Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 12: Trở về




“Trước tiên cứ như vậy, chú dùng tiền này trả phần còn thiếu cho các chủ hàng, còn cái này, là tiền thù lao của chú.” Thương Viêm cứ như không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của chú Đặng, nhìn xong tờ danh sách thì lấy một xấp tiền trong túi ra, chia làm hai rồi đưa cho ông.
“Không không không!” Chú Đặng có chút kích động, vội vã giữ tay Thương Viêm lại, ý tứ cự tuyệt rõ ràng. Trong tư tưởng của chú Đặng, bởi vì sai lầm của ông mà thiếu chút nữa khiến cho Thương Viêm thiệt thòi lớn, tuy rằng ông có tư tâm, nhưng ông chưa bao giờ có ý nghĩ lừa gạt Thương Viêm. Nói tóm lại, ông vẫn còn là một người chất phác thật thà.
“Chú cứ cầm lấy, cháu rất hài lòng với công việc mà chú làm.” Vẻ mặt Thương Viêm nghiêm túc, hoàn toàn không phải vui đùa. Thật ra, ngoại trừ sự việc socola thì Thương Viêm rất hài lòng với công tác thu mua của chú Đặng.
Giá tiền không chỉ hữu nghị hai ba phần, những thứ cậu muốn đều được mua đầy đủ và đem đến kho hàng mà cậu chỉ định, thậm chí chú Đặng biết cậu muốn mở siêu thị, liền mua các vật nhỏ linh tinh như bút viết, tập vở đến.
Tuy rằng không nhìn đến chất lượng hàng hóa, nhưng nhìn biểu tình của chú Đặng thì cũng biết là không tồi, tuy chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn nhưng có thể nhận ra chú Đặng chính là một người không giấu được lòng dạ.
Nghĩ đến những vật tư, Thương Viêm liền muốn đi xem, vì thế chú Đặng dẫn cậu tới kho hàng, nhân tiện kiểm tra hàng hóa.
Kho hàng rất lớn, đó cũng là nguyên nhân Thương Viêm nhìn trúng nó, dù giá tiền hơi cao. Thương Viêm nhìn vật tư trùng trùng điệp điệp kia, tâm tình bỗng trở nên mênh mông, còn hệ thống thì vui vẻ gần chết, nó chưa hề ý thức được tương lai lao động vất vả của mình, ban đầu sao nó lại đưa ra một đề nghị ngu xuẩn tới như vậy cơ chứ, quả thực chính là tự đào hố chôn mình.
Kiểm kê hàng hóa, cho dù là Thương Viêm cũng phải mất vài giờ, từ sáng sớm chú Đặng đã bị Thương Viêm kéo đến tính tiền. Bây giờ là 3 giờ chiều, ban đầu cậu đã quyết định hôm nay sẽ trở về, hiện tại cũng vừa vặn.
Cách mạt thế chỉ còn con số hàng đơn vị, cậu không muốn ở đây tiêu tốn quá nhiều thời gian, sau khi về cậu cũng không thiếu công việc phải làm.
Kho hàng chiếm một nửa trái phải lớn nhỏ trong không gian của Thương Viêm, tuy nhiên độ cao lại thắng thế hơn nhiều, nhưng dù vậy thì đợt hàng lần này cũng chiếm cứ 1/5 trong không gian. Sau còn rất nhiều đồ vật, nhưng Thương Viêm cũng không quá lo lắng, không gian của ngọc giới rất lớn.
Trong lòng Thương Viêm, ngọc giới đã là đồ vật của Diễm Quân Ly, mà cậu và Diễm Quân Ly thì ngồi chung một thuyền, đương nhiên phải vì Diễm Quân Ly mà chuẩn bị vật tư.
Lúc Thương Viêm bước lên máy bay thì có hơi chút hoảng hốt, nhiều ngày như vậy, cậu ở thành phố S lại không có tai mắt, chẳng biết từ khi cậu rời đi đến giờ có chuyện gì xảy ra không.
Vừa nghĩ tới trở ngại lớn nhất – La Dịch Di, cậu liền cảm thấy mấy ngày bình yên vừa qua đúng là quý giá.
Trong lúc Thương Viêm cảm khái, bên cạnh đó tại nhà họ Lưu cũng “phi thường náo nhiệt”, mà chuyện bọn họ quan tâm cũng là sự việc khiến tâm tình họ không được tốt.
“Không cần hỏi, nó chắc chắn là đuổi theo Thương Viêm.” Cha Lưu giận run cả người, từ lúc không thấy con gái mình đâu, ông đã có dự cảm không tốt, cho nên khi ông nhìn thấy “tuyên ngôn theo đuổi tình yêu thực sự” trên đầu giường Lưu Kết Đăng, càng thêm khẳng định dự đoán của mình.
