192. Lôi Giang
Thấy Tằng Phàm trở về, có người đứng ở trêи nóc xe cưới nói với hắn, hỏi:
"Tằng Phàm, lúc trước không phải ngươi đi theo một đội ra ngoài tìm xăng dầu hay sao? Xăng đâu? Tại sao ngươi lại trở về một mình?"
Tằng Phàm không nói lời nào, cả người chật vật bò lên phía trêи, lách qua khe hở giữa hai chiếc xe, đi vào phía trong vòng cảnh giới, hỏi một câu:
"Đại ca đâu?"
Tằng Phàm này lúc trước đi theo đội ngũ của người xăm hình thanh long đi ra ngoài tìm kiếm xăng dầu, vốn dĩ họ đi qua mấy quảng trường đã tìm được trạm xăng, dầu cũng đã hút chứa đựng tốt, tùy thời có thể đi về, nhưng dọc đường đi, bọn họ tìm được hai người phụ nữ, và một bé gái còn sống, cả đội quyết định ở bên ngoài sung sướиɠ sung sướиɠ một chút rồi mới trở về.
Hoặc nếu tâm tình không tốt thì dứt khoát không trở về nữa, chính mình mang theo đội ngũ ở Tương thành tiêu dao sung sướиɠ, không phải chịu quản chế của Lôi Giang nữa.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến vì kéo dài thêm một hai ngày mà toàn bộ đội ngũ hơn 20 người, bên trong cơ hồ hơn nửa là dị năng giả lực lượng, lục tục bị giết chỉ còn lại một mình Tằng Phạm lết trở về như vậy.
Việc này tuyệt đối sẽ làm lão đại tức giận, hiện tại nhân tài đã khó có được, lão đại tên là Lôi Giang, cũng phải chắp vá lung tung mới tập hợp được hơn 20 người để tên xăm hình mang ra ngoài, xem như tiêu phí toàn bộ vốn gốc để đi tìm xăng dầu cho đoàn xe, kết quả cứ như vậy lăn lộn chết hết, chỉ có một mình Tằng Phạm trở về, việc này báo cáo kết quả công tác cho Lôi Giang như thế nào bây giờ?
Nhưng hắn chỉ có một mình, tuyệt đối sẽ không sống được trong cái thế giới quỷ mị quỷ quái như bên ngoài, hắn không phải dị năng giả, cái gọi là dựa lưng vào cây lớn để hóng mát, là nói tâm lý của Tằng Phàm lúc này, có người chỉ chỉ cho Tằng Phàm về phía sau nói:
"Đại ca ở trang trại." Rồi hắn vội đi làm việc của mình.
Đây đều là một đám ô hợp, mọi người đều từ các ngành các nghề hội tụ bên nhau, không có chân tình cũng như nhiệt tình, thấy có một mình Tằng Phàm trở về hay cả đội của Tằng Phàm trở về đối với họ mà nói cũng không có khác biệt gì lớn.
Vì thế Tằng Phàm thở sâu, cố chống cơn đói đến bủn rủn cả người, vội vã bò vào công viên, trêи đường nhỏ trải đá, đi đến trà trang, nhìn hoàn cảnh ôn nhã thanh thản này một cái, đi qua một hành lang thật dài, bên cạnh hành lang là một dãy phòng, mỗi phòng đều có một nữ nhân, có người đang khóc thút thít, có người đang hầu hạ nam nhân.
Đây chính xác là công dụng của một nữ nhân ở mạt thế, tuy rằng cũng có mấy người phụ nữ thức tỉnh dị năng lực lượng nhưng lực lượng ra không lớn bằng nam nhân, đây đều là trải qua sự chứng kiến của những người còn sống sót.
Một người đàn ông và một người phụ nữ cùng thức tỉnh dị năng lực lượng trong cùng một ngày, nhưng lực lượng của người phụ nữ không lớn bằng người đàn ông, đây là sự thật.
Hơn nữa tính tình của nữ nhân trời sinh đã vốn dĩ nhu nhược, mặc dù có dị năng nhưng cũng hiếm khi dám ra ngoài giết tang thi, Lôi Giang là người tốt không sai, nhưng người hắn cứu về, đương nhiên cũng không tìm cái ràng buộc trở về để dưỡng, cho nên rất nhiều nữ nhân phải phát huy giá trị của mình ở mạt thế.
Sau đó Tằng Phàm đi tìm từng gian phòng một, sau đó đi đến một cái tiểu đình, nơi này là chỗ phong cảnh cao nhất, cũng coi như là địa phương cao nhất của Tinh khu ở Tương thành này, Lôi Giang đứng trong đình, Tằng Phàm nhìn bóng dáng của Lôi Giang nhẹ giọng gọi một câu:
"Đại ca"
Trong tay Lôi Giang đang cầm một cái ống nhòm rất chuyên nghiệp, nhìn hướng đi của tang thi ngoài xa từ trong đình, nghe thấy Tằng Phàm gọi hắn, liền buông ống nhòm xuống, quay đầu lại, khuôn mặt pha chút oai phong, nhíu mày nhìn Tằng Phàm đang thở hồng hộc bò lên đình, Lôi Gian hỏi:
"Tại sao chỉ có mình ngươi trở về?"