Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 20: Đồng bạn




Diện tích nơi đây không tính là nhỏ, vật tư Thương Viêm đổi đều nằm trong đó. Mục tiêu của cậu là năm kho hàng lớn trước mắt. Thương Viêm còn thông minh đưa ra yêu cầu phân loại rõ ràng, thuận tiện cho việc thu thập.
Hơn nữa chỗ này cách viện an dưỡng rất gần, tốn hơn mười phút chạy xe là tới, hiện tại bọn họ đang thu thập một cách bừa bãi.
Thương Viêm nhìn đồ vật rực rỡ muôn màu, giao dịch cùng La Dịch Di quả nhiên là chính xác. Diễm thị chủ yếu kinh doanh thương mại, cho nên chủ sự như La Dịch Di đi thu thập vật tư, thì dù số lượng khổng lồ cũng không ai cảm thấy khác thường. Làm như vậy càng khiến La Dịch Di bận rộn thu thập mà không rảnh bận tâm cậu.
Hiệu quả của việc thu thập một cách bừa bãi rất là rõ ràng, bất luận là không gian của Thương Viêm hay của Diễm Quân Ly mỗi lần liếc mắt nhìn lại thì nhiều thêm không ít vật tư, còn kho hàng thiếu bớt container đựng hàng, lòng Thương Viêm bây giờ nhộn nhạo cảm giác thành tựu.
Không gian hư vô là bàn tay vàng của nhân vật chính, trong tiểu thuyết loại Mary Sue thì làm gì có vụ tiêu hao tinh thần lực gì đó, cho nên mặc dù không ngừng bỏ đồ vật vào không gian, Diễm Quân Ly cũng không có bất cứ mệt mỏi gì.
Lại nói tới Thương Viêm, máu của cậu tuy đã tiến nhập vào ngọc giới, cũng có thể cảm nhận được liên hệ với không gian, nhưng cậu không có cách nào sử dụng không gian. Điều này khiến cậu có chút buồn bực, làm hại cậu nôn nóng muốn vào không gian, đáp án nhất định ngay ở bên trong.
Chính là cậu “không biết” không gian hư vô có thể cho người đi vào, cậu phải nói với Diễm Quân Ly như thế nào bây giờ? Đáp án ngay ở trước mặt nhưng không thể nào biết tới, thật sự rất ức chế.
Thu thập xong, hai người quay trở về Hummer. Căn cứ những gì Diễm Quân Ly đã nói, hiện tại bọn họ sẽ đi gặp thủ hạ trước kia của BOSS, nghe nói là hai người trung thành và rất tận tâm. Có thêm đồng bọn, Thương Viêm dĩ nhiên vui lòng, tuy rằng bọn họ có khả năng đối với cậu tồn trữ thành kiến, nhưng cậu tin tưởng biến hóa từ cậu sẽ thay đổi suy nghĩ của họ.
Tuy thế, cậu vẫn đem hai đồng bọn này nghĩ quá đơn giản.
Lúc Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng nhìn thấy Diễm Quân Ly thì hết sức hưng phấn, Thương Viêm có thể nhìn thấy trên mặt bọn họ là tươi cười xuất phát từ trái tim.
Mà Diễm Quân Ly thì có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, theo thời gian thanh tỉnh của BOSS càng dài, Thương Viêm càng có thể nhìn thấy rõ ràng tàn nhẫn cùng thô bạo trong đáy mắt y. Bộ dáng Diễm Quân Ly mặt không đổi sắc làm y có cảm giác khó tiếp cận, khí tức quanh thân trở nên mờ mịt khó phân biệt.
Nhìn Diễm Quân Ly bây giờ, Thương Viêm có chút rối rắm, nếu cậu không xoát hảo cảm thì sẽ xuất hiện tình huống gì? Khúc mắc này bị Thương Viêm đặt ở đáy lòng, chính cậu cũng chưa từng chú ý tới.
Nhận thức của Diễm Quân Ly đối với hai thủ hạ trung thành là như nhau, trong hai năm qua, y có thể nằm ở viện an dưỡng cao cấp này, công lao của hai người đó quả thật không ít.
Kỳ thật La Dịch Di chịu an bài viện an dưỡng tốt như vậy cho y là vì trong tay hai người này có một ít nhược điểm chí mạng của Diễm thị. Dù sao tập đoàn càng lớn thì càng có nhiều nhược điểm, bởi vậy thành công đạt thành hiệp nghị với La Dịch Di.
Bất quá y không tính đón thêm người nào nữa. Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên là cô nhi, là cùng cô nhi viện với y, chứ không phải y là người tốt gì cho cam. Tuy rằng trước đó, y cũng có không ít người trung thành, có năng lực, nhưng con người là ràng buộc, y cũng không vì vậy tự tìm thêm phiền toái.