“Đây mới là con gái của ta, đủ dũng cảm.” Đối với hành vi của Lưu Kết Đăng, mẹ Lưu có cùng quan điểm, nhớ lúc trước bà cũng là như vậy, can đảm theo đuổi mới chiếm được vị trí Lưu phu nhân.
Nếu bị cha Lưu biết năm đó, ảo giác không có bạn nữ nào tới gần là bởi vì mẹ Lưu đem mấy người theo đuổi ông đều đánh chạy sạch hết, thì không biết ông sẽ có biểu tình gì?
Lưu Kết Đăng nhìn máy bay cất cánh, càng thêm khẳng định Thương Viêm là người mà cô phải gả. Thời điểm Thương Viêm cự tuyệt, cô đã cảm thấy rất ủy khuất, cô chưa từng bị người khác nói như vậy, cho nên cô muốn hạ quyết tâm trở thành Thương phu nhân.
Lưu Kết Đăng ban đầu chỉ là thiếu nữ ôm ấp tình cảm mơ mộng, nhưng khi bị Thương Viêm cự tuyệt liền trở thành chấp nhất, cuối cùng gạt ba mẹ đuổi theo Thương Viêm. Nhưng lúc này, cô không có cách nào đi cùng Thương Viêm, bởi vì máy bay mà Thương Viêm ngồi, chính là chuyến bay được đặt trước. Cho dù cô bặm môi mua cho bằng được vé máy bay, thì cũng không thể nào đi chung một chuyến được. Cho nên Lưu Kết Đăng quyết định đi tàu hỏa để tiếp tục theo đuổi tình yêu của cô.
Bây giờ là 5 giờ chiều, tại công ty Diễm thị không ít người đang chuẩn bị tan tầm ra về, tuy nhiên có một người đến đây liền đập tan toàn bộ ý muốn về nhà của bọn họ. Vì thế hôm nay, tại Diễm thị xuất hiện một bầu không khí hết sức kì lạ, trên cơ bản toàn bộ nhân viên đều ở lại tăng ca, nhưng bọn họ lại tập trung tại một chỗ mà nhiều chuyện.
Mà cái người gây ra hết thảy ngọn nguồn này, cũng không có bất luận là loại tự giác gì, Thương Viêm bởi vì mạt thế sắp đến mà không còn chút kiên nhẫn nào, về sau có hậu quả gì cậu đều mặc kệ, cậu chỉ biết là hiện tại chuyện cậu cần làm không ai có thể ngăn cản.
“Mạc tổng, chuyện này xin hãy cẩn thận.” Trách không được Nguyên Hoa Liên nói như vậy, bởi vì Diễm Quân Mạc là một người như thế nào, cô đã tận mắt trông thấy. Cho dù mấy ngày nay, cô đã nhìn Diễm Quân Mạc bằng cặp mắt khác xưa, nhưng ấn tượng ban đầu vẫn chiếm ưu thế hơn.
“Tôi là cổ đông lớn nhất của Diễm thị, cũng là tổng giám đốc của Diễm thị, thân phận như vậy vẫn chưa đủ để lấy mấy cái chìa khóa nhỏ kia?” Âm thanh của Thương Viêm tràn đầy áp lực, cho dù là dùng giọng điệu bình thản, nhưng chính vì bình tĩnh như vậy mới làm cho Nguyên Hoa Liên cảm thấy không có cách nào phản bác, nếu như là trước kia cô tuyệt đối sẽ không để ý tới Diễm Quân Mạc này nháo loạn.
Nhưng đó là trước kia, hiện tại khoác da của Diễm Quân Mạc là Thương Viêm, không phải là người dễ dàng lừa dối mà thỏa hiệp, khiến Nguyên Hoa Liên nghe mà tâm tình hốt hoảng.
Vì không kiên nhẫn, Thương Viêm đã quyết định không có thái độ ôn hòa, trên khuôn mặt tinh xảo là biểu tình thập phần lạnh nhạt, thoạt nhìn làm cho người khác cảm giác không thể thân cận. Khóe miệng gợi lên một độ cong mang theo thản nhiên trêu tức cùng với khí chất cao quý không thể nói nên lời, ánh mắt như hồ sâu lạnh lẽo, bình tĩnh nhưng lại băng giá.
Hiện tại, cậu có thể hiểu rõ bản thân có được khí chất cao quý như vậy không phải hoàn toàn do Thương Viêm mà là do bản thân Diễm Quân Mạc, nếu không cậu chỉ có thể như một tên bình dân, làm sao có khí chất cường thế như vậy.
