Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 3: Không gian




Editor: Fuurin


Cửa nhà đối diện không khóa trái, gã đàn ông cầm dụng cụ cạy vài cái là mở được. Gã hớn hở cầm tay nắm cửa vặn một cái, cửa liền mở ra.


Dường như cùng lúc đó, một mùi tanh tưởi của thi thể thối rữa xộc thẳng vào mũi.


Gã che mũi, phẩy phẩy tay như muốn làm cho mùi hôi tản đi hết, sau đó nhanh chóng lủi vào nhà, đóng cửa lại.


Diệp Man từ mắt mèo thấy cảnh đó, trong lòng cảm thấy càng lạnh lẽo.


Có lẽ, một lúc nào đó, người gặp phải cảnh này sẽ chính là cô. Diệp Man tựa vào cửa, sắc mặt hết sức khó coi. Cô không muốn chần chờ nữa, ai biết cánh cửa này có thể chống đỡ được một tuần hay không, so với Zombie, lòng người đen tối càng khiến cô khủng hoảng, có đồ ăn đầy đủ, cô đương nhiên biến thành con dê béo trong mắt mọi người.


Vào lúc này, một tiếng hét thê lương vang lên.


Diệp Man giật nảy người, vô ý nhìn vào mắt mèo. Cửa nhà đối diện gấp gáp bị mở ra, gã đàn ông trung niên đùi bị thương xách theo một túi gạo hốt hoảng từ cửa xông ra, sau lưng hắn là hai con Zombie đang lảo đảo duổi theo. Tốc độ của bọn chúng không hề nhanh, nhưng sự cuồng nhiệt và vội vã cháy lên trong đôi mắt đỏ tươi của chúng khiến cho Diệp Man ớn lạnh cả người.


Hình như đùi của gã đàn ông bị Zombie cắn bị thương, hắn sốt ruột chạy nhanh về phía thang máy, vết thương trên đùi tạo thành một vệt máu đỏ thãm kéo dài. Máu tươi càng thêm kích thích cơn thèm khát của hai con Zombie, chúng gắt gao đuổi theo gã, duỗi cánh tay đã nhiễm máu đỏ lòm ra, hòng bắt lại gã đàn ông, có mấy lần, xém chút là gã đã bị chụp trúng.


Gã vẫn cầm chặt túi gạo, dưới tình huống nguy hiểm thế này, mà hắn vẫn khônghề có ý muốn vứt lại túi đồ ăn, dù cho nó không hề nhẹ chút nào.


Đồ ăn gần ngay trước mắt, mà chỉ có thể nhìn chứ không ăn được, hai con Zombie tức giận gào thét, tiếng động này hấp dẫn những con Zombie đang lảng vảng ngoài hành lang vào.


Mấy chục con Zombie như bị phát cuồng, đồng loạt nhào vào gã.


"A..."


Đợt sóng Zombie mãnh liệt bao phủ người đàn ông trong nháy mắt, lúc đó tay gã vẫn đang ấn mạnh vào nút gọi thang máy, chỉ một chút, một chút nữa thôi, gã đã có thể trốn thoát..


Đinh ~ cửa thang máy đột nhiên mở ra, bầy Zombie đang thưởng thức bữa ăn nghe thấy tiếng động, đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cửa thang máy. Trong thang máy nhốt một con Zombie, lúc này, nó đang mờ mịt nhìn xung quanh. Bầy Zombie thấy thế, lại cúi xuống tiếp tục vùi đầu cắn xé thịt, chẳng thèm nhìn tên đồng loại mới tới. Con Zombie vừa đến, nhìn thấy đồ ăn, cũng hưng phấn gào lên một tiếng, sau đó gia nhập vào đội ngũ thưởng thức bữa tiệc tối thịnh soạn.


Tiếng nhai chóp chép say sưa ngon lành cứ vấn vít mãi trong hành lang trống trải.


Chỉ mới mấy phút ngắn ngủi, bọn Zombie đã ăn người đàn ông trung niên sạch sẽ chỉ còn lại xương. Dường như bọn chúng đã nhận định tầng này có thức ăn, liền quanh quẩn đi tới đi lui mãi trên tầng bảy trong tư thế ôm cây đợi thỏ. Thỉnh thoảng còn gào thét đôi ba tiếng.


