Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 939: Thiên chi đạo (1) 




“Tiểu Diệp Tử, đó là cái gì!”
Tiểu Mã sợ hãi kêu lên, Diệp Thiếu Dương vừa ngẩng đầu nhìn, tức khắc hít một ngụm khí lạnh: Tòa giả sơn dưới chân Hoàng y đạo nhân, bởi vì huyết khí đã tan đi, nên cũng lộ ra chân tướng, là một pho tượng cực lớn bằng ngọc thạch, toàn thân trắng như tuyết, có hình dạng là một con hồ ly: Thân trước nâng lên, giơ cao hai móng chân, ngửa mặt nhìn không trung, tư thế cùng khí phách rất là sinh động, trông giống như thật, nhe nanh trợn mắt, biểu tình vô cùng dữ tợn.
Phía sau hồ ly, tổng cộng có chín cái đuôi, giống như xúc tu, đang vươn dài vặn vẹo giữa không trung.
Quả nhiên là yêu tinh thạch Cửu Vĩ Thiên Hồ! Hoặc nói là, Cửu Vĩ Thiên Hồ đang bị phong ấn trong khối yêu tinh thạch này! Tuy chỉ là yêu tinh thạch, nhưng bức tượng hồ ly này đã toát ra khí thế tận trời, khiến trái tim mọi người như bị lạng cứng lại.
Nhìn tư thế của nó, giống như muốn bay vọt lên không trung, tranh cao thấp cùng nhật nguyệt tinh tú.
“Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất thế, là chuyện không thể tránh khỏi, bần đạo chỉ góp thêm một phần sức lực mà thôi……”
Hoàng y đạo nhân cười hắc hắc, nâng tay lên, thu lại tám hạt Bồ Đề chứa đầy huyết thuỷ, lần lượt đánh vào những vị trí khác nhau trên yêu tinh thạch, chính là Kỳ kinh bát mạch.
Miệng không ngừng làm phép, tám hạt Bồ Đề giống như con thoi, bám lên những kinh mạch khác nhau, xoay tròn, không ngừng phóng thích huyết ô chi khí vừa mới hấp thu, ngấm vào yêu tinh thạch, chảy trong huyết mạch của Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Khối yêu tinh thạch bằng ngọc vốn trong trẻo, dần dần phiếm hồng, biến thành một khối huyết ngọc, càng tăng thêm vẻ dữ tợn.
“Các người còn chờ gì nữa, lên đi!”
Trương Vô Sinh hét lớn, thúc giục các pháp sư tiếp tục làm phép, muốn hội tụ linh lực trận pháp một lần nữa, tấn công hai con hồ yêu.
Diệp Thiếu Dương không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục tấn công Tôn Ánh Kiều.
“Hoàng đạo trưởng, một khi chủ thượng trọng sinh, đương nhiên ngươi sẽ có công đầu!”
Tôn Ánh Nguyệt lớn tiếng: “Còn phải nhờ đạo trưởng giúp thêm chút sức nữa, tiếp tục kiên trì!”
Hoàng y đạo nhân cười nhạt, bắt đầu rung chuông làm phép.
Tiếng chuông lúc ngừng lúc vang, có tiết tấu kỳ quái.
Những bộ xương trong Huyết trì vốn lay động ngo ngoe không có mục đích, sau khi nghe được tiếng chuông, con nào con nấy hai mắt phóng ra hồng quang, động tác cũng bắt đầu trở nên nhanh nhẹn, cuồn cuộn tiến lên phía trước như sóng trào, trèo lên bờ Huyết trì, không hề náo loạn, cùng nhau tập hợp tại hai vị trí Càn Khôn, đứng chắn phía trước hai con Hồ Tinh, sắp thành một hàng ngũ thẳng tắp, triển khai tấn công điên cuồng về phía mọi người.
Diệp Thiếu Dương vung roi quét một đường, đánh ngã liền ba bốn con, nhưng đám xương khô này người trước ngã xuống thì người sau tiến lên, vô cùng vô tận.
Điểm trí mạng nhất chính là, bọn chúng quả thật không đánh chết được, dù cho xương cốt toàn thân bị đánh nát, chỉ còn lại mỗi đầu lâu, vẫn có thể bay lơ lửng, phun quỷ khí tấn công.
“Đây là cái quỷ gì thế, là cương thi hay quỷ?”
Tiểu Mã đứng sát phía sau ở Diệp Thiếu Dương, vung Toái Hồn Trượng, đánh bay mấy cái đầu lâu, nghi hoặc hỏi.
“Không phải quỷ cũng chẳng phải cương thi, là yểm!”
“Mắt à?”
“Yểm trong Mộng Yểm! ngươi đi mà hỏi Quách sư huynh.”
Diệp Thiếu Dương đang vội giết địch, thật là không muốn tốn thời gian với hắn.
Lão Quách đứng sau cùng, không làm phép mà thả ra Thất Vĩ Ngô Công, tìm cơ hội đánh lén, chui vào trong đầu lâu, hút một ngụm khô cạn sát khí.
“Hút nhiều chút đi, hút nhiều chút, ngoan nào, ăn nhanh chóng lớn nha……”
Lão Quách hai mắt sáng ngời, không ngừng liếm môi, phát ra thành tiếng, dường như đang tự biến mình thành Thất Vĩ Ngô Công.
Đêm nay, sau mấy lần giờ thủ đoạn đánh lén, xem ra Thất Vĩ Ngô Công đã hút đủ các loại tà khí, sắp sửa biến thành năm đuôi.
Tiểu Mã thấy bộ dạng này của lão Quách, nhịn không được nói: “Nhìn bộ dáng khinh này của huynh, cứ như bị biến thái.”
“Lăn, ngươi thì biết cái gì!”
