Chương 10: Tàu biển cuồng loạn (7)
Bọn họ tất nhiên là dám không mang theo cái gì mà dám lên boong tàu, Tất nhiên là vì bọn hắn từng nghe mấy thuyền viên nói ở khu C thùng container chuyên để vật tư nên hai người lên thử vận may. Nếu bọn hắn có thể tìm được thùng đựng hàng có đồ ăn, có nước, cũng đủ thời gian cho bọn họ chống đỡ hai mươi ngày tới.
“Mở thử mấy thùng này đi.” mắt kính thanh niên chỉ tay vào thùng đựng hàng bên góc.
Hai người lấy ra công cụ bắt đầu cạy mở.
“Mẹ nó, sao nó cứng vậy.”. Hai người dùng đủ mọi cách để bẻ khoá.
Một tiếng gào thét chói tai từ bên trong vang ra.
Bình Trần ngừng lại động tác, “Bên trong có cái cái gì phải không?”.
“Không thể nào.” Đeo kính nam nhân ngẩn người ra, “Đừng có tự doạ mình nữa, làm nhanh tay lên?”.
Giữa trưa, bầu trời vốn đang u ám lại càng thêm tối tăm, tựa như màn đêm buông xuống.
Từng tầng mây đen chồng chất, nặng nề ép xuống, khiến người ta cảm giác như sắp nghẹt thở. Trong lớp mây dày đặc ấy, từng tia chớp lóe lên rồi biến mất, ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua màn trời. Tiếng sấm vang dội như muốn xé toạc cả không gian, dội thẳng vào lòng người, khiến tim ai nấy cũng phải run rẩy.
Những hạt mưa đầu tiên lác đác rơi xuống, tựa như lời cảnh báo trước cơn cuồng nộ của thiên nhiên. Rồi chẳng mấy chốc, mưa lớn như trút nước, từng giọt mưa nặng nề đập xuống đất, tạo nên những âm thanh đều đặn mà lạnh lẽo.
Cơn mưa như muốn cuốn trôi tất cả, mang theo cả hơi lạnh khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Vẫn là để ta đến làm đi.” Mắt kính thanh niên từ Bình trần trong tay lấy công cụ mở khóa, chưa đến năm phút ổ khoá mở ra.
“Gừ!”.
Bên trong quả nhiên có người, nổi điên mà lao tới, nhảy lên đẩy ngã Bình Trần thanh niên xuống cắn vào cổ hắn.
“A!”.
Bình Trần gào thét đầy tuyệt vọng.
Mắt kính nam thấy vậy một chân đá ra người đè lên thân Bình trần, lôi kéo hắn lùi ra đằng sau chạy.
Bọn họ mở sai thùng đựng hàng!.
Cái thùng hàng này, không chỉ một người nổi điên. Hơn trăm người giống nhau ở bên trong, khi bọn họ mở thùng đựng hàng ra thì không khác gì thác nước ào ra.
Hai người chạy trốn trong con đường hẹp, nhưng mấy cái người điên kia vẫn đuổi theo không bỏ.
Trong khoang thuyền, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua cửa sổ xuống Boong tàu.
Tiếng bước chân dày đặc kéo đến từ xa, như một cơn bão đang ập tới, khiến tim đập loạn nhịp kèm từng tiếng hét thảm thiết.
Nhóm ba người tất nhiên cũng nghe thấy mấy âm thanh đó, vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Hai người từ bên trong khu thùng đựng hàng chạy ra, cả người đều là huyết, thần sắc sợ hãi.
Rất nhiều thuyền viên ở dưới boong bàu đang mải nhìn còn không kịp phản ứng, phía sau các thùng hằng rất nhiều người với mọi loại tư thế vặn vẹo chạy ùa ra, lao nhào vào thuyền viên gần nhất điên cuồng cắn xé.
Mấy người đó đều không thể được coi là người, bọn họ so với Toàn ca với Lý bác sĩ cũng khống khủng bố như vậy. Làn da đều hiện lên gân xanh, cả người đều không có chỗ nào nguyên vẹn. Mồm tất cả đều là huyết, trong miệng chỉ gào thét dã thú âm thanh, có người thậm chí chỉ còn lại có nửa người trên, kéo theo dây ruột kèm nội tạng kiên trì không ngừng lao tới người bình thường.
