũ khí nguyên tử cường đại nhất cũng không dám sử dụng, trừ phi bị ép đến bước đường cùng.
“Thời gian của tôi cấp bách, mau cho tôi vào.” Lâm Siêu trầm giọng nói.
Thiếu tá trẻ tuổi vừa định gật đầu, một thiếu tá bên cạnh tuổi tác khá lớn chau mày, giọng không có ý tốt: “Khẩu khí thật lớn, Lâm tướng quân, cho dù anh vừa được bổ nhiệm chức vụ Viện phó, Đại tướng nhưng cũng không thể coi thường quy tắc.
Muốn vào kho quốc gia, anh phải xin được phê chuẩn từ cấp trên.
Anh còn chưa phải là Tư lệnh đâu…” Giọng anh ta đem theo một sự khinh thường, trong lòng rất khó chịu với Lâm Siêu.

Chính vì tên ma mới này mà tư lệnh Hà mới bị ép rời khỏi căn cứ.
Mặc dù anh ta được khuyên nhủ đầu hàng nhưng cũng là bị ép, về sau cả đời không thể thoát ra được khỏi cuộc sống làm tay sai của tư lệnh Hứa.
Lâm Siêu nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh như băng, nói: "Anh nói lại lần nữa?"
Thiếu tá lớn tuổi bị ánh mắt của Lâm Siêu nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi run sợ, hô hấp hơi dừng lại, tóc gáy dựng lên, cảm giác có một luồng gió lạnh thấu xương thổi qua, tựa như ở trước mặt mình không phải con người mà là một quái vật kinh khủng nào đó.
Trong lòng anh ta sợ hãi, anh ta xuất thân từ lính biên ải, chưa từng cảm nhận qua sát khí nồng nặc như vậy.
Người thanh niên này không giống như trong tài liệu nói, trước kia chỉ là một sinh viên đại học bình thường.
Sinh viên đại học bình thường sao lại có sát khí đáng sợ như vậy.
"Anh, anh muốn như thế nào?" Thiếu tá lớn tuổi hơi đổ người về sau, dường như đang đối mặt với một con mãnh hổ sắp tức giân.
Ánh mắt Lâm Siêu sắc lẹm như đao, nhìn chằm chằm anh ta dằn từng chữ: “Mở, còn chưa mở sao?”
Thiếu tá lớn tuổi há miệng, định nói gì đó nhưng dưới ánh nhìn thâm sâu, lạnh như băng ấy lại khiến tim anh ta đập loạn, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung vậy.
Không khí xung quanh anh ta giống như mang theo lạnh lẽo sắc nhọn, hung hăng đâm nát da của anh ta, toàn thân lạnh đến mức không còn nhiệt độ.
Lỗ chân lông anh tự tự đổ mồ hôi, chỉ qua thời gian hai câu ngắn ngủi, quần áo trên người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt mà anh ta vẫn hoàn toàn không cảm nhận được.
Bắp thịt trên cằm run bật bật, nói: “Mở, tôi mở.”
Anh ta cảm giác, nếu như mình còn mạnh miệng nữa nhất định sẽ bị giết chết, đầu óc anh ta đã bắt được tín hiệu nguy hiểm mãnh liệt từ người thanh niên này.
Sau khi vừa dứt lời chữ “mở”, anh ta cảm giác như tất cả áp lực đều biến mất, toàn thân thả lỏng, dường như mãnh hổ vừa rồi còn đè trên người mình đã quay về lồng.
...
Thật đáng mừng, "Tiểu Dương Phi Phi" mới vừa trở thành Đà chủ không lâu, lại trở thành Đường chủ, "Tân mực giai" cũng trở thành quyển sách mà Đà chủ tán thưởng.
Ngày mai tăng thêm, tiếp tục bùng nổ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.