Diệp Man rón ra rón rén lui về phía phòng ngủ, không dám tạo nên một tí tiếng động nào. Trải qua sự việc này, cô biết rõ, việc rời khỏi tòa nhà này bây giờ đã khó gấp mấy chục lần lúc trước.


Bóng đêm dần dần phủ xuống, lại thêm một ngày trôi qua.


Diệp Man ăn qua loa, sau đó cầm điện thoại lên định báo bình an cho cha mẹ, nhưng đầu dây chỉ vang lên tiếng tút tút. Phương tiện truyền tin của thành phố A đã hư hỏng hoàn toàn. Người trong thành phố không thể liên lạc với bên ngoài, bên ngoài cũng không tài nào biết được tình huống bên trong thành phố, thành phố A, dĩ nhiên đã trở thành một thành phố bị cô lập.


Tình hình không lạc quan một chút nào.


Diệp Man vội như kiến bò chảo nóng, suy cho cùng, cô chỉ là một cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi, luôn được người nhà bảo bọc rất kĩ, căn bản chưa từng gặp phải khó khăn gì. Gặp phải tình huống sinh tồn nguy hiểm như thế này, cô có thể làm được như thế đã là rất tốt.


Bốn bề yên tĩnh một cách kỳ lạ, thỉnh thoảng ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân sột soạt, mỗi lần nghe thấy nó, Diệp Man lại nín thở muốn phát điên. Trong phòng vắng lặng, ánh sáng mịt mờ, Diệp Man không dám bật đèn, cô sợ ánh đèn sẽ dẫn tới thêm nhiều Zombie. Cô nắm chặt lấy sợi dây chuyền trong tay, nó là di vật mà cha ruột Diệp Man để lại cho cô, dường như chỉ có năm chặt lấy nó, cô mới cảm thấy mình đang được an toàn.


Trên dây xích màu bạc là một mặt đá mã não trắng noãn, bé bằng móng tay. Bên trong hạt đá thấp thoáng thấy được một vết nứt hình hoa sen, nhụy hoa có màu đỏ, cánh hoa màu lam nhạt, vô cùng đẹp đẽ tinh xảo. Mặt đá bị Diệp Man nắm chặt, các đốt ngón tay vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch.


Đột nhiên, cảm giác đau như kim chích truyền đến, Diệp Man cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện lòng bàn tay cô bị một mắt xích nhô lên của sợi dây chuyền cứa vào. Tuy miệng vết thương rất mảnh, nhưng vẫn có chút máu chảy ra.


Diệp Man giật nảy mình. Zombie rất nhạy cảm đối với máu tươi, nếu chỉ vì một vết thương nhỏ xíu mà dẫn Zombie tới, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng. Cô vội vàng băng bó vết thương, thấy vẫn chưa yên tâm lắm, còn cầm thêm chai xịt phòng xịt mấy lần từ trong ra ngoài nhà, cho đến khi xác định trong không khí không còn chút mùi máu nào mới dừng lại.


Diệp Man cầm khăn tay lau mặt đá mã não, sau đó giật mình kinh ngạc.


Mặt đá dính một chút máu của cô, bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng trong suốt như ngọc, vết nứt bên trong nó như đang sống dậy, ánh sáng đỏ và xanh quyện vào nhau. Sau đó, một lực hút bất thình lình xuất hiện, Diệp Man không kịp đề phòng liền bị hút vào bên trong!


Lúc mở mắt ra, Diệp Man đã thấy mình đứng ở trên mặt đất trắng mịn, bốn phía đều là tường ngọc trắng bóng, khiến cảnh vật được chiếu sáng như ban ngày. Ba cánh cửa cổ xưa đứng sừng sững ngay trước mặt Diệp Man.


Đây... Chẳng lẽ chính là không gian bên trong đá mã não?


Diệp Man kinh ngạc. Một lúc sau, sự sung sướng mãnh liệt trào lên trong lòng cô.


Cô nuốt nước bọt, cõi lòng đầy mong chờ mở cánh cửa phía bên trái ra. Vừa mới mở cửa, một luồng nhiệt nóng bỏng phả vào mặt, trong phút chốc, Diệp Man có cảm giác như bản thân đang đứng cạnh dòng dung nham nóng chảy. Nhiệt độ này như muốn làm cháy luôn tóc mái trên trán cô vậy!