Mà khi Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên nhìn thấy Thương Viêm, tràng cảnh coi như ấm áp phút chốc bị phá hư, khuôn mặt xán lạn tươi cười liền biến thành châm chọc mỉa mai.
“Ly thiếu gia, tên khốn kiếp này cũng có thể tin?” Lưu Sở Thiên cà lơ phất phơ châm chọc Thương Viêm rõ ràng.
Lưu Sở Thiên một đầu tóc hồng làm Thương Viêm nhận ra gã là ai. Lưu Sở Thiên dáng người to lớn, màu da cổ đồng, eo cong lưng thẳng nói cho Thương Viêm người nọ tới từ quân đội, không chút che dấu tình cảm trong ánh mắt cùng khí tức trương dương, làm gã có vẻ cuồng dã không câu nệ, phóng đãng gợi cảm. Trong《Đế Vương Mạt Thế》cũng có viết về người này, xuất thân bộ đội đặc chủng được BOSS trọng dụng.
Mà một người Diễm Quân Ly tín nhiệm nữa là Lâm Lăng, anh ta hiện tại đang đứng một bên hưng trí mà mỉm cười nhìn Thương Viêm. Tuy rằng ánh mắt kia vẫn có chút khinh thường, nhưng anh ta thật thông minh che giấu nó đi.
Lâm Lăng mang kính mắt có viền, mới nhìn qua là một người ôn hòa, tuy nhiên người nào hiểu rõ anh ta thì biết nụ cười kia tuyệt đối không thể tin. Mâu quang hàm ý cười, ngẫu nhiên hiện lên một tia tinh quang làm người ta hiểu anh ta không hiền hòa như bề ngoài.
Lâm Lăng cũng không phải loại người có chút tùy tiện như Sở Thiên, nếu Ly thiếu gia có thể đem Diễm Quân Mạc theo tới đây thì đã nói lên, Diễm Quân Mạc này là được Ly thiếu gia tiếp nhận, hiện tại tên ngu ngốc kia nói như vậy không phải là nghi ngờ quyết định của Ly thiếu gia sao.
Sắc mặt của hai người này khiến Thương Viêm trở nên có chút kỳ quái và nghiêm túc. Cậu lẽ ra nên đoán được, trong《Đế Vương Mạt Thế》, sau này BOSS căn bản không tín nhiệm bất luận kẻ nào, mà dẫn tới kết quả như thế chính là vì bọn họ, bị hai đồng bạn duy nhất mà mình từng tin tưởng phản bội.
Hai người kia cư nhiên từ bỏ đại BOSS, nhào vào ôm ấp của Chung Hư Lữ. Nghĩ đến đây, ánh mắt Thương Viêm biến lạnh, con ngươi đen trở nên vô tình.
“Sở Thiên.” Chú ý tới sắc mặt em trai nhà mình càng ngày càng kém, Diễm Quân Ly ẩn ẩn có chút bất mãn với Lưu Sở Thiên, nhẹ giọng kêu tên gã.
Ngữ khí đạm mạc, ánh mắt lạnh lẽo làm Lưu Sở Thiên ngẩn ra. Gã mặc dù là tùy tiện, nhưng một chút cũng không ngốc, lập tức thu hồi ánh mắt khinh thường của mình. Hơn nữa dị năng Diễm Quân Ly cao hơn rất nhiều, trong lúc vô tình phóng ra uy áp làm Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng đều không tự chủ mà run rẩy.
Ly thiếu gia, hình như tức giận? Hơn nữa lệ khí cũng càng ngày càng nặng? Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên đều kinh nghi nhìn Diễm Quân Ly, mà Thương Viêm đang suy nghĩ cũng phục hồi tinh thần.
“Tiểu Mạc là em trai của tôi.” Chỉ một câu liền chứng minh địa vị của Thương Viêm trong lòng Diễm Quân Ly, nếu ngay cả Ly thiếu gia cũng thừa nhận em trai này, vậy bọn họ còn có thể nói gì.
“Các anh có thể bảo chứng sẽ trung thành với anh tôi sao?” Trong tình trạng cả ba lom lom quan sát nhau, Thương Viêm là người đầu tiên đánh vỡ cục diện bế tắc. Thương Viêm thẳng mắt nói rõ cùng hai người Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên. Lúc bọn họ nghe thấy tên gia hỏa trong dĩ vãng luôn xem là địch nhân kia dám nghi ngờ độ trung thành của họ với Ly thiếu gia, sao có thể không sinh khí.
Đến ngay cả Diễm Quân Ly nghe Thương Viêm nói cũng khẽ nhíu mày, Tiểu Mạc làm như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho ấn tượng của bọn họ đối với Tiểu Mạc càng ngày càng kém, y phát hiện mình cư nhiên sẽ quan tâm đến việc thủ hạ mình đối tiểu Mạc căm thù.
