Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 74: Chương 74





“Chắc hẳn mọi người đều biết, giữa cơn bão siêu vi ở đây, phần lớn đều là người có sức đề kháng yếu, tất cả đều bị vi khuẩn xâm nhập, biến thành quái vật ăn thịt người.
Chúng chính là xác thối.” Ánh mắt Tư lệnh Hứa đảo quanh hội trường, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Có điều, ở đây lại có rất ít người có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể, có năng lực phi thường, thính giác, thị giác cùng với những giác quan khác đều đạt đến giới hạn cực độ siêu cấp của nhân loại.”
“Đó chính là người tiến hóa.”
Tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, chuyện liên quan tới người tiến hóa, trong căn cứ đã sớm lưu truyền ra ngoài, bao gồm cả những người tị nạn đều biết có một nhóm người mạnh mẽ như vậy.
“Mà bây giờ…”
Trên mặt Tư lệnh Hứa mang theo nụ cười, âm thanh vang thêm mấy phần, nói: “Viện nghiên cứu khoa học đã nghiên cứu ra một thứ được đặt tên là nhiên liệu tiến hóa, có thể khiến cho bất kì người bình thường nào cũng biến thành người tiến hóa.”
Xì xầm.
Rất cả dân chạy nạn cùng binh lính đều xôn xao, nhìn tư lệnh đầy khó tin.
Những ngày qua, mấy chữ mà bọn họ nghe được nhiều nhất là “chính là”.
Liên quan đến doanh trại thứ năm, quân doanh cấp S đã bị phong truyền trong căn cứ, truyền rằng vô cùng thần kỳ, nhất định chính là siêu nhân không gì là không thể.
Mỗi người bọn họ đều mong mỏi có một lực lượng như vậy, hàm ý này rất có khả năng thực hiện hơn nữa còn rất thú vị.
Tất cả những những sĩ quan cấp Tá, tướng quân, cùng với nhân viên nghiên cứu khoa học đã từng là thuộc hạ thuộc phe phái của Hà tư lệnh đều im lặng không nói lời nào bởi vì họ đã sớm biết điều này.
Hơn nữa, chính bởi vì vật này mà bị dụ dỗ đầu hàng, đương nhiên là sẽ không có bất kì chút ngạc nhiên nào.
Tư lệnh Hứa khẽ mỉm cười nói: “Vậy này có thể phổ cập trong phạm vi toàn bộ căn cứ, ở trong quân đội, bất kì người nào có chiến công nhất định đều có thể xin để trở thành người tiến hóa.
Ngoài ra, những người trong ngành có yêu cầu tương ứng, chỉ cần chi tiền, căn cứ nhất định sẽ hồi báo mọi người.”
Nghe vậy, tất cả mọi người trong căn cứ đều hưng phấn.
Ở trong căn cứ có rất nhiều ngành, ngoại trừ quân đội ở bên ngoài thì còn có nhân viên nghiên cứu khoa học, nhân viên làm việc ở khu sinh hoạt và bộ phận bảo vệ, vân vân…

Đâu có ai không muốn trở thành người tiến hóa?
Tư lệnh Hứa mỉm cười nói: “Sau đây, chúng ta xin mời người đã cống hiến “nhiên liệu tiến hóa”, đồng chí Lâm Siêu lên bục.”
Trên quảng trường một mảnh an tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở, tràn đầy tò mò.
Ánh mắt Tư lệnh Hứa đồng ý, Lâm Siêu khẽ gật đầu, bước lên đài diễn giảng, đứng bên cạnh Tư lệnh Hứa, nét mặt bình tĩnh, không có nửa phần lo lắng.
"Là anh ta!"
"Quả nhiên là anh ta, tôi nói rồi, làm sao mà lại được quần áo của Viện phó.”
"Lão Thiên, người phát hiện ra nhiên liệu tiến hóa, sao lại trẻ tuổi như vậy, hình như cậu ta không phải nhân viên của viện nghiên cứu khoa học thì phải.”
Toàn bộ hội trường đều bàn luận sôi nổi, tò mò đánh giá Lâm Siêu, một phần trong đó người của Hà phái, ánh mắt nhìn Lâm Siêu đầy ác ý, bọn họ biết tài liệu về người này, là một ma mới trong quân doanh cấp S.
Không ngờ rằng một con kiến nhỏ nhoi như vậy lại phá vỡ căn cứ cứng ngắc trong tay hai đại tư lệnh, còn khiến cho Hà tư lệnh mà bọn họ thần phục hoàn toàn bại trận.
Mặc dù bọn họ bị kêu gọi đầu hàng, nhưng bọn họ biết, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể làm theo giao ước, trở thành người tiến hóa.
Sau này, muốn tiếp tục làm việc trong căn cứ, tiếp tục đảm nhiệm những vị trí cấp cao là không thể nào, dần dần bị đẩy ra biên giới, tuyệt đối không thể thoải mái như lúc làm thủ hạ của Hà tư lệnh.
Mà tất cả những chuyện này đều là do đám người mới đáng chết này gây nên.
Lâm Siêu nhìn Tư lệnh Hứa, đây là lần đầu tiên anh nhìn ông ta, hơn nữa còn ở khoảng cách gần như vậy.
Người này nắm giữ chức vị cao từ trước, bây giờ lại là người năm giữ căn cứ, trên người toát ra vẻ thân thiện, tràn đầy lòng tốt với anh.
“Lâm Siêu, ta ở đây thay mặt cho tất cả những người trong khổ nạn, bày tỏ lòng kính trọng với anh.” Tư lệnh Hứa nâng bàn tay gầy guộc lên, cung kính với Lâm Siêu, vẻ mặt nghiêm túc.
Sắc mặt Lâm Siêu nghiêm lại, đáp lễ nói: "Đây là việc tôi nên làm.”
Trên mặt Tư lệnh Hứa lộ ra nụ cười, buông tay xuống rồi nói: “Đồng chí Lâm Siêu, tôi trao tặng cho anh chức vụ Viện phó vinh dự của viện nghiên cứu khoa học, cùng với chức vụ Đại tướng trong quân đội.

