Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi

Chương 56: Chương 56





Vì chương này quá dài nên mình tự chia ra thành 3 phần nhen.
Nóng như thiêu đốt.
Đốt cháy dạ dày.
Không thể chịu đựng nổi
Nhạc Tử Mặc hoàn toàn không biết nó là cái gì?
Mà lúc này Liêm cũng đã buông tha cho môi của cậu, một lượng lớn không khí tràn vào khoang mũi, Nhạc Tử Mặc thở hồng hộc.
Bỗng nhiên phát hiện quyền khống chế thân thể đã trở lại.
Đột nhiên, Nhạc Tử Mặc cảm thấy cơ thể cậu đang giải phóng cái gì đó? Một loại cảm giác mới mẻ chưa từng có, loại cảm giác sức mạnh đang phóng thích từ thân thể, khiến Nhạc Tử Mặc ngạc nhiên không thôi.
Cậu cảm giác trong người mình có nhiều thêm một thứ gì đó và mất đi một thứ gì đó?
Đây chính là khế ước dị tộc.
Sinh mạng cộng hưởng, là khế ước giúp nhân loại duy trì hàng trăm năm tuổi thọ?
Liêm đứng trước mặt cậu, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, ánh mắt gợn sóng, trong con ngươi màu đen phản chiếu bóng dáng của cậu.
Thành kính, nghiêm túc như vậy, thật giống như, chỉ có một mình cậu trên thế giới này.
Nhạc Tử Mặc rất muốn hỏi, đây là cái gì?
Cậu cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, hoàn toàn khác với lần trước.
Thân thể như bị xé toạc, máu thịt sôi sùng sục.
Như trong chớp mắt bị ném vào trong chảo dầu, cảm giác thật không thể tả nổi.
Ngay lúc cậu và Liêm hôn nhau thân mật, những tế tư đáng ngâm xướng kia đã đứng dậy từ tư thế ngồi bắt chéo chân lúc trước.
Bọn họ đi đến chính giữa hai tấm bia đá, phía trên có một hộp đựng hình quả lê có mỏ vịt, đặt chiếc bát nhỏ trước đó trước hộp.
Huyết dịch nhân loại và trùng nhân hoà lẫn vào nhau, chất lỏng chảy ra có màu hồng nhạt, loại dung môi quỷ dị này còn phảng phất một mùi thơm kỳ lạ, rất hấp dẫn.
Tế ti bưng hai chén nhỏ chứa chất lỏng màu hồng nhạt đến trước mặt Liêm và Nhạc Tử Mặc, phân cho mỗi người một chén.
Liêm nhận lấy không chút do dự, ngẩng đầu uống hết, còn Nhạc Tử Mặc ngơ ngác nhìn Liêm, nhắm mặt lại, cũng uống hết.
Kỳ thực đây là máu của mình, Nhạc Tử Mặc thầm nghĩ.
Nhưng kỳ lạ là, ngay khi uống dòng máu đỏ tươi đó vào miệng, cảm giác nóng rực trong thân thể từ từ biến mất, hơn nữa cảm giác đau đớn như bị xé rách kia cũng nhanh chóng thuyên giảm.
Có một khắc, Nhạc Tử Mặc cảm thấy mình như ma cà rồng, uống hết máu trong chén cũng không có cảm giác chán ghét hay buồn nôn muốn ói, mà ngược lại cảm thấy rất ngon miệng.
Thật sự quá kỳ quái, như thể có một sức mạnh không thể giải thích thúc giục cậu mau uống hết nó.
Sau khi uống xong, tế tư đem chén đặt về chỗ cũ.
Đồng thời các vũ công đang nhảy múa xung quanh thạch đàn cũng rời đi, tất cả các tế tư cũng đi xuống, quá trình này giống như được duyệt qua vô số lần, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người bọn họ.

Liêm nắm tay Nhạc Tử Mặc từ từ bước xuống bậc thang, khi đi xuống bọn họ đi bên trái.
Sau đó Nhạc Tử Mặc mới phát hiện không chỉ có những người trên bệ đá, mà hôm nay còn có mười vị quân thượng đều đến đây, mỗi trùng nhân đều mang theo bạn lữ hoặc thị quân của mình đến.
