Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 956: Tai bay vạ gió 




Bởi vì phải một mình chiếu cố thêm Diệp Thiếu Dương, tình thế bất ngờ chuyển biến, chỉ trong một lát, trên người Đạo Phong đã có thêm nhiều vết thương, máu chảy đầm đìa.
Rõ ràng là hồn thân, làm sao lại có thể đổ máu? Diệp Thiếu Dương không suy nghĩ tiếp chuyện này, thử thoát khỏi vòng vây, phát hiện Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ đã bị hạ cấm chế gì, có một lực lượng kỳ lạ, không thể công kích từ bên ngoài, bản thân cũng ra không được, không khỏi mắng to lên: “Đạo Phong, ngươi làm gì đó, ngươi đồ súc sinh, ngươi đây là sỉ nhục ta à!”
Đạo Phong đánh nát một mảng kiếm quang, lui đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, há miệng thở dốc, “Còn nhớ năm ngươi mười tuổi, ta đưa ngươi đi xem phim gì trên mạng không?”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, nói: “Ngươi ba ngày hai buổi đưa ta đi xem phim, ta làm sao biết ngươi muốn nói bộ nào chứ, giờ ngươi nói cái này làm gì, mau thả ta ra ngoài!”
“Chờ ngươi nghĩ ra, ngươi sẽ hiểu rõ hết thảy mọi chuyện ta làm hôm nay.”
Đạo Phong còn muốn nói gì đó, quay đầu phát hiện Tru Tiên Tứ Kiếm đột ngột chui lên khỏi mặt đất, hóa thành bốn đạo lưu quang cực kỳ khủng bố, bay về phía mình.
“Có lẽ ta không đợi được tới ngày kia.
Thử xem đi.”
Đạo Phong đứng thẳng thân mình, nhìn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ở trong tay, “Lão bằng hữu, đi tìm chủ nhân chân chính của mình đi.”
Nói xong dùng sức ném thanh kiếm đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, nhìn kiếm quang cường đại từ bốn phía phóng tới, hai tay kết ấn, hiên ngang bất khuất.
“Đạo Phong!”
Trần Lộ cũng nhận ra nguy cơ trong đó, lớn tiếng gọi, muốn xông tới, liền bị Nhuế Lãnh Ngọc giữ lại.
Trương Vô Sinh thở dài một tiếng, Tru Tiên Kiếm đã động, tất phải thấy máu, hắn đoán Đạo Phong tuyệt đối không thể ngăn được một kiếm này, một thế hệ Đạo thần, sẽ phải chết, hơn nữa còn chết trong tay đồng môn, nghĩ cũng khiến người thổn thức không thôi.
“A di đà Phật……”
Thích Tín Vô cùng Định Trần sư thái đồng thanh tuyên một tiếng Phật hiệu, Đạo Phong chắc chắn phải chết lúc này, lần này không ai có thể cứu được hắn.
Ánh mắt mọi người nhìn theo bốn đạo kiếm quang, bay đến trước mặt Đạo Phong, bị Đạo Phong kết ấn hình thành kết giới chặn lại, chắn được một hồi, đánh nát kết giới, mắt thấy sắp đâm trúng người Đạo Phong.
Đột nhiên, mấy đạo nhân ảnh tràn ngập quỷ khí từ lòng đất chui lên, vừa vặn che chắn xung quanh Đạo Phong.
“Ầm ầm ầm”
mấy tiếng, kiếm khí đâm vào bên trong nhân ảnh, lập tức vang lên tiếng kêu la thảm thiết, mấy hắc ảnh bị thương ngã qua một bên, bốn thanh kiếm khí lại lập tức đuổi theo qua đó.
“Còn có cứu binh nữa à!”
Trương Vô Sinh trừng to hai mắt, hèn gì Đạo Phong lại trấn tĩnh như vậy, thì ra đã sớm có an bài, bất quá mấy đạo quỷ ảnh này vừa chui lên từ lòng đất, nhất định đã phá vỡ hư không, từ Quỷ Vực tới.
“Quỷ Vực chi hồn, Đạo Phong, quả nhiên ngươi đã nhập ma!”
Ngay lập tức kêu mọi người cùng nhau làm phép, phát động bốn thanh thần kiếm, phóng tới chém mấy quỷ ảnh kia.
Đám quỷ ảnh đó vất vả lắm mới trốn được kiếm khí công kích, thấy Tru Tiên Kiếm lại lao tới, sợ tới mức chạy trốn trong trận, tránh né kiếm khí.
Nhưng phạm vi có hạn, kiếm quang lại có tốc độ cực nhanh, qua mấy lần lăn lên lộn xuống, đám quỷ ảnh bị dồn vào một góc, mắt thấy bốn đạo kiếm khí sắp bay tới, sợ tới mức ôm nhau, oa oa khóc lớn.
Ngay lúc này lại có một nhân ảnh từ dưới đất chui lên, đầu đội kim quan, thân mặc ngân giáp, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đen, uy phong lẫm lẫm, vừa lúc đứng giữa mấy hắc ảnh với Tru Tiên Tứ Kiếm.
Vừa mới chui ra, liếc mắt một cái thấy đám quỷ ảnh run rẩy trống vào một góc, quát lớn nói: “Các ngươi làm gì đó!”
“Ở phía sau!”
Hắc ảnh kêu lớn.
Tên vóc dáng cao lớn kia sửng sốt, vừa quay đầu lại, đã thấy bốn thanh kiếm bay nhanh về phía mặt mình, vội vàng giơ tay che chắn, kiếm quang loé sáng, trực tiếp xuyên qua cánh tay.
