Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi

Chương 7: Chương 7





“Mang tôi theo với.” – Người kia nói.
Nhạc Tử Mặc mới đi được hai bước đã bị người vội vã kéo tay lại, trong lòng tức thì giật mình, đầu tiên là nghi ngờ, cậu ở chỗ này không thân không thích, không quen biết bất cứ ai, da mặt người này cũng dày thật, cứ thế mà đòi cậu mang theo.
Mấu chốt là, cậu cũng là tù binh, phải thành thật yên phận thì mới có thể sống sót được, nếu như ngay từ đầu đã đòi hỏi mang theo gánh nặng thì chắc chắn không chiếm được nửa phần tốt đẹp nào, còn có thể chọc giận những dị tộc này, loại chuyện không biết tự lượng sức mình như vậy, chỉ cần đầu óc Nhạc Tử Mặc không bị co rút thì tuyệt đối sẽ không làm.
Theo bản năng vung tay, nhưng tay của đối phương giống như có gắn thêm giác hút vậy, dù cố hết sức cũng không hất bỏ được, cứ một mực túm chặt lấy cậu.
Cậu tức giận muốn quay người lại quát cái người chẳng biết từ đâu lòi ra này, khi nhìn thấy người thanh niên đang túm lấy tay cậu như túm cọng rơm cứu mạng cuối cùng kia, mặt cậu ngây ra, bởi vì đó chính là… người bị nhốt trong cùng một cái lồng sắt với cậu.
Đây là cái duyên phận c*t chó gì thế?
Vẻ mặt Nhạc Tử Mặc lạnh lùng, có chút cứng ngắc, thanh âm cậu lãnh đạm xa cách: “… Tôi với anh không quen không biết, có thể bỏ tay anh ra được không?”
Là người thanh niên kia, tình trạng của anh ta rất không lạc quan, Nhạc Tử Mặc đoán được chắc là do bị thương khi còn ở căn cứ, anh ta bước đi chân thấp chân cao khiến băng bải quấn vết thương bị tuột ra, miệng vết thương dữ tợn ở bắp chân bị xé rách khiến vết thương của người này rỉ máu không ngừng.
Người thanh niên kia hít sâu một hơi, con ngươi với quá nhiều tròng trắng của anh ta co rụt lại khiến người ta sợ hãi nhìn chằm chằm Nhạc Tử Mặc giống như muốn nhìn ra điều gì đó, Nhạc Tử Mặc không chút biến sắc xoay người rời đi.
Cậu chẳng muốn làm người tốt lành gì, cậu chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi.
“Chờ một chút!” – Thanh âm người kia mang theo cầu khẩn: “Van cậu… Mang tôi theo cùng với, lần này tôi thiếu cậu một mạng, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì nhất định sẽ trả lại cho cậu.” – Người thanh niên này hiểu rất rõ tình cảnh của mình, anh ta cố hết sức nghĩ ra trăm phương nghìn kế để tự cứu lấy mình.
“Tôi có thể giúp cậu hiểu rõ toàn bộ về trùng tộc, van cậu đấy…”
Bước chân Nhạc Tử Mặc hơi dừng lại, chỉ một chút chần chờ ấy thôi cũng đã khiến ánh mắt người thanh niên kia trở nên mừng rỡ như điên, ngay sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Chưa nói đến việc người thanh niên cúi đầu hạ thái độ xuống mức thấp nhất, chỉ hai câu nói kia thôi đã thực sự đánh thật sâu vào chỗ yếu nhất của Nhạc Tử Mặc.