Hi vọng sau này, anh có thể tiếp tục có những cống hiến kiệt xuất cho nhân loại, anh có bằng lòng tiếp nhận không?”
“Đồng ý.” Lâm Siêu dơ tay lên cung kính.
Tư lệnh Hứa mỉm cười nói: “Rất tốt, đi xuống đi."
Lâm Siêu gật đầu, đi xuống phía dưới đài phát biểu.
Tư lệnh Hứa nhìn xung quanh hội trường, cất cao giọng nói: “Lâm Siêu, năm nay mười chín tuổi, anh hùng thiếu niên xuất chúng.
Anh không những có trí tuệ siêu phàm mà còn từng cứu sống Sở Sơn Hà trong lúc hoạn nạn, vì nhân loại cứu một mãnh tướng.
Ngoài ra, xếp hạng nhất trong kì khảo hạch thực chiến của quân doanh cấp S, giết chết sáu ngàn tám trăm xác thối, công lao cực kì lớn.”
“Hy vọng tất cả mọi người đều có thể học tập tướng quân Lâm Siêu, chúng là đều là thành viên của loài người, người thân, bạn bè của chúng ta đều ở trong căn cứ này, quyết bảo vệ căn cứ… tiêu diệt hết tất cả xác thối.”
Mấy chữ cuối cùng giống như chùy nặng, kích động lòng người.
Tất cả binh lính, dân chạy nạn nghe được đều nhiệt huyết sôi trào.
Trong đám người, mấy người Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ đứng cạnh nhau, Vưu Tiềm lẩm bẩm: “Sao lại không bổ nhiệm chúng ta một chức vụ, tôi không muốn là tướng quân gì đó, sĩ quan cấp tá cũng được mà.”
Hắc Nguyệt tức giận nói: "Nhiều lắm là cho cô lên Thiếu úy đã không tệ rồi.
Sắc phong ở đây đều là cấp Tá trở lên, em gái Phạm không lên chức được đâu.”
Phạm Hương Ngữ nói lầm bầm: "Tôi còn lạ gì, quan chức loài người các anh có cái gì tốt, ông già tư lệnh Hứa này đúng là hồ đồ, lại còn nói tên ác ma này là vĩ nhân, quả là mắt mờ.”
Vưu Tiềm tràn đầy đồng cảm, nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Hắc Nguyệt nói: "Thể chất của anh ta gấp 26 lần, mấy người đứng đây nói chuyện, anh ta có thể nghe thấy.”
Vưu Tiềm nói: “Tôi vừa nói gì, không phải tôi nói anh cả có phong thái anh hùng có một không hai sao, chẳng lẽ nói sai? Anh cả của tôi dáng vẻ đường đường, là tấm gương mẫu mực cho loài người…”
Phạm Hương Ngữ: "..."
Tư lệnh Hứa vừa dứt lời, trong đám người bỗng nhiên có người nói: “Tư lệnh, tôi nghe nói năng lực doanh vừa rồi có hơn năm trăm người bị tướng quân Lâm Siêu ám sát, không biết chuyện này có phải thật không?”
Người phát biểu chính là một Thượng tướng trung niên.
Lời của ông ta khiến cho bầu không khí trong quảng trường rơi vào yên tĩnh.
Các binh lính trong đại quân doanh cả kinh, nhất thời nghĩ lại chuyện này.
Khoảng thời gian trước, năng lực doanh kết thúc sự kiện, gây nên một chấn động lớn.
Không ai ngờ được rằng, năm trăm người chết lại là do Lâm Siêu ám sát?
Tư lệnh Hứa nhìn vị Trung tướng kia, nhận ra ông ta là người của tư lệnh Hà bị kêu gọi đầu hàng, ông ta khẽ mỉm cười rồi nói: “Ông nghe từ đâu ra vậy?”
Trung tướng ngẩn người, rất nhanh đã phản ứng lại: “Rất nhiều người nói như vậy, tôi cũng chỉ muốn biết chân tướng chuyện gì đã xảy ra mà thôi.”
Tư lệnh Hứa thấy ông ta chĩa mũi dùi vào thẳng vấn đề, dửng dưng nói: “Chân tướng rất đơn giản, năm trăm người kia chết vì bị quái vật tập kích, mà quái vật này là do một vài người cố ý dẫn dụ đến, ý đồ hủy diệt những nhân tài tinh anh của chúng ta.”
Mặt trung tướng liền biến sắc, biết càng dây dưa chuyện này thì tuyệt đối không có lợi.
Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, cái gọi là chân tướng có lúc không còn quan trọng.
Có nói thêm gì thì chắc hắn tư lệnh Hứa cũng nói ông ta chính là người cố ý đó, đến lúc đó có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được.
Ông ta cắn răng, cho dù đã bằng bất cứ giá nào, ông ta nhìn thẳng tư lệnh Hứa nói: “Tôi còn một nghi vấn.”
Trên mặt tư lệnh Hứa vẫn treo nụ cười như cũ, ánh mắt đã trở nên băng giá, bình tĩnh nói: “Hỏi đi.”
Trung tướng trầm giọng nói: “Khảo hạch thực chiến không cho phép mang theo súng ống, tôi không tin trong tám tiếng ngắn ngủi bên trong, tướng quân Lâm Siêu có thể giết chết hơn sáu nghìn xác thối.
Mọi người đều biết, xác thối đáng sợ đến mức nào.

