Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi

Chương 6: Chương 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thời điểm con người còn đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn sinh tồn trong tự nhiên, ngoại trừ thiên tai do địa đầu cùng với tự nhiên tạo ra, không có gì có thể nghiền ép đánh bại nhân loại, một nhà sinh vật học danh tiếng đã từng đưa ra kết luận thế này.
Vật do trời định, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.
Kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, khôn sống mống chết.
Điều này đã đạt được tán thành của rất nhiều người, kẻ yếu cuối cùng sẽ bị nhấn chìm bởi dòng lũ lịch sử, không còn tung tích.
Nhân loại đứng ở đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn, đối với những lời ấy trong lòng vẫn luôn coi đó là lẽ đương nhiên, thượng đế trao cho nhân loại bộ não có thể suy nghĩ, nhân loại từ đó học được sáng tạo.
Tận thế giáng xuống, dị tộc tập kích, kẻ đã từng đứng trên đỉnh cao nhất hiện tại lập tức lưu lạc xuống tới tầng dưới cùng.
Những lời này, trải qua sự tẩy rửa của tận thế, đã thay đổi.
Mạnh thắng yếu thua, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.
Kẻ yếu bị đánh bại, bị tiêu diệt, kẻ mạnh mới có thể tiếp tục sống sót trong tận thế, những dị năng giả chiếm lĩnh căn cứ kia mông còn chưa kịp ngồi ấm chỗ trên bảo tọa, đại quân của dị tộc đã quét ngang tiến đến, lấy thế như chẻ tre đánh sập căn cứ mà nhân loại đã từng cho rằng rất kiên cố.
Bị giết hại tàn nhẫn, chia cắt, máu thịt bị cắn nuốt, nhân loại chạy trốn tứ phía, loại hoàn cảnh sống không phải buồn lo, không coi ai ra gì, thanh thản dễ chịu trước kia hoàn toàn không còn tồn tại nữa.
Sống ở bất cứ không gian nào trong tận thế này trong lòng đều phải run sợ, hãi hùng khiếp vía, nhân loại không còn dám một mình đi lại ở bên ngoài, thậm chí là kết bạn mà đi cũng không thể.
Bởi vì, bất cứ lúc nào cũng có khả năng từ một góc nào đó có một con chuột, một con gián nho nhỏ, một con kiến nhỏ bé, hoặc là một con bươm bướm xuất hiện, chỉ trong một giây bọn chúng có thể biến thành người sống, khả năng mạnh mẽ, bắt người không chút nương tay.
Vài năm tiếp theo sau đó, nhân loại không hổ danh là loài linh trưởng thông minh nhất, lẩn trốn, dị tộc dù có đào sâu ba thước đất tìm kiếm cũng khó khăn, vì vậy nhân loại mới có đủ cơ hội để thở dốc.
Mà có lẽ ông trời vẫn còn thiên vị nhân loại, sự sinh sôi của dị tộc phát sinh biến hóa, giao cho những sinh vật này khả năng suy nghĩ cùng biến thân, nhưng lại hoàn toàn cướp đi khả năng sinh dục của bọn chúng.
Lúc đầu vẫn chưa được coi trọng, nhưng khi tất cả động thực vật đều gặp phải loại tai nạn này, các dị tộc bắt đầu khủng hoảng.

Khi xưa, giống đực ở cùng với giống cái, sinh sôi đời sau chỉ là chuyện đơn giản xảy ra trong vài phút, nhưng hiện tại lại gặp phải trở ngại, giống cái ở cùng với giống đực, hoàn toàn không sinh ra đời sau, khả năng sinh dục của chúng cũng chịu sự xâm hại của biến dị mà tận thế mang đến.
Không có đời sau, cho dù có tiến hóa thành mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng làm nên trò trống gì, trăm năm qua đi, tất cả huy hoàng đều sẽ biến thành bụi đất.
Các dị tộc bắt đầu đi truy tìm nguyên nhân, cũng làm thí nghiệm giống như nhân loại, tìm bắt chuột bạch, mà làm đối tượng trút giận trả thù, nhân loại đáng thương đã trở thành chuột bạch trong mắt các dị tộc, các loại thí nghiệm đều cho ra một kết luận nghịch thiên thế này.