Ở nơi tận thế này, cậu lẻ loi cô độc một mình, mà nơi đây khắp nơi đều có thể xảy ra bất trắc cùng xuất hiện những điều kỳ dị, cậu cần có người có thể tin cậy am hiểu để giải thích về những chuyện nguy hiểm sẽ gặp phải.
Lần chọn lựa này mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
Trong lòng Nhạc Tử Mặc dâng lên dự cảm như vậy.
“Đi theo tôi.” – Nhạc Tử Mặc nói như vậy.
Người kia ngay lập tức kéo lấy tay Nhạc Tử Mặc, gắt gao túm thật chặt.
Dị tộc lựa chọn Nhạc Tử Mặc rõ ràng không thích người thanh niên bị thương trên đùi kia, một người đàn ông trùng tộc tiến lên đẩy người đang túm chặt cậu về phía đội ngũ tù binh.
Trái tim Nhạc Tử Mặc đập liên hồi, cậu tiến lên bắt lấy cánh tay người đàn ông trùng tộc kia, mặc kệ dị tộc ấy có nghe hiểu lời cậu nói hay không, khẩn cầu: “Anh ấy là anh trai tôi, có thể đi cùng với tôi được không?” – Nhạc Tử Mặc chắp tay trước ngực làm ra tư thế cầu xin.
Thuận tiện bày ra một cái mỉm cười quyến rũ, xấu hổ muốn chết lại còn phải giả dạng rất đáng yêu mà chớp chớp đôi mắt to tròn.
Người đàn ông trùng tộc kia dừng tay, hơi không biết phải làm sao, dường như đây là lần đầu tiên gặp được nhân loại thân thiện như vậy, gương mặt đẹp trai hơi mờ mịt ngây ra, có chút đần độn đứng sững sờ tại chỗ.
Người thanh niên lập tức lôi kéo Nhạc Tử Mặc đến đứng vào chỗ mà trùng tộc trước đó chọn lựa đã ra hiệu.
Thế là thành công rồi?
Nhìn thấy trùng tộc kia không để ý đến bọn cậu nữa, tiếp tục lựa chọn tù binh khác, cuối cùng Nhạc Tử Mặc cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng may lần hành động liều lĩnh này không phát sinh chuyện xấu gì.
Sau đó, những người muốn kéo theo bạn bè nhiều không kể xiết, đương nhiên trường hợp giống với Nhạc Tử Mặc không được chấp nhận nữa.
“Dựa vào đâu mà hắn có thể dẫn người theo mà tôi lại không được, người tôi mang theo chân còn khỏe mạnh đây này, như cái người kia, nhất định không có ai cần!”
“Không công bằng, hắn làm như vậy là phạm quy!”
“Tôi không phục!”
Có người thét chói tai, bởi vì không được tuyển chọn, gào lên giận dữ nói không công bằng, sự phản kháng của những người này đưa đến sự trấn áp bằng vũ lực của trùng tộc, vốn dĩ bọn họ chẳng có chút thương tổn gì, hiện tại đổi lại lại chật vật không chịu nổi, cuối cùng không kêu ra thành tiếng nữa.
Nhạc Tử Mặc yên lặng cúi đầu, xem như không thấy những ánh mắt như kim châm này.
Nhưng cậu lại nghe được có người nói thầm cái gì mà: “Không thấy sao hả, trên người hắn nhiều thịt như thế, nhất định trùng tộc sẽ thích!”
Ăn nói cái kiểu quái gì thế?
“Ghê tởm! Chẳng phải trùng tộc không có thẩm mỹ quan sao?”
“Trước kia tôi còn nghe nói, trùng tộc thích những người chân tay thon dài, thân thể rắn chắc, bọn họ đâu có phân xấu đẹp gì đâu!”
“Hiện tại bọn chúng tiến hóa rồi, có thẩm mỹ quan, sẽ thích nhiều thịt, mày không thấy cậu ta trông đầy đặn như thế à.
Đám chúng ta ai nấy đều như cái que củi, trùng tộc nhìn mãi cũng chán rồi.”
“…Tôi gầy là lỗi của tôi sao?”
“Sớm biết như thế thì tôi cũng lôi kéo cậu ta, trước đó tôi còn cho rằng, loại như thế trùng tộc sẽ nhìn lọt mắt sao, không nghĩ tới, hừ hừ, mẹ nó những trùng tộc háo sắc này mới vừa đi vào đã chọn cậu ta đầu tiên! Đứa nào nói trùng tộc không phân biệt xấu đẹp, đứng ra đây, tao tuyệt đối sẽ không giết chết mày!”