Tất cả mọi người đều ở đó, trước mặt họ có một bàn thạch bằng đá, xếp thành hình vòng cung xung quanh thạch đàn.
Những trái cây tươi ngon, những miếng thịt quay lớn, và một ít rượu trái cây quý hiếm để khách thưởng thức đều được bày sẵn trên bàn đá.
Hầu hết những người đến thiên đàn lần này đều là trùng nhân cấp cao hoặc thuộc hạ, cộng sự hay người hầu của quân thượng và bạn lữ, thị quân bọn họ.
Thời điểm Liêm cùng Nhạc Tử Mặc bước xuống dưới, tất cả trùng nhân cấp cao và các quân thượng đều dồn dập đứng dậy, nâng chén ruợu lên, nói lời chúc phúc, “Chúc mừng!”
Liêm gật đầu, y thực sự không giỏi biểu đạt, trên mặt vẫn lạnh như băng không có tình cảm gì, chỉ là trong con ngươi màu đen láy mang theo cảm xúc khác lạ, nơi khóe mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Theo buớc đi của Liêm và Nhạc Tử Mặc đến trung tâm của hết thảy trùng nhân cấp cao, tế tư trùng nhân bưng tới hai chén rượu trái cây độc đáo của nơi này.
“Phi thường cảm tạ mọi người đã đến đây, tham gia lễ kết hôn của ta và bạn lữ.” Sau đó Liêm nâng chén ruợu, uống một hơi cạn sạch.
Mọi người đều khiêm tốn chúc mừng, những thuộc hạ đi theo cũng uống ruợu trái cây.
Rất ít trùng nhân muốn tham gia lễ cưới, nhưng có thể tập hợp được toàn bộ thập quân đến đây, thực lực này không thể khinh thường.
Đại hôn của quân trượng trùng tộc, các quân thượng có thể tự do lựa chọn đến hoặc không đến.
Nhưng lần này, Liêm kết hôn, các quân thượng hết sức ăn ý, không hẹn mà cùng đến đây.
Sau khi uống rượu xong, các khách mời không còn quá nghiêm túc nữa, lần lượt rời bàn đá của từng người, trùng nhân nói chuyện với trùng nhân, nhân loại giao lưu với nhân loại.
Nhạc Tử Mặc phát hiện bên người Liêm đã vây tụ không ít trùng nhân cấp cao và quân thượng.
Mà bên cạnh cậu cũng vây tụ không ít nhân loại, có nam có nữ, cũng có trẻ con.
Phần lớn nhân loại rất thân thiện, tử tế chúc mừng cậu.
Những nụ cười đó là chân thành từ trái tim, Nhạc Tử Mặc có thể cảm nhận được.
Đương nhiên cũng có người có ý đồ riêng, ngoài cười trong không cười, bất quả cậu không rảnh quan tâm, đều nhất nhất tiếp nhận lời chúc phúc.
Quân thượng kết hôn, các quân thượng khác đến bắt chuyện, tuy rằng bọn họ độc lập, nước sông không phạm nước giếng, nhưng ít nhất cũng phải biểu đạt hữu hảo, hoặc là lôi kéo thường có.
Ở chỗ nhân loại, thị quân cùng bạn lữ cũng giống như thế.
Lúc này, Bạch Vũ một thân quần áo trắng, chậm rãi đi tới.
Ngay khi Bạch Vũ hướng Nhạc Tử Mặc đi đến, những người xung quanh giây trước chúc mừng Nhạc Tử Mặc giây sau tự động tản ra, không một tiếng động, không một ánh mắt ra hiệu nào, bọn họ vẫn thống nhất với nhau như vậy, ngầm hiểu mà phối hợp tạo ra một lối đi.
Sau đó từng người rời đi, giống như để không gian trống để hai người Bạch Vũ và Nhạc Tử Mặc có thể nói chuyện.
Ngày hôm nay Trương Trạch Giai cũng tới, hắn còn mang theo con trai hắn Man Tây ngồi ở bàn đá.
Man Mục và trùng nhân khác đang nói chuyện, nên hắn cũng muốn đến chúc mừng Nhạc Tử Mặc, chỉ là người vây quanh quá nhiều, đợi đến khi muốn đi đến lại nhìn thấy Bạch Vũ đi đến chỗ Nhạc Tử Mặc, trong lòng không khỏi lo lắng.