Chính là khi ba người – kẻ thì tức giận kẻ thì nghi hoặc, nhìn về phía Thương Viêm, lửa giận gì đó đều biến mất không thấy bóng dáng, ngược lại là từng đợt quỷ dị cùng quái nghi.
Thương Viêm nhìn Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng, ánh mắt thật kiên định, cũng thật khẳng định, giống như là đã nhìn thấy bọn họ phản bội, hoàn toàn làm người chung quanh không nhận ra được cảm xúc. Không nghe thấy câu trả lời, Thương Viêm hỏi lại lần thứ hai.
“Các anh có thể bảo chứng bản thân sẽ vĩnh viễn trung thành với Diễm Quân Ly?” Hai mắt Thương Viêm giống như ánh trăng tỏa sáng giữa trời đêm, lãnh ngạo không hề pha chút tạp chất, đem bóng dáng Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng khắc trong đó, giống như có thề nhìn thấy tương lai.
Trên người Thương Viêm không có chút lệ khí nào, nhưng thành công đem hai người kia sinh ra cảm giác không thể chậm trễ, đặc biệt là Lưu Sở Thiên, gã có thể phát giác ra ánh mắt Thương Viêm phần lớn là chăm chú vào gã.
Trong《Đế Vương Mạt Thế》, hai người này tại lần thất bại đầu tiên của BOSS đã nảy sinh ý tưởng “bỏ gian tà theo chính nghĩa”. Cuối cùng Lưu Sở Thiên thành công phản bội, không chỉ đem chỗ BOSS đặt vật tư nói cho Chưng Hư Lữ, mà còn thành công leo lên chức thủ hạ mà Chung Hư Lữ xem trọng nhất.
Còn Lâm lăng thì bị giết chết, bất quá anh ta vẫn bị gắn cái mắc phản bội. Thương Viêm nghi ngờ rằng, bởi vì Tiết tháo viết tới một nửa thì cảm thấy đã có La Dịch Di khôn khéo, Lâm Lăng không còn là tồn tại tất yếu nên mới cho anh ta chết đi.
“Tôi làm sao có thể phản bội Ly thiếu gia!” Lưu Sở Thiên rốt cục từ trong ánh mắt Thương Viêm phục hồi tinh thần, bất quá giọng nói đã không còn khinh thường cùng coi rẻ.
“Tôi cũng tuyệt không phản bội Ly thiếu gia.” Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên liếc nhau, đều có thể nhìn ra kinh ngạc từ đối phương.
Người này, thay đổi.
“Nhớ kĩ lời các anh đã nói.” Thương Viêm cảnh cáo hai người, chính là ai cũng không thể phát hiện lập trường này hình như đã thay đổi. Sau này, khi hai người nhớ tới thời gian mình cư nhiên bị “lừa dối” mà âm thầm hối hận, thật có lỗi với một thời anh minh của họ.
Thương Viêm nhìn Diễm Quân Ly một cái, cậu hỏi như vậy là có nguyên nhân, dị năng của BOSS thật đặc biệt, cho dù không sử dụng thì chỉ cần người cấp bậc không cao hơn y, nói dối trước mặt BOSS đều sẽ bị phát hiện.
Cậu tin tưởng, trong《Đế Vương Mạt Thế》, BOSS vì hai người này phản bội có phản ứng lớn như vậy, cho nên bây giờ mà họ tồn trữ tư tâm, thì cho dù là BOSS, sắc mặt cũng sẽ có chút biến hóa. Bất quá, lúc này xem ra hai người họ thật sự trung thành với BOSS, ít nhất là hiện tại.
Vậy đến tột cùng là cái gì làm hai người này nảy sinh tâm tư phản bội?
“Chúng ta cứ giám thị cho nhau đi, các anh không tin được tôi, tôi cũng không tin các anh, như thế nào?” Lần này cậu nhất định sẽ tìm ra lí do phản bội của họ, tuyệt đối sẽ không làm BOSS mất đi hai trợ thủ đắc lực.
“Cứ vậy đi.” Diễm Quân Ly giải quyết dứt khoát, đoạn tuyệt đường lui của ba người. Hai người kia dù bất mãn cũng sẽ không có ý kiến, huống chi bọn họ cũng tán thành đề nghị này.
Thương Viêm cường thế như vậy làm Diễm Quân Ly hồi tưởng lúc cậu gỡ xuống camera. Tuy rằng y không nhìn thấy, nhưng cũng không trở ngại y nghe được rõ ràng, trong lòng ấm áp, có lẽ y có thể lại tin Tiểu Mạc một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.