Cô nhanh chóng lùi lại mấy bước, cánh cửa cổ xưa liền tự động đóng lại ngay khi cô vừa rời khỏi. Lúc bấy giờ, Diệp Man mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi liếc qua cánh cửa đó, đập vào mắt chính là một biển lửa đầy dung nham nóng cháy, may mà cô chạy nhanh, nếu không đã bị đốt thành tro rồi. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, bây giờ Diệp Man đã có kinh nghiệm, chỉ mở hé cánh cửa phía bên phải.


Gió lạnh thấu xương vù vù thổi ra, Diệp Man cảm thấy máu toàn thân đang ấm áp bỗng nhiên đông cứng lại. Cả người bị lạnh tới run rẩy, hàng lông mày bị đóng một lớp tuyết thật dày.


Nơi này là tùy thân không gian à, có mà là hai tầng lửa băng thì có!


Diệp Man chạy tới chỗ cánh cửa ở giữa, đứng yên hồi lâu, mới do dự lại gần xem. Nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cô cũng cắn răng, nhắm mắt mở cửa.


Không hề xuất hiện nhiệt độ cực nóng, cũng không có băng tuyết rét căm căm, tất cả mọi thứ đều rất bình thường.


Diệp Man mở mắt ra. Đập vào mắt cô là vùng đất mênh mông bát ngát, lớp đất màu đỏ sậm tỏa ra mùi hương tươi mát đặc trưng. Cuối cùng cũng có một cánh cửa bình thường, Diệp Man thả lỏng người, đi vào trong cánh cửa.


Không gian sau cánh cửa có một vạt đất lớn, cách đó không xa có mộ ngôi nhà trúc tinh xảo đồ sộ, cánh cửa xanh biếc như ngọc tỏa ra ánh sáng hiền hòa. Cạnh đó khoảng hai mét có một hồ nước gợn sóng lăn tăn. Đất đai dưới chân đã được khai hoang thành từng thửa ruộng, bờ ruộng được đắp vô cùng tỉ mỉ khéo léo, mỗi một thửa ruộng hình chữ nhật đều được chia thành mười khu vực gieo trồng hình vuông, mỗi hình vuông có thể trồng một gốc cây cỏ. Đất vườn trong không gian chia thành khoảng trăm cái ô vuông như thế, hơn nữa mặt đất đều rất sạch sẽ, không hề có một cây cỏ dại nào.


Diệp Man không khống chế được mà vui mừng hớn hở.


Có cái không gian này, đồ ăn trong nhà cô hoàn toàn có thể để hết vào đây, có thể đề phòng kẻ khác trộm cướp, sau này còn có thể tự trồng rau trái để ăn nữa. Nhưng ý nghĩ này vừa chỉ lóe lên, ngay sau đó Diệp Man lại thành trái cà héo, bây giờ bên ngoài toàn Zombie, cô biết đi chỗ nào mà lấy giống? Nếu mà phát hiện ra không gian sớm một chút, cô đã có thể đi khắp nơi thu mua giống cây rồi. Có điều hiện tại, chức năng lớn nhất mà không gian này có thể đảm đương, chính là nơi chứa đồ mà thôi.


Than thở một lúc lâu. Tầm mắt Diệp Man liền hướng đến nhà trúc cách đó trăm mét.


Vén rèm cửa đi vào nhà trúc, một bàn trang điểm làm bằng trúc đập vào mắt, phía trên bàn trang điểm khảm một gương đồng chạm hình hai con cá nghịch nước, trên bàn có một cái tráp đựng trang sức phong cách cổ xưa. Trong tráp có một vài cây trâm vàng, ngọc, vòng tay nhìn rất cổ. Có lẽ phải trị giá mấy ngàn vạn.


Sát bên bàn trang điểm là một chiếc giường khắc hoa màu đỏ thắm, trên giường được trải đệm thêu hoa bằng lụa màu hồng là hai bộ cung trang thời Đường đẹp đẽ. Tuy vừa nhìn đã biết căn phòng này nhiều năm không có người ở, nhưng trong phòng không hề có một hạt bụi, sạch sẽ như có người quét tước dọn qua rồi.


—– Hết chương 3 —–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.