Bọn họ đã biết được từ Arnold, dị năng của Bạch Vũ là mê hoặc, giọng nói của gã có sức mạnh có thể mê hoặc lòng người.

Nếu như bị “tấn công” chính diện, một khi Nhạc Tử Mặc nói chuyện liền bị đối phương mê hoặc.
Mà hôm nay là lễ cưới của Nhạc Tử Mặc, hơn nữa ở trường hợp này, Nhạc Tử Mặc hoàn toàn không thể tránh được hắn ta.
Hôm nay là đại hôn của Nhạc Tử Mặc, lần này Bạch Vũ hành động, mục đích như thế nào, trong lòng những nhân loại khác đều rõ ràng, thế nhưng không có một người nào dám đứng ra can ngăn.
Nói là tự vệ, cũng có thể nói đây là một loại ngầm thừa nhận.
Trương Trạch Giai cảm thấy mình phải làm gì đó, Bạch Vũ có thể điều khiển Nhạc Tử Mặc, có thể đầu độc đối phương trở thành con rối trong tay gã ta, nhưng không thể là ngày hôm nay.
Đại hỉ biến thành đại bi, ác độc biết bao.
Rõ ràng người này đến cả thân phận là một trùng nhân hay bạn lữ cũng không phải, hơn nữa năm lần bảy lượt có quan hệ với rất nhiều quân thượng, nhưng không biết tại sao những trùng nhân đó lại bị gã lừa gạt lần này đến lần khác.
Loại tình huống quỷ dị này không chỉ có mình Trương Trạch Giai cảm thấy hoài nghi, mà ngay cả những trùng nhân khác cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Càng không phải nói đến nhân loại, bọn họ cũng cảm thấy Bạch Vũ là sự tồn tại giống như thần.
Một nguời như vậy, gã mỗi lần đều có thể chuyển nguy thành an.
Giống như thần bảo mệnh luôn đứng ở bên gã.
Mọi người không chỉ thán phục vận may của gã, mà còn thán phục gã có khả năng nghịch thiên đặc biệt như vậy.
Bất cứ nhân loại nào trải qua lần thứ nhất lần thứ hai bị vứt bỏ, thường không được tốt như trước khi mua lại.
Mà bị trùng nhân bứt bỏ lần thứ ba vẫn có thể được quân thượng trùng tộc bao bọc, quả thực khó mà tin nổi đến cực điểm.
Tuy nhiên, Bạch Vũ có thể làm được, gã dùng hành động của chính mình tuyên cáo với mọi nguời, gã làm được.
Như một thuần hoá sư cường đại, gã thuần hoá từng trùng nhân dã man, hung hãn và mạnh mẽ trong lòng bàn tay và điều khiển chúng.
Đến cả Hắc Vũ quân thượng, một trùng nhân cường đại lãnh huyết, cũng nghe lời Bạch Vũ răm rắp.
Bọn họ coi như đã sinh hài tử cho quân thượng hay trùng nhân khác, trở thành bạn lữ của đối phương, bọn họ vẫn như trước một mực cung kính Bạch Vũ.
Loại hiện tượng quỷ dị này thực sự đã trở thành một loại tồn tại như phép màu.
Trungd nhân rất ít để thuộc hạ của mình hay trùng nhân cấp cao đưa cho nhân loại chi phối.
Dù có được trùng nhân sủng ái tin tưởng, thế nhưng, thuộc hạ thân cận hoặc trùng nhân cấp cao vẫn phải ỷ lại, tín nhiệm, dựa dẫm vào quân thượng của bọn họ.
Nhưng Hắc Vũ cư nhiên giao thủ hạ của hắn cho Bạch Vũ tương xứng với mình.
Nhân loại là những kẻ bị bắt làm tù binh và nô lên, lại có thể điểu khiển vô số trùng nhân cấp cao.
Động tác này vừa ra, không chỉ là trùng tộc, ngay cả nhân loại cũng dậy sóng.
Nhưng mà thuộc hạ và người đi theo của mỗi quân thượng đều là chuyện của từng người, không được xen vào chuyện của nhau, Hắc Vũ như vậy, quân thượng khác cũng chỉ yên lặng quan sát.