Đừng nói là sáu nghìn, cho dù chỉ có sáu trăm cũng không thể giết hết được.
Tôi biết, mọi người sẽ cảm thấy tướng quân Lâm Siêu là người tiến hóa, có năng lực phi phàm.”
“Nhưng mà…”
Ông ta cười lạnh rồi nhìn Lâm Siêu cách đó không xa, nói: “Trong khảo hạch thực chiến của năng lực doanh, người xếp hạng thứ hai mới đánh chết chín trăm xác, người thứ ba chỉ giết chết hai trăm xác.
Những người còn lại, cùng lắm thì có thể giết được một trăm xác.
Chênh lệch giữa tướng quân Lâm Siêu và bọn họ không phải là quá lớn rồi hay sao?”
Nghe được những lời của hắn, tất cả binh lính cùng người dân chạy nạn đều kinh ngạc, không ngờ rằng số lượng mà Lâm Siêu đánh chết lại chênh lệch so với người khác lớn như vậy.
Bọn họ còn tưởng rằng người tiến hóa đều đáng sợ như vậy.
Ngay lập tức, rất nhiều người đều nhìn Lâm Siêu đầy nghi ngờ, muốn chờ anh giải thích.
Sắc mặt tư lệnh Hứa âm trầm, những chuyện khác ông ta có thể giải thích, duy chỉ có chuyện này có một nguyên do rất khó nói ra.
Bất kể là lí do gì cũng sẽ gượng gạo.
Lúc ông ta đang suy nghĩ cách giải thích, Lâm Siêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về hướng trụ sở thành, trong mắt hơi khựng lại.
Dường như cùng lúc anh cảm nhận được, một vật máy bay chiến đấu do thám cỡ nhỏ đang bay đến bầu trời quảng trường.
Từ trên phi cơ chiến đấu rất nhanh đáp xuống một người lính, hoàn toàn không để ý đến thời khắc trang nghiêm này, chạy vọt lên bục diễn thuyết, hốt hoảng nói: “Tư lệnh, có, có hai con quái vật đang hướng về phía này.”

Cầu phiếu bầu cử, bạo phiếu đi, còn kém chưa tới 100 phiếu là có thể tiến thẳng vào danh sách, có 100 hảo hán nào đến trợ giúp không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.