Đầy đặn?
Chỉ có thể coi là bình thường thôi chứ nhỉ.
Trong lòng Nhạc Tử Mặc nói thầm, chắc chọn trúng cậu là do cậu nhiều thịt thôi ha?
Xinh đẹp gì đó, tuyệt đối không phải!
Một đám tù binh tốt nhất bị trùng tộc lựa chọn xong, có khoảng chừng một vạn người, số còn lại bị ba tộc khác tranh đoạt, chia theo đầu người, mặc kệ tốt xấu, những nhân loại bị tộc thân thảo, tộc hải dương và phi cầm tộc chọn trúng, bọn họ không có bất cứ quyền lựa chọn nào, bởi vì hình thức chọn lựa của những dị tộc này đều là: Cướp.
Từ trên mặt bọn họ, Nhạc Tử Mặc nhìn thấy vẻ tĩnh mịch như tro tàn, giống như trong sinh mệnh không còn bất kỳ thứ gì khiến họ kích động nữa, chỉ còn lại một mặt bình tĩnh, chấp nhận hiện thực này.
So với những người đó mà nói, cảm xúc của đám tù binh bọn cậu trước mắt có thể nói là tốt nhất.
Rất nhiều người bị dị tộc chọn trúng, gần như sụp đổ mà khóc lớn lên.
Chọn lựa xong người trẻ tuổi khỏe mạnh, bắt đầu chọn một số đứa nhỏ cùng vị thành niên, cũng giống như trước đó, trùng tộc được ưu tiên, trùng tộc chọn xong mới đến những dị tộc khác, những dị tộc khác thì mặc kệ tốt xấu, xông lên cướp đoạt.
Cuối cùng là những người lớn tuổi, thể lực không tốt, tuổi già sắc kém, những người này trực tiếp bị chia ra, cũng chia theo đầu người, cảnh tượng giống như đang chia chác một loại hàng hóa giá rẻ, không có bất kỳ tôn nghiêm gì, không có bất kỳ giá trị gì, chờ đợi vận mệnh bị xử lý.
Trải qua một buổi chiều, tất cả tù binh đều được phân chia xong, cho dù những người đã chết đi thì những dị tộc cũng không chịu buông tha.
Sắc trời dần dần tối lại.
Nhóm người Nhạc Tử Mặc là nhóm đầu tiên được chở đi, số tù binh bọn họ được chia thành ba đẳng cấp, như nhóm trẻ tuổi bọn cậu thì cấp cao hơn một chút, tiếp theo là trẻ con, kém nhất là người già mà bết bát nhất là những người đã chết kia.
Một cái miệng lớn mở ra.
Lít nha lít nhít toàn là răng, đó là một con côn trùng cao bằng ba tầng lầu, cái miệng chiếm hai phần ba thể tích của nó, nó khép mở miệng giống y hệt như cây bắt ruồi, cái miệng mở ra đóng lại như hai cánh quạt hương bồ thật lớn, lần đầu tiên Nhạc Tử Mặc trông thấy thứ như vậy, lúc bị đẩy đi vào, hai chân còn đang phát run.

“Đi nhanh đi, không sao đâu, nó chỉ đến chở chúng ta thôi.” – Người thanh niên kia nói với Nhạc Tử Mặc.
Nhạc Tử Mặc hít vào một hơi thật sâu, bước vào, sau khi cậu đi vào, những chỗ cậu đứng, răng rụt lại, nhưng xung quanh cậu vẫn còn lít nha lít nhít răng, đem cậu cố định ở bên trong.
Cậu chỉ có thể làm một chút động tác đơn giản, mùi tanh hôi từ những cái răng này khiến đầu óc cậu choáng váng.
Tù binh từng người từng người bước vào, bên trong này có thể chứa khoảng một trăm người, những con côn trùng khác giống như vậy ở căn cứ cũng biến thân, há miệng thật lớn, chờ đợi từng tù binh đi vào.
Mà những đứa trẻ kia thì đi vào bên trong một cái túi trông giống như túi bắt cá ở ổ bụng của côn trùng, nhìn kinh khủng hơn, có không ít đứa trẻ bị dọa cho sợ đến mức khóc thét lên.
Nhóm người cao tuổi thì rất đáng thương, những dị tộc này đối với bọn họ không có bất cứ sự tôn trọng nào, trực tiếp nhét bọn họ lên lưng một con xén tóc cực lớn sau đó dùng dây thừng trói lại, bị buộc lại giống hệt như hàng hóa.
Chấn chỉnh xong xuôi, khi Nhạc Tử Mặc nhìn thấy những dị tộc khác đối đãi tù binh, so với việc phân cấp ra mà đối đãi của trùng tộc thì đó mới gọi là thô lỗ tàn bạo, tính ra thì trùng tộc bên này quả thực là nhân tính hóa hơn nhiều.
Trời đã tối hoàn toàn, Nhạc Tử Mặc đứng trong cái miệng đầy răng, cậu cùng các tù binh khác bị tách nhau ra, ở nơi này, mỗi tù binh bị nhốt trong một không gian riêng biệt, cho dù có muốn làm ra bất cứ hành động gì cũng chỉ phí công.
Vị trí của cậu rất tốt, có thể nhìn thấy bên ngoài.
Hô hấp cũng rất thông thuận, chỉ là mùi cực kỳ khó ngửi.
Trên đường đi rất bình ổn, tốc độ của trùng tộc rất nhanh, cậu nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời lướt qua, cũng không biết đã qua bao lâu, cậu nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của những người khác, yên tĩnh, không một ai nói chuyện.
Cậu ngủ không được, cho dù rất mệt, cực kỳ mệt, thế nhưng bắp thịt toàn thân kéo căng, không biết gì cả khiến cậu không có cách nào chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, đại quân trùng tộc dừng lại, Nhạc Tử Mặc xoa xoa đôi mắt xưng vù, trừng to mắt nhìn trùng tộc kia mở cái miệng rộng của nó ra.
Đã đến nơi quần cư của trùng tộc.
Bọn họ phải xuống rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.