Mỗi lần Bạch Vũ đi ra ngoài đều có một nhóm lớn trùng nhân cấp cao đi theo sau, hơn nữa những trùng nhân đó còn đối với gã nói gì nghe nấy.
Có người ước ao, có nguời đố kỵ, càng có người khinh bỉ, bất kể như nào, thành phần đố kỵ chiếm đa số, thành ý kính nể càng to lớn hơn.
Trương Trạch Giai âm thầm hoảng sợ, Nhạc Tử Mặc vừa gặp nạn, sợ rằng sau đó sẽ đứng bên phía Bạch Vũ.
Thời điểm Nhạc Tử Mặc thấy Bạch Vũ đi về phía cậu, trong lòng liền có loại dự cảm không tốt.

Bạch Vũ lần này có dự định rồi nên mới đến tìm cậu, mấy lần trước có thể tránh, nhưng lần này Bạch Vũ lại đến gặp cậu vào ngày đại hôn này.
Xem ra, lần gặp gỡ này là không thể tránh khỏi.
Cậu liếc mắt nhìn Liêm đang bị các trùng nhân cấp cao kháo bao vây, nghĩ thầm lần này cậu nhất định phải một mình đối mặt, với người cậu sợ!
Đây là lần thứ nhất Nhạc Tử Mặc sợ một người như vậy, trước cậu đã mất đi hai người “xuyên việt” rồi, cậu không muốn trở thành người thứ ba.
Bạch Vũ muốn gây ra chiến tranh giữa trùng nhân và nhân loại, muốn biến cậu thành một trong những con cờ đó, thế nhưng cậu không muốn trở thành quân cờ trong tay Bạch Vũ.
Kết cục của việc trở thành quân cờ, cực kỳ bi thống.
Mà cậu chỉ muốn sống sót.
“Chúc mừng cậu trở thành bạn lữ của trùng nhân.” Bạch Vũ nở nụ cười xán lạn với khuôn mặt dương quang, chân thành chúc phúc.
Nhạc Tử Mặc gật đầu nói câu cảm ơn với đối phương, đồng thời đề cao cảnh giác với gã.
Câu đưa tay ra sau lưng, một khi có bất kỳ điều gì không đúng, cậu sẽ liều mạng ngắt da thịt mình, có cảm giác đau đớn kích thích sẽ để cậu tỉnh táo, để cậu có thể cảm nhận được đối phương có đang mê hoặc mình hay không.
Cùng lúc đó, cậu la hét gọi hệ thống trong ý thức của mình: “Hệ thống hệ thống, mày có thể cảm nhân được đối phương đang sử dụng dị năng để đầu độc tao không? Nếu như có thì xin mày, nhớ nhắc nhở tao khi cần thiết nha, tao không muốn trở thành con rối của đối phương.”
Hệ thống dừng một chút, nói: “Có thể.”
Có đảm bảo của hệ thống, Nhạc Tử Mặc lúc này mới không quá sốt sắng nữa, thoải mái đối mặt với sự xuất hiện của Bạch Vũ.
“Có thể đến bên kia nói chuyện với tôi một chút không? Tôi từ sớm đã muốn làm quen với cậu, nhưng đáng tiếc vẫn không có cơ hội.” Bạch Vũ nhẹ nhàng cười, nụ cười đó nở trên khuôn mặt tuấn tú, có sức hấp dẫn, khiến người không nhịn được có hảo cảm với gã.
Mà Nhạc Tử Mặc cũng có cảm giác như vậy, cậu cảm giác người trước mặt không giống người xấu, như thể bất kỳ yêu cầu nào gã đưa ra đều có lý do chính đáng và nếu cậu kiên quyết từ chối thì sẽ giống như một người xấu vậy.
Nhạc Tử Mặc liên tục cảnh báo bản thân rằng điều này là sai, điều này rất kỳ lạ và không thể bị đối phương mê hoặc.
Nhưng bước chân của cậu lại không nghe lời chuyển động theo sau lưng của đối phương.
“Tao bị mê hoặc rồi sao? Có phải tao bị mê hoặc rồi không? Hệ thống…”
“Không có.” Hệ thống nói như vậy.
Nếu không có vậy thì tốt, vậy cậu sẽ đi theo phía sau Bạch Vũ.
