168. Quần chúng ta đều đã cởi rồi
"Nha, bộ dạng các ngươi này, như thế nào mà vẻ mặt thâm cừu đại hận a."
Tên cầm đầu đi vào, nhìn khuôn mặt tràn ngập chán ghét, đột nhiên hiện ra một ý cười làm người ta ghê tởm, hắn giơ một túi hạt giống trong tay lên, nói với An Nhiên:
"Chẹp chẹp, phải tìm nửa ngày, ở địa phương rách nát này cũng không tìm ra được chút hạt giống lúa nước hay cây ăn quả gì, miễn cưỡng lắm mới moi ra được một túi hạt giống cà chua, đến đây, mỹ nữ, làm cho chúng ta nếm thử chút cà chua đi, vừa vặn có một túi nhỏ đường trắng đây."
Ý của hắn là muốn ăn cà chua trộn còn muốn cho thêm đường trắng vào sao?!
An Nhiên làm mặt lạnh, ôm Oa Oa chậm rì rì đi qua, đôi mắt nhìn chằm chằm tên kia, kéo xuống túi hạt giống cà chua treo trong tay hắn, mở ra, lấy vài hạt để trêи mặt bàn, trong lòng thắt lại, sống lưng ra một tầng mồ hôi mỏng.
Sau đó hé mắt nhìn thoáng qua mặt tên kia đang chờ xem kịch vui, nàng thở sâu, đem tay chạm vào hạt giống, mầm cây xanh non vươn lên, dưới lòng bàn tay nàng nhanh chóng sinh trưởng, lớn mạnh, thành một cây cà chua trưởng thành lùn lùn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tên kia, An Nhiên liều mạng truyền dị năng cho cây cà chua, nàng vẫn luôn cầu nguyện trong lòng là không thể bị lộ, không thể bị lộ, bị lộ chính là chết, chính là chết a ~~~!
Sau đó nàng cảm giác được, truyền đến từ khắp nơi trêи thân thể của nàng như bị một đàn kiến rậm rạp đang cắn nuốt huyết nhục của nàng, An Nhiên chịu không nổi nữa, trước khi mình hỏng mất nàng nhanh chóng dừng lại việc truyền dị năng cho cây cà chua.
"Ai? Như thế nào ngừng lại?" Kẻ xăm hình kia cũng gấp đến độ hét to lên, đi lên hai bước, đẩy An Nhiên đang ôm hài tử một cái, khẩu khí không tốt nói:
"Ta đang hỏi ngươi đấy? tại sao lại ngừng lại?"
"Ta đã nói ta không thể bị thương!" An Nhiên ôm Oa Oa đứng vững vàng, đột nhiên cũng đẩy tên cầm đầu kia một cái, miệng cọp gan thỏ quát về phía hắn:
"Ta bị thương chính là như vậy, hiệu quả của dị năng đại đại suy giảm, ngươi muốn ăn cà chua, để ngày mai đi!!!"
"TM ngươi đủ chưa?" Một người đàn ông đứng ngoài cửa, trong tay cầm một túi đường trắng, táo bạo kêu lên với An Nhiên:
"Quần chúng ta đều cởi ra rồi, ngươi chỉ cho xem cái này sao?"
Tên cầm đầu xoay người cho người cầm túi đường kia một cái tát, mắng hắn:
"Một ngày không ăn sẽ chết hay sao? Đối với đại mỹ nữ của chúng ta khách khí chút đi."
Sau đó, tên cầm đầu cũng không so đo việc An Nhiên đẩy hắn, mặt treo nụ cười mỉa, lại liếc mắt về An Nhiên một cái, ánh mắt dừng ở vết thương còn chảy máu trêи cổ An Nhiên, gật đầu, bày ra tư thái thập phần lý giải An Nhiên.
"Ngươi nói rất đúng, vậy ngươi phải hảo hảo dưỡng thương." Sau đó cặp mắt hẹp dài giống chuột kia đánh giá trêи dưới An Nhiên một chút cười nói:
"Ngày mai, nhiều lắm là ngày mai, cà chua lại không ăn được thì, ha hả a ~~~~"
Câu nói tiếp theo không cần rõ ràng, ý vị cảnh cáo trong đó đã rất rõ.
An Nhiên làm mặt lạnh không lên tiếng, nhóm người này đã sớm mất đi nhân tính, sẽ làm gì nàng cũng chưa biết, hiện tại nàng đang chịu đựng những cơn đau rấm rứt trong thân thể, nhưng ở trước mặt tên này nàng cắn răng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Sau đó, tên kia giả bộ tượng trưng an ủi Vân Đào hai câu, xoay người đi ra ký túc xá, hắn vừa đi ra ngoài, cửa phòng đã bị mấy tên đàn ông ở bên ngoài đóng lại, còn rút chìa khóa ra, sợ An Nhiên chạy trốn.
Lại qua một chút thời gian, bọn người đó mang chút thức ăn nước uống lại đây, mặt khác còn giả mù sa mưa đưa đến chút thuốc nước tiêu độc cho Vân Đào, tên cầm đầu còn tự mình mang theo hai huynh đệ đi phía sau, đứng ở bên ngoài cửa sổ ký túc xá, dò hỏi An Nhiên có muốn thêm một chút đồ ăn hay không, An Nhiên "Ân" một tiếng, cũng không thèm khách khí với tên kia.