Cho dù Diễm Quân Mạc là do La Dịch Di nuôi trong nhung lụa, nhưng khi ở Diễm gia, chính tay hai gia chủ giáo dục Diễm Quân Mạc, làm sao có thể không có khí chất cường đại. Nhưng sau đó, lại vì một đám tinh anh mà sinh ra tự ti cùng với việc bị La Dịch Di chèn ép mà sinh ra khiếp đảm, che dấu khí chất này, như chưa từng tồn tại.
Hiện tại Diễm Quân Mạc đổi thành Thương Viêm, những cái tự ti cùng khiếp đảm đó cũng tự nhiên biến mất, khí thế kia theo đó mà xuất hiện, vừa lúc có thể dọa người.
Bây giờ Thương Viêm làm Nguyên Hoa Liên khó hiểu nên không dám nhiều lời, chỉ có thể đem lời nói sắp ra miệng nuốt trở vào bụng, cho dù trong lòng không nguyện ý, nhưng hai tay cô dưới ánh mắt của Thương Viêm, không tự giác mà hoàn thành nhiệm vụ được giao.
“Trần giám đốc, nơi này là văn phòng của Mạc tổng, Mạc tổng muốn lấy chìa khóa kho hàng của tất cả trung tâm thương mại, trong vòng buổi sáng ngày mai, toàn bộ đều phải đưa.” Nguyên Hoa Liên cố gắng không để lộ cảm xúc, sau khi nói xong liền lập tức dập điện thoại, chỉ sợ đối phương tra trước hỏi sau, Diễm Quân Mạc còn đang nhìn cô.
Đối với việc Nguyên Hoa Liên hoàn thành nhiệm vụ, Thương Viêm rất hài lòng, tuy rằng dựa theo bản thân sắp đặt, nhưng thật ra hiện tại trong công ty Diễm Quân Mạc không có quyền lợi gì,mặt mũi còn không bằng Hoa Liên, một thư ký.
Nhìn bóng dáng Diễm Quân Mạc quay trở về văn phòng, Nguyên Hoa Liên nặng nề mà thở ra, bất quá còn không chờ cô hoàn toàn thả lỏng thì Diễm Quân Mạc đã xoay người một cái, đối mặt với cô, làm cho cô lập tức khẩn trương.
“Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn cô giúp tôi sa thải Chung Hư Lữ.” Có thể là do Nguyên Hoa Liên làm tốt công việc, thái độ Thương Viêm đối với Nguyên Hoa Liên trở nên không tệ, trên mặt luôn là tươi cười, sau đó liền thực sự trở về văn phòng của mình.
Nguyên Hoa Liên ngây người, sau đó thay bằng biểu tình kì quái, đối với Chung Hư Lữ có chút hoài nghi. Chung Hư Lữ là người làm việc rất bình thường, rốt cuộc như thế nào có thể vào được công ty này?
Bất quá Nguyên Hoa Liên cũng không có nghĩ nhiều, so với yêu cầu lúc nãy, mệnh lệnh này quả thực rất đơn giản, không nói hai lời mà sa thải Chung Hư Lữ.
Hôm nay Thương Viêm vừa xuống máy bay là đi ngay tới công ty, cậu thật tình không còn nhiều thời gian, cậu trở về, chuyện thứ nhất là đem toàn bộ chìa khóa kho hàng của các trung tâm thương mại thuộc tập đoàn Diễm thị nắm trong tay.
Tuy rằng khi mạt thế đến, có thể dùng vũ khí hoặc dị năng mà phá hư kho hàng. Nhưng Diễm thị trên toàn quốc có đến 134 trung tâm thương mại, mấy ngàn cái kho hàng, có chìa khóa vẫn là tiện nhất.
Các trung tâm thương mại của Diễm thị chủ yếu là buôn bán, bên trong có rất nhiều cửa hàng lớn nhỏ, bọn họ đều có kho hàng riêng của mình. Nhưng dù sao Diễm thị là công ty đứng ra chịu trách nhiệm cho nên đều lấy thêm một chìa khóa của mỗi cửa hàng để phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn, ở trong kho hàng cũng có camera, chủ cửa hàng rất yên tâm đem chìa khóa đưa cho Diễm thị. Mà Thương Viêm chính vì lí do này mà đánh chủ ý lên các kho hàng.
Tiếp theo, Thương Viêm khoái đao trảm loạn mã(*) mà cho Chung Hư Lữ thôi việc, muốn biết nguyên nhân rất đơn giản, Chung Hư Lữ căn bản là không có khả năng vào được đây làm trợ lý tổng giám đốc. Ngược lại, hiện tại Thương Viêm muốn sa thải Chung Hư Lữ, lập tức khiến cho mọi người chú ý đến Chung Hư Lữ.