Trong lúc tình thế cấp bách, tên cao lớn đó nghiêng đầu sang một bên, hai đạo kiếm quang lướt qua mặt, lưu lại hai vết thương.
Tên cao lớn ngừng lại một chút, vội vàng lui qua một bên, lay động thân mình, áo choàng tung bay, ngăn lại bốn đạo kiếm quang, quát lớn: “Cái quỷ gì thế này!”
“Lợi hại vậy!”
Một số pháp sư đại kinh thất sắc.
“Sư huynh, nhìn trang phục của người này, tám phần là quỷ tướng nào đó của Thái Âm Sơn!”
Long Dương chân nhân ghé vào tai Trương Vô Sinh nói.
Trương Vô Sinh chậm rãi gật đầu, liền nói với mọi người: “Tập hỏa, trước diệt con lệ quỷ này đã!”
Mọi người cắn đầu lưỡi, phun máu tươi lên trên pháp khí, nhập vào trận pháp, linh lực của Tru Tiên Tứ Kiếm trở nên đại thịnh, “Roét”
một tiếng, áo choàng bị xé rách ra, bốn thanh kiếm bay thẳng về phía lệ quỷ ăn mặc giống tướng quân kia.
“Mẹ nó, tình huống gì thế này!”
Lệ quỷ tướng quân kia biết bốn thanh kiếm này rất khó đối phó, ôm đầu chạy vòng quanh trong trận tránh né, liếc mắt thấy mấy pháp sư đang tác pháp, liền mắng to: “Các ngươi dám đánh lén bổn vương, muốn tìm chết sao!”
Hoà thượng kia bị hắn trừng mắt, cả người phát run lên, nhưng nghĩ tới hắn đang bị nhốt trong trận pháp, liền to gan lớn tiếng mắng: “Vương cái muội muội ngươi, chết đến nơi rồi còn ở đây lớn tiếng à!”
“Được, được, các ngươi, các ngươi cứ chờ đó!”
Tướng quân muốn phá vỡ hư không, quay về lại Quỷ Vực, nhưng Tru Tiên Tứ Kiếm gắt gao bám theo, căn bản không để hắn có cơ hội làm phép.
“Hừ hừ, thật đúng là cứng rắn đó, còn dám nhận mình là vương tướng gì nữa chứ, đã lọt vào Tru Tiên Trận của ta, cũng chỉ có đường chết thôi!”
Trương Vô Sinh còn đang đắc ý, đột nhiên Long Dương hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống mặt đất, ôm tay Trương Vô Sinh, nói: “Sư huynh, hỏng rồi!”
“Hỏng cái gì, lệ quỷ có lợi hại, cũng không chạy thoát được!”
“Chuyện xấu đó!”
Long Dương chân nhân khóc không ra tiếng, “Đây không phải lệ quỷ, mà là Tam Pháp Vương của Luân Hồi Ty!”
“Cái, cái gì!”
Trương Vô Sinh trợn ngược hai mắt, chăm chú nhìn kỹ lại lần nữa, không phải Tam Pháp Vương thì là ai! Lập tức sợ tới mức ba hồn không thấy bảy phách, thất thanh kêu lên, “Tam Pháp Vương, người sao lại về phe với Đạo Phong?”
Tam Pháp Vương ôm đầu, vừa chạy trốn vừa trừng mắt nhìn hắn, giận dữ hét lớn: “Ta cùng với ông tổ ngươi thì có! Bổn vương là tới bắt Đạo Phong, các ngươi dám đánh lén bổn vương, các ngươi, một đám lỗ mũi trâu với lừa trọc đầu…… Các ngươi thật to gan!”
Tam Pháp Vương đúng là đã quá tức giận, nên không để ý đến lời nói, cái này cũng khó trách hắn, chính mình phụng mệnh tới nhân gian tróc nã Đạo Phong, dùng Ngự hồn thuật dò tìm được nơi của hắn, chuẩn bị tập kích bất ngờ, vây khốn hắn lại, kết quả vừa mới lên đã bị người khác đánh lén, còn bị phá hỏng chiếc áo choàng Đô Thiên, không nổi điên mới là lạ.
Trương Vô Sinh vừa nghe, quả thật là muốn đập đầu chết cho rồi, nhưng mà nghe thấy Tam Pháp Vương mắng to mình, mặt mũi cũng có chút không nhịn được, trong lòng thầm mắng: Con mẹ ngươi, sớm không ra muộn không ra, lại cố tình chọn đúng thời điểm sắp thu thập Đạo Phong mà lại ra, ta làm sao biết ngươi là cái quỷ gì chứ? Nếu không vì các ngươi, Đạo Phong sớm đã đền tội, đâu có thêm chuyện thế này.
Nhưng lời này trăm triệu lần không thể nói ra khỏi miệng, thứ nhất là mình đuối lý, thứ hai thực không thể dễ dàng đắc tội với Pháp Vương, lập tức cười làm lành, nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, thật là hiểu lầm, chúng ta cũng đang truy bắt Đạo Phong, không ngờ làm phiền Pháp Vương đại giá...”
“Đừng có mà đánh rắm, nhanh thu mấy thanh kiếm này lại!”
Sắc mặt Trương Vô Sinh hơi ửng đỏ, nói: “Tru Tiên Tứ Kiếm, một khi kích phát, sẽ tự động theo khí mà giết người, không thấy máu không thu được, chúng ta cũng không còn biện pháp khác.”
“Cái đồ quỷ gì thế!”
Tam Pháp Vương hét lớn, “Lão lỗ mũi trâu, các ngươi mau phá một chỗ hổng, để ta ra ngoài không phải là được rồi sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.