Dị tộc kết hợp cùng với nhân loại có khả năng sinh sản ra đời sau.
Nhưng mà, nhất định phải là dị tộc giống đực kết hợp cùng với đàn ông nhân loại, dị tộc giống cái thì kết hợp cùng với phụ nữ nhân loại.
Một trận tai họa tận thế, cũng bởi vì một màn quỷ dị như vậy mà dừng lại.
Dị tộc không còn giết hại nhân loại một cách tàn nhẫn nữa, mà khi đó, bọn chúng chia thành bốn chủng tộc khác biệt, vì bản thân mình mà sinh sôi, bọn chúng không cùng thống nhất lại với nhau mà chia địa bàn riêng, có bạn đời của riêng mình, bắt đầu phát triển văn minh thuộc về riêng bọn chúng.
Tộc trùng, tộc phi cầm, tộc hải dương, tộc thân thảo, bốn tộc đàn mỗi tộc chiếm một phương, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Bọn chúng đối với ý thức lãnh thổ rất mạnh, lãnh thổ khi xưa thuộc về nhân loại đều bị bọn chúng chia cắt toàn bộ, không chừa một mảnh, trong ý thức của những dị tộc này, nhân loại đã không còn bất cứ tư cách gì để chiếm địa bàn.
Bọn chúng qua lại không quấy nhiễu lẫn nhau, nhưng tất cả đều ăn ý mà cùng nghĩ, đó chính là làm sao có thể cướp được càng nhiều, bắt được càng nhiều nhân loại, đem nhân loại thành vật sở hữu của bọn chúng, làm bạn đời, làm thú cưng, hoặc là sức lao động giá rẻ, kém nhất chính là trở thành đồ ăn trên bàn cơm của chúng.
Hành động săn bắt toàn cầu bắt đầu.
Nhân loại cũng không chịu ngồi yên chờ chết.
Các loại phản kháng, đấu tranh không dứt, giữa nhân loại và dị tộc không ngừng xảy ra chém giết, thay đổi, vũ khí đã từng là thứ khiến nhân loại kiêu ngạo, hiện tại cũng trở thành thứ đáng buồn cười.
Mỗi lần đánh trúng, bắn trúng, đều sẽ trở thành năng lượng để dị tộc tiến hóa, chỉ duy nhất sát thương vật lý đơn thuần mới có thể thương tổn đến các dị tộc kia.
Nhân loại vốn đã sống trong hòa bình quá lâu, làm sao có thể có khả năng đánh cận chiến với dị tộc kia chứ.
Dị tộc khi biến thân mạnh mẽ giống như quái thú Zegan trong phim ảnh vậy, không có cách nào công kích chứ đừng nói đến tiêu diệt, nếu như không phải do dị tộc chỉ muốn bắt người chứ không muốn tàn sát giống như mấy năm đầu kia, đừng nói là năm mươi năm, ngay cả năm năm nhân loại cũng không cầm cự nổi.
*Quái thú Zegan:

Cái trụ sở này, tên là Ánh Bình Minh, là căn cứ cuối cùng của nhân loại.
Cũng là nơi có số lượng nhân loại sống sót nhiều nhất.
Một thời gian dài không có nhiều thức ăn, chỉ có thể dựa vào công nghệ cao chế tạo ra dịch dinh dưỡng từ các loại rau quả vô cơ, cơ thể của nhân loại đã trở nên cực kỳ yếu đuối.
Vì vậy Nhạc Tử Mặc là một ngoại lệ, là hạc giữa bầy gà, dẫn tới sự vây xem từ bốn phía.
Đến lúc này Nhạc Tử Mặc mới hiểu được mình chướng mắt đến mức nào, có người đã gần năm mươi năm không được ăn thịt, thân thể gầy teo khô khốc, làn da khô đét, ngực dán cả vào lưng, tựa như một bộ xương khô.