Này không phải tang thi còn có thể là cái gì.
Anthony nhìn thấy cảnh này ngoài cửa sổ, còn có nhiều người không biết chuyện gì đang xảy ra liền chạy lại cứu đồng bạn, muốn đẩy mấy tang thi này ra để cứu thì lại bị mấy con khác lao đến đè ra cắn.
“Còn sững sờ ở chỗ nào làm gì, chạy nhanh chạy đi!”.
Anthony đối với hai người hét to một tiếng, giúp hai người từ trạng thái thất thần hoàn hồn trở lại, cũng vì đó thu hút không ít tang thi từ dưới lầu chạy lên.
“C·hết tiệt!.”.
Anthony bị dọa sợ, liền kéo hai ngươi chạy về phòng, trên hành lang cũng có rất nhiều người cùng suy nghĩ như hắn chạy ngược lại với boong tàu, kéo hai người về phòng khóa cửa lại thì nghe thấy bên dưới boong tàu vang lên tiếng súng,
“Có chuyện gì vậy.”. Emma sợ hãi giọng run run mà nói.
Cả hai người đều chưa hoàn hồn lại.
“Không biết có truyện gì nữa, tự nhiên bọn nó từ boong tàu chạy ra.”. Anthony đêm trong phòng sô pha, tủ lạnh chặn ở cửa.
May mắn là mấy tang thi này không có quá chú ý tới phòng của hắn, trên hành lang những người khác thanh âm hấp dẫn chúng nó.
Anthony vội vàng lao đến cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống Boong thuyền. Cảnh tượng hiện ra khiến hắn không khỏi rùng mình. Cả khoang thuyền ngập tràn tang thi, gào thét đầy hỗn loạn, tạo nên một khung cảnh kinh hoàng đến cực điểm.
Ánh mắt Anthony chợt bị thu hút bởi một góc. Ở đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen từ trên xuống dưới, thân hình rắn rỏi, đang cầm khẩu súng liên tục xả đạn vào bầy tang thi. Từng viên đạn lao ra mang theo từng tiếng xé gió mà đi, nhưng bầy tang thi vẫn ùn ùn kéo tới như sóng triều, nuốt chửng lấy hắn.
“C·hết tiệt, ở đâu ra mà lắm vậy,” Anthony nghiến răng nói.
Amery cùng Emma sau khi hoàn hồn trở lại cũng chạy lại cửa sổ xem.
Amery giọng run run mà nói, “đây là thứ gì.”.
Emma nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt lập tức tái nhợt. Đôi chân như mất hết sức lực, cô ngã khụy xuống sàn, giọng nói run rẩy bật ra trong vô thức “Đây là... đây là tang thi…”
Amery quay đầu lại, ánh mắt đầy nghi hoặc, giọng nói mang theo chút không tin hỏi: “Tang thi là cái gì?”
“Tang thi là là một loại t·hi t·hể có thể không có ý thức, di chuyển theo bản năng cắn người và có thể l·ây n·hiễm.”. Anthony giọng điệu có chút nghiêm trọng mà nói.
“Nhưng tang thi chỉ có trong phim thôi mà,” Amery giọng nói có run nói.
"Không đợi Anthony kịp lên tiếng, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập, kèm theo giọng nói hốt hoảng, đầy gấp gáp: “Cứu... cứu với! Bọn chúng đang đuổi tới đây rồi!”
Amery vừa định chạy ra mở cửa, nhưng Anthony bất ngờ giữ chặt tay hắn, ngăn không cho di chuyển. Khi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bên ngoài lại vang lên những tiếng gào thét như dã thú, hòa cùng tiếng kêu đầy tuyệt vọng rồi tắt lịm đi chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt cùng gầm gừ.
Amery ngã khụy xuống đất, vẻ mặt đầy sợ hài nhìn về phía dưới khe cửa đang tràn vào toàn là huyết.
“C·hết… c·hết người rồi sao?” Amery lắp bắp nói, giọng run rẩy không thể kiểm soát, vẻ mặt kinh hoàng như vừa chứng kiến điều gì đó không thể tin nổi.
"Không thể cứu được nữa rồi. Mở cửa ra chỉ có thể là c·ái c·hết mà thôi." Anthony nói, giọng điềm tĩnh, sắc mặt không hề thay đổi, ánh mắt không chút ba động nhìn thẳng về phía cánh cửa.