Lão Quách trừng hắn một cái, dùng linh phù yểm trợ Thất Vĩ Ngô Công, tiếp tụ lén lút tập kích đám đầu lâu, nói: “Thất Vĩ Ngô Công này của ta, một khi mọc đủ bảy đuôi, sẽ lập tức biến thành yêu tiên, rất lợi hại đó!”
“Hứ, nếu lợi hại như vậy, vì sao không thấy người khác nuôi dưỡng?”
“Ngươi nói dễ dàng cứ như cắn hạt dưa vậy, ngươi cho rằng ai cũng nuôi nó dễ đáng như thế à, ngoại trừ Lão Quách ta ra, trong giới Pháp Thuật cũng không có mấy người làm được đâu.”
Lão Quách vô cùng đắc ý, “Hơn nữa thứ này cần phải liên tục hấp thu tà khí, pháp sư bình thường làm gì có cơ hội trải nghiệm mấy sự tình này, cũng chỉ có ta, đi theo tiểu sư đệ, được hưởng không ít thuận lợi, Đi đi đi, đứng ngốc ở đây làm gì, đừng có quấy rầy ta!”
Tiểu Mã bị lão Quách đuổi ra chỗ khác, vẫn còn lăn tăn chuyện vừa rồi.
“Tiểu Diệp Tử nói đó là Yểm, đó là cái thứ gì?”
“Hồn phách bị rút đi, trên xương cốt vẫn còn lưu lại chút oán niệm, ngâm trong huyết thuỷ một thời gian dài, biến thành oán linh, kỳ thực là một loại tà linh bám trên xương cốt người chết, không tự chủ được ý thức, chịu sự khống chế của người khác!”
Tiểu Mã hiểu ra.
Lão Quách nói tiếp: “Nếu thật sự đánh nhau, đám tà linh này căn bản không là gì, tuy nhiên với số lượng nhiều như vậy, giao đấu theo kiểu liều mạng tự sát, chỉ kéo dài được một khoảng thời gian mà thôi, ngươi cũng qua đó hỗ trợ đi, đừng có ở đây mà tự kỷ.”
Tiểu Mã quay lại bên cạnh Diệp Thiếu Dương, hỗ trợ giết địch.
Càn vị có các pháp sư hợp lực tấn công, Liên minh bắt quỷ phụ trách Khôn vị.
Khôn vị có duy nhất một lỗ hổng, chỉ đủ chỗ cho một người tiến công, những người còn lại đành phải đứng nhìn.
Diệp Thiếu Dương pháp lực mạnh nhất, tự nhiên xông vào trước tiên.
Không ngừng huy động Câu Hồn tác, tựa như chém dưa thái rau, nhưng mà thứ nhất: số lượng xương khô quá nhiều, thứ hai: cứ quét sạch một mảng lớn, vừa định xông lên, Tôn Ánh Kiều liền xuất động, công kích ngăn cản, sau đó đám đầu lâu sẽ lập tức bổ sung tới…… Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn Huyết trì, bên dưới vẫn còn có cả một tầng xương khô, ít nhất cũng mấy trăm con, hơn nữa dù thân thể bị đánh nát, đầu vẫn cứ bay lượn, giống như ruồi bọ làm phiền.
Nếu đánh tiếp như vậy, thì đến khi nào mới xong? Diệp Thiếu Dương vừa giết địch, vừa nhịn không được nhìn về phía Tôn Ánh Kiều, muốn dùng ánh mắt hỏi với cô ta, nhưng Tôn Ánh Kiều vẫn một luôn lắc đầu.
Thế là ý gì đây? “A!”
Một tiếng hét thảm vang lên, từ phía Càn vị truyền tới, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, một pháp sư rơi vào Huyết trì, có người muốn vớt hắn lên, nhưng đám xương khô đông đúc đã nhanh chóng ập tới, ra sức gặm ăn.
Đến khi mấy pháp sư khác đánh văng đám xương khô ra, vớt được hắn lên, thì cũng đã biến thành bộ khung xương, nếu mà không phải trên người không dính chút quần áo với thịt nát, thực không thể nhận ra đó là hắn.
Đã có pháp sư đã chết! Diệp Thiếu Dương cắn răng một cái, liền ra sức tấn công, liền tiêu diệt mấy bộ xương khô, một lần nữa đi tới trước mặt Tôn Ánh Kiều.
“Ta mặc kệ là ngươi có nỗi khổ hoặc có kế hoạch gì!”
Diệp Thiếu Dương hạ giọng, “Ta nói với ngươi lần cuối cùng, nếu ngươi vẫn không chịu nhường đường, ta sẽ động thủ.”
Tôn Ánh Kiều cười cười, lui về phía sau một bước, thân thể lay động, ngả nằm về phía trước, hiện ra chân thân Hồ Tinh, bảy cái đuôi dài vung vẩy như xúc tu phóng qua đây, điên cuồng tấn công Diệp Thiếu Dương.
Đậu má, không phải nói làm nội ứng sao, giờ lại muốn làm cái gì đây! Dưới sự tức giận, Diệp Thiếu Dương cũng dùng toàn lực đối phó, thầm nghĩ trước chế trụ cô ta đã rồi tính, lập tức vung ra một đám đậu đồng, dùng pháp thuật tát đậu thành binh, nổ nát một đám xương khô.
“Các người giúp ta chặn đám xương khô!”
Nói xong bước nhanh bứt lên, rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, phối hợp với linh phù, tiến đến gần người Tôn Ánh Kiều đấu pháp.
Tôn Ánh Kiều là Thất Vĩ Yêu Hồ, tu vi thâm hậu, tuy là Diệp Thiếu Dương không sợ, nhưng trong thời gian ngắn cũng không làm gì được cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.