Nhìn lại cậu, bắp thịt rắn chắc đầy đặn, làn da còn đặc biệt bóng loáng co dãn, huống hồ da còn trắng nõn, đoán chừng có rất nhiều người muốn ăn thịt của cậu.
Những năm này mày đã sống như thế nào vậy?!
Lớn lên trông khỏe mạnh như thế, khai thật ra đi, tuyệt đối sẽ không đánh mày!!!
Nhạc Tử Mặc cũng đành chịu, cả ngày ngồi trong điều hòa, không phơi nắng phơi gió, cố gắng dùng trí óc lao động, không trắng không béo thì mới kỳ quái đấy.
Cậu kẹp chặt chân, tận lực thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, vểnh tai nghe ngóng những tin tức mà cậu không biết.
Dị tộc của cả bốn tộc đàn đều đang thảo luận, xem ra cũng đã sắp xong.

Một đám khoảng một trăm người đi tới, trong đó có đầy đủ các tộc, nhìn tình hình kia thì hẳn là đi về hướng bên này của bọn cậu.
“Bọn chúng tới rồi, tới rồi, nhất định là đến chọn người.” – Bên cạnh cậu có người thét chói tai, thanh âm rất kích động, rất khẩn trương.
Chẳng biết tại sao Nhạc Tử Mặc cũng khẩn trương theo.
“Tôi hi vọng tôi được trùng tộc chọn trúng.” – Có người yên lặng cầu nguyện.
“Tôi cũng vậy, dù sao cũng bị bắt đi làm bạn đời của những dị tộc này, cũng nên vì mình mà tranh thủ một chút thôi.”
“Hừ! Hèn nhát, vì sống sót mà các người tình nguyện hầu hạ dưới thân đám dị tộc kia sao, tôi xấu hổ thay cho các người đấy, quá thảm thương!” – Có người gào thét, thanh âm rất khàn, vẻ mặt hết sức kích động.
Khoảng cách của Nhạc Tử Mặc với người kia không quá xa, cách nhau khoảng chừng ba mét, đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, hai mắt đỏ hồng, giận dữ mắng mỏ một đám người trẻ tuổi bên cạnh.
Sắc mặt những người trẻ tuổi vẫn còn đang thảo luận tìm lối ra cho riêng mình vào lúc này trở nên cứng ngắc, cúi đầu không nói gì, cũng có người đối với người kia gai mắt, cau mày hừ lạnh: “Đúng vậy đấy, tôi hèn nhát thế đấy.
Từ khi tôi sinh ra đến giờ, đã hai mươi năm, chỉ toàn là chiến tranh và chiến tranh, loại cuộc sống buồn tẻ không chút thú vị, không thể nhìn thấy ánh mặt trời kia tôi đã chịu quá đủ rồi, nếu như có thể tự do, tôi tình nguyện đi làm tù binh!”
“Tôi không muốn đánh giết chiến tranh nữa, tôi cũng không muốn chết, tôi vì chính mình mà tìm đường lui thì có gì sai?” – Một người khác nhỏ giọng lẩm bẩm.
Một tiếng lẩm bẩm này của cậu ta dẫn tới sự đồng tình của rất nhiều người.
Người đàn ông ba mươi tuổi kia hai mắt đỏ ngầu, thở hổn hển, giống như nghe được chuyện gì đó không thể tin nổi, lồng ngực phát ra tiếng thở như ống bễ.
Hắn dùng tay chỉ những người trẻ tuổi không thèm nghe theo lời khuyên của hắn kia, dáng vẻ bi phẫn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Các người! Các người đã hết thuốc chữa rồi! Nhân loại chúng ta cũng bởi vì có những người như các người cho nên mới có thể diệt vong!”
“Có bản lĩnh thì ông đi làm anh hùng đi, đi cứu vớt nhân loại đi!”
Cũng không biết ai thốt ra một câu như vậy.
Nhạc Tử Mặc quy củ đứng yên tại chỗ, cậu không giống những người không hề bị lay động bên cạnh vẫn nhỏ giọng thảo luận như cũ.