Chưa kịp để hắn hồi phục tinh thần, một giọng nói từ bên ngoài vang lên, nhẹ nhàng mà quen thuộc: "Tiểu Anthony à, là Trương thúc của ngươi đây, mở cửa cho ta đi." Giọng nói có chút bình thản một cách quỷ dị, không chút vội vã, hoàn toàn khác biệt với sự gấp gáp và sợ hãi lúc nãy.
Anthony nhíu mày, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng hắn. Nhưng trái ngược với hắn, Emma và Amery định lao ra mở cửa. Khi hai người vừa định lấy vật chắn cửa ra, một lực đẩy mạnh hất văng cả hai người sang một bên. Khi còn chưa kịp phản ứng, một chiếc xúc tu đột ngột xuyên thủng cánh cửa, lao thẳng về phía Anthony.
"Anthony, cẩn thận dưới chân!" Emma hét lên, giọng đầy hoảng hốt.
Anthony muốn né sang một bên, nhưng chiếc xúc tu lao đến với tốc độ quá nhanh mà không kịp tránh. Nó sượt qua bắp đùi của để lại một v·ết t·hương sâu, máu bắt đầu rỉ ra.
“Mẹ nó, rốt cuộc đây là cái quái gì?” Anthony nghiến răng, máu thấm qua lớp quần, nhuộm đỏ một mảng lớn, cảm giác đau đớn không ngừng lan ra.
Chưa để hắn nhìn kỹ v·ết t·hương, bên ngoài lại vang lên âm thanh đầy lạnh lẽo như lòng của hắn lúc này, "Anthony à, thúc thúc chỉ muốn đến xem ngươi còn ổn không thôi." Giọng nói vang lên, giống như thanh âm khi dùng móng tay cào lên mặt kính, khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh.
Xúc tu từ từ rút lại, để lại trên cánh cửa một lỗ lớn. Khi ánh mắt Anthony dừng lại ở cái lỗ đó, cả người hắn bỗng dưng cảm thấy như bị rút cạn sức lực, đôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Thứ hắn nhìn thấy qua lỗ hổng không phải là Trương thúc thúc hiền từ quen thuộc hàng ngày, mà là một gương mặt méo mó, không còn nguyên vẹn, cùng nụ cười rách toạc đến tận mang tai. Sau lưng nó, những chiếc xúc tu gớm ghiếc không ngừng uốn lượn, như đang chờ cơ hội vươn vào trong.
"Trên trần nhà vệ sinh có ống thông gió, các ngươi trèo lên đó thoát ra trước đi. Ta sẽ cầm chân hắn năm phút. Nếu thuận lợi, gặp nhau ở nhà kho." Anthony nói, ánh mắt không rời khỏi những chiếc xúc tu, cơ thể căng như dây đàn, chuẩn bị cho bất cứ đợt t·ấn c·ông nào.
Chưa kịp nói dứt lời, Anthony đã bị cắt ngang bởi tiếng gào của Amery, "Không được! Ta sẽ cản chân hắn! Ngươi còn trẻ, không thể làm chuyện nguy hiểm như thế này!"
Amery vốn không phải là người sẵn sàng hy sinh vì người khác, nhưng sau những ngày đồng cam cộng khổ với Anthony và Emma, hình bóng của hai người bọn họ khiến ông không thể không nhớ đến con cháu của mình. Một cảm giác bảo vệ mãnh liệt trỗi dậy trong lòng, thôi thúc ông đưa ra quyết định này.
"Không cần, ta tin mình có thể an toàn rời đi." Anthony cố nặn ra một nụ cười, nhưng cơn đau từ v·ết t·hương trên đùi khiến hắn phải hít sâu một hơi lạnh. Tay hắn vô thức đè chặt lên v·ết t·hương, máu vẫn không ngừng rỉ ra qua kẽ tay.
Không đợi bọn họ kịp thương lượng, con quái vật ngoài cửa đã mất kiên nhẫn. Những chiếc xúc tu của nó bắt đầu biến đổi, vặn vẹo thành hình dạng như một lưỡi rìu khổng lồ. Với một lực chặt mạnh, lưỡi rìu bổ thẳng xuống cánh cửa.
"Rầm!"