[Phép ẩn dụ về việc làm dứt khoát]
Cái người bình thường như vậy sao lại ngồi được trên vị trí này ?
Chung Hư Lữ cầm đồ đạc của mình cùng với thư sa thải, gã cảm thấy tràn đầy mất mát, cũng có chút dại ra, như là có cái gì không đúng, trong lòng ẩn ẩn không muốn rời khỏi Diễm thị. Kỳ thật gã cũng hiểu được, ở công ty như thế, gã bị sa thải chỉ là chuyện sớm muộn, tuy nhiên đến giờ khắc này, gã mới ý thức tới nguyên lai mình có “cửa sau” âm thầm.
Vì thế nhân vật chính đại nhân do giác quan thứ sáu quá chuẩn xác của mình mà tìm được giải thích, cứ như vậy nhảy vào kế của Thương Viêm, hoàn toàn không hề hay biết.
Trong mắt Thương Viêm là bóng dáng Chung Hư Lữ rời đi, nếu hiện tại có người ở bên người Thương Viêm sẽ rất kinh ngạc, đường đường là nhị thiếu gia của Diễm thị, hiện tại dùng kính viễn vọng nhìn một nhân viên nho nhỏ trong công ty rời đi.
Vào lúc Chung Hư Lữ thật sự chính thức ra khỏi công ty, tâm trạng của Thương Viêm mới buông xuống không ít lo lắng.
Trong《Đế Vương Mạt Thế》, sau khi mạt thế bắt đầu không lâu, Chung Hư Lữ bởi vì để quên vòng cổ của mẹ mình trong công ty cho nên gã trở lại đây tìm kiếm, còn thuận lợi cứu được đám tinh anh, về sau vì gã mà dốc sức gầy dựng căn cứ.
Hiện tại, Chung Hư Lữ đã bị cậu sa thải, như vậy đám tinh anh đó về sau sẽ không vì giúp đỡ Chung Hư Lữ mà thành lập căn cứ. Hết thảy mọi chuyện coi như cắt đứt ánh sáng nhân vật chính, theo đà này ánh sáng nhân vật phản diện sẽ càng thêm sáng ngời.
Dù sao BOSS tốt thì cậu cũng mới có thể tốt.
“A Mạc.” thanh âm nữ nhân làm thân thể của Thương Viêm cứng ngắc, kiểu xưng hô đó cậu biết, chính là khi La Dịch Di gọi Diễm Quân Mạc.
“Mẹ.” Thương Viêm đối với La Dịch Di cực kì xa cách, tuy rằng không đoán được La Dịch Di lại đến nhanh như vậy, nhưng việc bà xuất hiện cũng nằm trong dự liệu của cậu.
“Mẹ, chúng ta làm chút giao dịch, như thế nào?” Nghe Thương Viêm nói, La Dịch Di ngẩn ra, thật không ngờ đứa con ngày trước bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy.
Đứng ở trước mặt bà, không thể tìm thấy được bộ dáng trước kia, cho dù vẫn là gương mặt hay bộ quần áo đó, nhưng khí chất phát ra từ bên trong, con ngươi đen láy, sắc bén như có thể nhìn xuyên qua tâm tư của bà, vẻ mặt xa cách, khóe miệng còn có một tia đùa cợt.
Xa lạ đến đáng sợ.
“A Mạc đang nói cái gì?” Cảm giác bị động này làm cho La Dịch Di cảm thấy không quen, quyền chủ động lâu nay vẫn trên tay bà, hôm nay lại bị tên tiểu tử này cướp đi.
Bất quá, đừng đắc ý. Hiện tại La Dịch Di đối với Thương Viêm đã dựng thẳng lên cảnh giới, cho dù đó là con của bà.
“Cổ phần của công ty Diễm thị, trao đổi với đồ vật mà con muốn” Thương Viêm có chút cà lơ phất phơ, tỏ thái độ một chút đều không quan tâm, mơ hồ như hoàn toàn không biết cổ phần công ty này là đáng giá cỡ nào.
Ánh mắt của La Dịch Di bởi vì lời Thương Viêm nói mà hơi trợn to, vốn là muốn trưng ra một vẻ mặt tươi cười đùa cợt, tuy nhiên bà phát hiện mình không cách nào nhìn thấu cặp mắt Thương Viêm được, chẳng thể trông thấy giả dối và ý trêu cợt trong đó.
“Con muốn cái gì?” La Dịch Di thu hồi tâm tình của mình, sáng suốt nói ra một câu mà Thương Viêm đang mong chờ nhất.
Cách mạt thế còn 10 ngày… … . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.