“A Cường, nếu như cậu được trùng tộc chọn, tôi không được chọn, cậu thử nói với những người đó cũng chọn tôi luôn được không.”
“Được rồi, không thành vấn đề.”

Nhạc Tử Mặc mặt không biến sắc nhìn qua người tên là A Cường kia, (⊙v⊙) ừm, dáng người cao lớn, tay chân khỏe mạnh, làn da ngăm đen tỏa sáng, khổ người rất lớn, nhìn dáng vẻ rất khỏe khoắn, hai con ngươi sáng ngời có thần, chẳng lẽ trùng tộc thích loại hình này sao?
Chậc, phức tạp quá, nghe qua ý của những người bản thổ này thì, trong bốn chủng tộc, trùng tộc là tốt nhất, bởi vì trùng tộc tiến hóa hoàn mỹ nhất, trí thông minh cao, vả lại trùng tộc cũng không ngược đãi nhân loại?
Chẳng biết là bọn họ từ đâu nghe được nữa.
Tiếp theo đó, chế độ một vợ một chồng của trùng tộc cũng là lý tưởng nhất, bọn họ sẽ không làm loạn ở bên ngoài, như thế có thể cam đoan được địa vị của mình.
Còn có, nghe nói trùng tộc là tộc đàn giàu có nhất.
Nghe ra thì có vẻ thực sự rất tốt đẹp, vậy cậu có nên làm chút gì đó để gây chú ý với trùng tộc khiến trùng tộc chọn cậu không?
Nghe nói, nhà cửa của phi cầm tộc đều nằm trên đại thụ cao lớn che khuất bầu trời hoặc là trên vách đá dựng đứng, những đại thụ cùng vách đá này cao tới mấy trăm, thậm chí là cả hơn ngàn mét, một khi nhân loại được tuyển chọn, cả đời sẽ bị cầm tù trên đó, có không ít nhân loại đáng thương muốn đi ra ngoài hoặc đi tiểu đêm bị ngã chết.
Trong hải dương tộc có rất nhiều động vật ở lục địa sống cùng, những chủng tộc này quần cư hỗn loạn, nửa người dưới thao túng đại não, sinh hoạt cá nhân cực kỳ lộn xộn, đã từng có người muốn nhất thống hậu cung, muốn làm vạn thụ vô cương, thuận theo vô số dị tộc hải dương tộc, kết quả tâm có thừa mà lực không đủ, bởi vì lòng tham của chính mình dẫn đến kết quả bi thảm là cả đời đều phải nằm ở trên giường, không có cách nào xuống đất đi lại được.
Về phần tộc thân thảo, chủng tộc này quá mức kỳ dị, thích các thể loại trói buộc, tỉ lệ gieo hạt ngẫu nhiên quá lớn, trước hôn nhân không hề kiêng dè gì, sau khi kết hôn, vì đời sau còn ra tay đánh nhau, cuối cùng người ở giữa gặp nạn lại chính là nhân loại.
So qua so lại, Nhạc Tử Mặc cũng cảm thấy chỗ trùng tộc xem ra vẫn khá tốt.
Hi vọng trùng tộc chọn cậu.
Trong lòng Nhạc Tử Mặc yên lặng cầu nguyện, muốn sống tốt thì vẫn nên theo số đông thôi, vào lúc này mà cứ nằng nặc phản kháng thì chính là thằng ngu ngục.
Người của mấy chủng tộc lần lượt đi tới, Nhạc Tử Mặc nghe người phía sau khe khẽ bàn luận mà biết được, chủng tộc đầu tiên chọn lựa tù binh trong số bọn cậu chính là trùng tộc.
Cậu nhìn thấy trên đầu hoặc bả vai, hoặc trên cánh tay những người này đều có ăng-ten.
Nhạc Tử Mặc đứng ở hàng đầu tiên, vô cùng rõ ràng, những trùng tộc kia vừa mới nhìn lần đầu đã nhìn trúng cậu, ra hiệu bảo cậu đi tới, ngay khi cậu thấp thỏm đi qua, sau lưng có một cánh tay kéo cậu lại.
“Mang tôi theo với.” – Người kia nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.