Những thị quân, bạn lữ nhân loại khác đều tránh sang một bên, từng người túm lại gần nhau nói thầm, nhìn như thờ ơ, nhưng dư quang không ngừng quét qua bên hai người Bạch Vũ cùng Nhạc Tử Mặc trong khi đang thảo luận cái gì đó.
Trương Trạch Giai ôm Man Tây nhỏ của mình lo lắng nhìn Nhạc Tử Mặc, lo lắng và sợ hãi không kể xiết, lúc nhìn thấy Nhạc Tử Mặc cùng Bạch Vũ đi đến một góc hẻo lánh, tâm càng chìm sâu.
Bạch Vũ đúng là quá nguy hiểm.
Trong mắt Bạch Vũ, nhân loại hay dị tộc, bất quá chỉ là một con cờ trong tay gã mà thôi, vì đạt được mục đích, gã không chừa thủ đoạn nào, gã có thể một giây trước tươi cười vui vẻ với ngươi, một giây sau liền lạnh lùng hạ sát thủ.
Trương Trạch Giai liếc mắt nhìn, sau đó đi đến chỗ Man Mục.
Thời khắc này xung quanh Man Mục có không ít trùng nhân cấp cao.
Man Mục nhìn thấy bạn lữ ôm Tiểu Man Tây đi đến, hắn ngừng nói chuyện với những trùng nhân khác, trực tiếp đi tới.
Những trùng nhân khác cũng biết, Man Mục đặc biệt để tâm đến nhân loại này, vì vậy mọi người cũng không nói gì cũng thả hắn đi.
Nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn hoang mang của bạn lữ, Man Mục có hơi lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trương Trạch Giai liếc mắt nhìn phương hướng rời đi của Nhạc Tử Mặc và Bạch Vũ, giờ khắc này bọn họ đã đi đến một góc hẻo lánh, bởi vì quá xa, nên Trương Trạch Giai không nghe được bọn họ đang nói gì.
“Tôi thấy Bạch Vũ đã nhắm vào Nhạc Tử Mặc, tôi luôn cảm thấy có thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Bây giờ Liêm đang bị Hắc Vũ giữ chân.
Anh qua nhắc nhở Liêm một chút đi.” Man Mục có chút lãnh đạm.
“Nhân loại kia có quan hệ gì với chúng ta đâu, tại sao em cứ quan tâm hắn như vậy.” Man Mục rất không vui.
Bạn lữ luôn quan tâm một nhân loại không quá quan trọng nghĩa là thế nào?
Lẽ nào là bởi vì mị lực của mình đã giảm sút?

Nhưng mà, hài tử đều đã có rồi.
“Tôi thật sự có chuyện rất trọng yếu, anh nhanh lên một chút đi, đừng làm lỡ thời gian.” Trương Trạch Giai rất hiểu rõ Man Mục, nhìn thấy đối phương cứ ghen tị với những chuyện vụn vặt như vậy, hắn cảm thấy rất phiền muộn.
Đều đã ở chung với Man Mục nhiều năm như vậy, còn đối với hắn không yên lòng như vậy.
Man Mục hừ hừ, tuy rằng không muốn nhưng cuối cùng vẫn nghe theo yêu cầu của bạn lữ, đi tớ chỗ Liêm và Hắc Vũ.
Cũng giống như nhân loại thích tụ tập, trùng nhân cấp cao cũng như thế.
Giữa bọn họ có mấy trùng nhân tụ lại nhỏ giọng trò chuyện với nhau, mà giờ khắc này Liêm và Hắc Vũ đứng chung một chỗ, những trùng nhân này ăn ý đều đi sang một bên, làm bộ không biết gì là tiếp tục giao lưu.
Nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo loạn.
Sự phân biệt đẳng cấp giữa các trùng nhân chỉ có chính họ mới biết, một khi đã hội tụ thì không có trùng nhân nào biết ngươi là hạng nào.
Thế nhưng nếu so tài với nhau, thì sức mạnh của đối phương sẽ hoàn toàn triển lộ, từ đó ngươi có thể phán đoán được đối phương là trùng nhân đang ở cấp nào.
Mà hôm nay, sau khi vừa kết hôn Liêm đã làm một điều bất ngờ đối với tất cả trùng nhâm.
Liêm không chút nào giữ lại mà phóng ra khí thế quan thân của mình, đến chín quân thượng còn lại cũng đã biết, Liêm hiện tại là trùng nhân cấp sáu!
Hắc Vũ vẫn luôn cười tà, có vẻ thờ ơ, nhưng khi hắn nhìn thấy Liêm đã trở thành trùng nhân cấp sáu, nụ cười kia có hơi trở nên cứng ngắc.
Nghĩ đến mấy ngày trước hắn còn đi tới khu dân cư của Liêm nói, hắn đã trở thành trùng nhân cấp sáu, muốn khiêu chiến, hiện tại đối thủ đã trở thành trùng nhân cấp sáu, năng lực có thể nói là cùng hắn không phân cao thấp.
Có lẽ dị năng đối phương còn cao hơn dị năng của hắn không chừng.
Điều này đối với kế hoạch của hắn và Bạch Vũ sẽ là một trở ngại nghiêm trọng.
Đối với Liêm, Hắc Vũ vốn nắm chắc phần thắng, cho dù đối phương ẩn giấu dị năng, Hắc Vũ hắn cảm thấy ưu thế của mình vẫn cao hơn, mà bây giờ, loại cảm giác ưu việt đó trong nháy mắt đã tan rã.
Có khả năng dị năng của Liêm bắt đầu cũng rất cao, chỉ là từ trước vẫn ẩn sâu không bạo phát.
Nếu đối phương chọn ngày hôm nay để thể hiện khả năng bậc sáu của mình trước mặt tất cả các quân vương, thì việc nhắc nhở tất cả các quân thượng là điều tất yếu.
Đồng thời cũng là lời cảnh cáo.
Đặc biệt là Xích, người trước đó phát ra khiêu chiến với Liêm đã chết lặng không nói nên lời, tay chân vừa mới được nối lại, vừa lành lặn nên trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hai trùng nhân mạnh mẽ bộc phát ra khí tức to lớn, khiến đám trùng nhân xung quanh cũng không dám tới gần, ngay cả một số quân thượng cấp thấp hơn hai người kia cũng như vậy.
Loại uy nghiêm lãnh ý đáng sợ, cùng khí tức mạnh mẽ khiến những trùng nhân cấp thấp phải đầu hàng.
Nhưng những trùng nhân quân thượng kia rất cao ngạo, bọn họ ở trên vị trí cao cao tại thượng đã sớm kiêu ngạo thành thói, làm sao có thể cúi đầu với quân thượng khác được?
Vì vậy từng người đều rất ăn ý là lui ra mấy chục mét.
Trùng nhân cấp sáu, trước mắt là đẳng cấp cao nhất trong trùng tộc, cũng là trùng nhân cường hãn nhất trong dị tộc.
Một khi có quân thượng có thể đột phá trở thành trùng nhân cấp sáu, này sẽ là một bước nhảy vọt.
Khí tức của hai trùng nhân cấp cao quá mạnh, những quân thượng khác đều là trùng nhân cấp năm, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ.
Giữa hai nam nhân này, chỉ có giao lưu ánh mắt, khí thế bàng bạc chung quanh đã tạo thành một lá chắn không có người khác xen vào.
Mà thời điểm Man Mục đi tới nhìn thấy chính là tình huống như thế này.
Liêm và Hắc Vũ đã đi đến một góc trên thạch đàn, bên dưới có vô số trùng nhân ngẩng đầu lên xem.
Nhìn thế này chắc chắn Hắc Vũ có chuyện muốn nói với Liêm, mà Liêm cũng có ý đó.
“Tôi nghĩ rằng ngươi cũng đã biết chuyện bên Bermuda, bây giờ trên địa cầu đã xuất hiện rất nhiều vết vứt, cắn nuốt sinh mệnh của trùng nhân và nhân loại, ngươi vẫn còn muốn tiếp tục kế hoạch của ngươi sao?” Liêm nhìn chằm chằm đối phương.
Trong đôi mắt đen láy tràn đầy ý dò hỏi.
Hắc Vũ như cười như không, vẫn là bộ dáng tràn đầy tà khí đó.
“Ồ? Kế hoạch ngươi nói đến là gì vậy?” Hắc Vũ giả bộ vô tội không hiểu chuyện gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.